Giang hồ sài gòn (Kỳ 11): Bữa nhậu hy hữu
Vừa nói Lâm vừa chìa tay đưa lại khẩu s.úng cho đối thủ, thêm: – “Chó lửa” của các anh đây. Thử sức cho vui vậy thôi, chớ tôi biết các anh nói giỡn…
Lâm chín ngón – đại ca thứ thiệt 1 thời
Tôi quen Lâm Chín ngón đã lâu, viết về nhân vật này đã khá nhiều, nhưng chưa bao giờ viết về những ngày cuối đời của Lâm, cũng như cái c.hết của anh ta. Nay, trước hương hồn người đã mất, xin viết lại chuyện chưa bao giờ viết này. Và để bạn đọc nắm được toàn bộ nội dung, xin lược qua lại những gì tôi biết về tay giang hồ cộm cán nổi tiếng từ thập niên 1960 này.
Tôi quen biết Lâm Chín ngón
Tôi biết Lâm Chín ngón khi ở tù tại khu C, trại 7, Côn Đảo – thường gọi Chuồng cọp. Thời gian ở tù ngoài Côn Đảo (tôi bị án tù chung thân năm 1972, ra đảo đầu năm 1973), tuy tôi là tù chính trị nhưng lại bị nhốt chung một khu với tù hình sự.
Riêng Lâm ra đảo khoảng đầu tháng 4/1975, được đưa ngay vào khu C, một mình một phòng. Thời gian này tôi mới ở bệnh xá về, thêm bị liệt chân phải đi lại khó khăn nên chỉ loáng thoáng biết có Lâm, tiếp đó là giải phóng 30/4, nên chưa thể nói quen Lâm.
Sau ngày miền Nam hoàn toàn giải phóng, nhiều tù thường phạm bị nhốt trong khu C lợi dụng những ngày đầu giải phóng, công tác canh gác tù nhân còn sơ hở, trốn ra khỏi trại, phá kho tang vật, lấy cắp nhiều món đồ có giá trị trong kho như đồng hồ, nữ trang, t.iền mặt… và bị trừng trị hết sức nghiêm khắc. Lâm Chín ngón không nằm trong số này, nhưng do án quá nặng (hai án chung thân về tội g.iết Vũ Định Cường, em Sơn Đảo; và Hoàng Đ.ầu l.âu) nên không được tha về hoặc lưu lại Côn Đảo như tất cả các tù thường phạm khác, mà tiếp tục chuyển về trại giam tại đất liền, mãi đến năm 1988 mới được tha.
Tha về chưa được bảo lâu, qua số tù hình sự ở khu C trại 7 Côn Đảo trước đây, Lâm Chín ngón hỏi thăm, tìm tới tôi, kể cho tôi nghe suốt thời gian từ sau 30/4/1975 đến giờ anh ta đã sống ra sao. Nhắc lại thời gian ở chuồng cọp Côn Đảo, Lâm bùi ngùi kể số phận không may của những “dân chơi” cũ.
Nói ngay, người em kết nghĩa này chưa khi nào nói dối, qua mắt tôi, luôn trước sau như một xưng hô cung kính anh em. Ngay cả đối với bà xã tôi, Lâm cũng luôn hễ gặp là vòng tay chào hỏi, nói chuyện thường chắp hai tay, gọi chị xưng em hết sức đàng hoàng. Nghe Lâm kể quãng thời gian ngồi tù, tôi chỉ biết an ủi Lâm, khuyên anh ta từ nay nên cố sống lương thiện.
Còn có một câu chuyện bây giờ tôi mới kể khi Lâm ở trong trại đã lừa đ.ánh cán bộ cải huấn…
Theo lời Lâm, có một cán bộ trong trại cải tạo không hiểu sao luôn tìm đủ mọi cách gây khó dễ cho Lâm khiến Lâm rắp tâm trả thù, nhưng phải đợi thời cơ.
Thời cơ đến khi một sáng sớm nọ, trước giờ vác cuốc lên đường trồng cây, cán bộ từ phía sau Lâm bước đến, mà ánh mặt trời in rõ bóng ông ta chiếu dài theo bước chân. Lâm đang vác cuốc thấy vậy liền sửa lại thế, hơi kéo cán cuốc đang vác trên vai về phía trước, theo dõi bóng đối thủ. Đợi “nạn nhân” đến đúng tầm, Lâm bất ngờ làm như sửa lại thế vác, xô mạnh nguyên lưỡi cuốc ra phía sau, đúng vào mặt người vừa bước đến, khiến ông ta ngã khuỵu, gãy một hơi mấy chiếc răng cửa.
Tất nhiên Lâm chịu kỷ luật, nhưng đó Lâm khai “tôi đâu ngoảnh đầu lại mà biết cán bộ đang đi tới, chỉ vô tình sửa lại thế vác cuốc” và tại hiện trường quả đúng như vậy, nên kỷ luật tương đối nhẹ.
Rồi Lâm Chín ngón kể tiếp từ ngày được tha, anh ta buôn bán thuốc tây ở khu đường 3 tháng 2, quận 10; cuộc sống chỉ tạm đủ vá víu qua ngày. Sau Lâm hùn với một tay đàn em cũ là Mười đen ra chợ Huỳnh Thúc Kháng buôn bán hàng điện tử (nghe đâu do Năm Cam giúp đỡ). Thấy Mười đen phò Năm Cam, và không muốn mang tiếng nhờ vả núp bóng đàn em, Lâm tách ra toan trở lại nghề bảo kê cho một số quầy bar quanh khu vực Tân Sơn Nhất. Có lẽ đây là quãng thời gian tuy ngắn ngủi nhưng lại có nhiều kỷ niệm đối với Lâm Chín ngón cũng như một số dân chơi khác. Nào mấy ai ngờ một “ông tướng” nay lại lại phải kiếm sống qua ngày. Nhưng thôi, cuộc đời ai chẳng có lúc lên voi xuống chó.
Và Lâm kể cho tôi nghe một kỷ niệm “nhớ đời” của anh ta trong quãng thời gian ngắn ngủi này…
Đại ca thứ thiệt
Một tối nọ, có bọn thanh niên lực lưỡng, mặt mày bặm trợn, chỉ cần liếc qua tướng tá, quần áo, cử chỉ cũng biết ngay là dân giang hồ không phải loại tầm thường vô quán đòi ngồi ở phòng riêng, kêu bọn em gái bia ôm hầu bàn. Ăn đã đời từ hơn 7h tối gần 11h đêm, uống hết hơn một thùng bia, bọn họ mới gọi tính t.iền. Nhưng khi giấy tính t.iền đưa tới bàn, họ thậm chí không thèm liếc nhìn qua tờ giấy, mà một vị khách thọc tay vô bụng rút luôn ra… khẩu s.úng ngắn, dằn mạnh lên mặt bàn, buông thõng một câu xanh rờn:
- Không có t.iền, trả bằng thứ này được không?
Video đang HOT
Các “em gái” hoảng hồn la oai oái, tranh nhau chạy ra khỏi phòng. Chủ quán nghe mấy em cấp báo, lính quýnh vừa run vừa kêu Lâm Chín ngón đến giải quyết. Lâm mở cửa bước vô phòng, việc đầu tiên là nhào đến chụp ngay khẩu s.úng, tất nhiên khôn ngoan cầm phía bá s.úng. Gã thanh niên hớt tóc ngắn to con nhất trong bọn, có vẻ là tay cầm đầu, cũng nhanh như chớp vung tay chộp s.úng, kéo lại, miệng quát:
- Ê, mày làm gì vậy?
Lâm bình tĩnh:
- Các anh nói trả thứ này thay cho t.iền nên tôi lấy!
Nghe đối thủ trả lời cứng cựa, gã không thèm đáp mà ra sức giành lại vũ khí. Hai bên cùng nín thở thi triển 10 thành công lực, gồng hết cơ bắp, thử sức một phen cho rõ tài cao thấp. Kéo qua kéo lại, một lát sau Lâm Chín ngón dần dần thắng thế thấy rõ, có thể một phần do anh ta nắm ngay bá s.úng nên chiếm lợi thế nhờ có điểm tựa chắc chắn hơn. Dù sao, với dân chơi thứ thiệt, hễ thua thì nhận thua. Gã tóc ngắn đành buông s.úng ra, kêu:
- Khá lắm, khá lắm. Mày làm gì ở đây mà dám can thiệp vào chuyện của bọn tao?
- Đây là quán của người quen tôi, nhờ tôi coi giúp. Nuôi quân ba năm nhờ đến một giờ. Đây là nồi cơm của tôi nên tôi phải giựt. Nếu tôi tới quán mấy anh quấy, chắc chắn mấy anh cũng phải làm như tôi thôi.
Vừa nói Lâm vừa chìa tay đưa lại khẩu s.úng cho đối thủ, thêm: – “Chó lửa” của các anh đây. Thử sức cho vui vậy thôi, chớ tôi biết các anh nói giỡn, vì đây là đồ làm ăn, vật bất ly thân của các anh đời nào các anh trả cho quán; và lại nếu tính trị giá, nó hơn hẳn t.iền ăn nhậu từ tối đến giờ.
Tên tóc ngắn dịu giọng:
- Nói nghe có lý lắm. Nếu vậy cũng là anh em trong nhà cả, không lẽ chơi quỵt nhau. Được rồi. Không nhận s.úng thì lấy thứ này vậy!
Nhanh hơn cả làm trò ảo thuật, hắn rút trong túi ra một trái lựu đạn đặt cái “cộp” lên mặt bàn.
Nhiều tiếng la oai oái nổi lên phía ngoài cửa phòng và tiếng chân chạy rầm rập. Thì ra nãy giờ chủ quán và mấy “em gái” thập thò ngoài cửa theo dõi diễn biến tình hình, nay hoảng quá tranh nhau co giò manh ai nấy chuồn cho lẹ.
Lâm vội quay người một vòng, đưa chân đá cánh cửa. “Sầm” một tiếng, cánh cửa khoá tự động đã đóng lại. Lâm Chín ngón cố giở giọng thản nhiên:
- Lỡ chơi thì chơi luôn! Một đổi bốn còn lời chán! Và lại đời tôi sống cũng đủ lắm rồi. Cứ cho nổ!
Tính dằn mặt đối thủ, ai dè gặp thứ thiệt, đám thực khách không còn cách nào khác hơn là chấp nhận xuống nước. “Trời không chịu đất thì đất đành phải chịu trời”. Tên có hàm râu quai nón trong bọn lên tiếng, đổi giọng:
- Thấy anh nãy giờ tôi nghĩ không phải thứ mới vào nghề chưa có số má gì. Anh nói thật cho tụi tôi biết anh là ai?
Lâm thở dài:
- Từ lâu lắm tôi đã cố quên tên của mình. Nay các bạn hỏi tôi cũng xin nói thiệt. Cách nay hơn mười năm tôi cũng tạm gọi là có chút danh vọng. Anh em trong giới giang hồ khi ấy quen gọi tôi là Lâm Chín ngón.
Cả bốn tên đều bất giác đứng bật dậy, gã tóc ngắn hỏi:
- Anh là Lâm Chín ngón? Đâu, anh cho xem bàn tay trái thử coi.
Lâm Chín ngón vốn là biệt danh của Lâm sau một trận đụng độ ác liệt giữa hai nhóm dân chơi của Đại Cathay và Tín Mã Nàm tại ngay trước khu Đại Thế Giới. Trong trận kịch chiến này, khi cố giải cứu Ba Thế, một trong “tứ đại ca” (Đại, Tỳ, Cái, Thế), Lâm bị một thanh m.ã t.ấu xớt mất ngón tay cái của bàn tay trái. Nãy giờ, khi thử sức Lâm dùng tay phải nên chưa ai thấy bàn tay trái của anh ta.
Khi Lâm vừa xoè bàn tay trái với bốn ngón ra thì cả bọn đưa đưa cả hai tay ôm vai anh ta, đứa cấm tay lắc lấy lắc để, đứa chắp hai tay xá lia lịa:
- Xin lỗi đại ca, xin lỗi. Nãy giờ tụi em không biết lỡ xúc phạm đến đại ca. Anh em trong nhà cả, đại ca không nói sớm. Đâu, chủ quán đâu?
Thì nãy giờ chủ quán nấp ngay sau cánh cửa chớ đâu. Vừa nghe gọi lập tức chủ quán bước vô phòng…
Tên hớt tóc ngắn bảo:
- Đưa hoá đơn tính t.iền coi!
Chủ quán đã lấy lại bình tĩnh:
- Đã đưa khi nãy đưa rồi mà.
Tên râu quai nón cúi xuống gầm bàn lượm tờ giấy lên, đọc:
- Một triệu bốn trăm năm mươi ngàn. Tưởng nhiều, nhiêu đó nhằm gì!
Gã móc túi lấy ra chiếc khăn, mở ra, bỗng gói vội lại, kêu “Lộn rồi!”. Nhưng Lâm đã kịp nhìn thấy một đống nhẫn, dây chuyền, đồng hồ… trong khăn, đoán chừng bọn này vừa “ăn hàng” về, vô quán ăn mừng. Gã móc túi bên kia, phen này thì đúng là một bọc t.iền. Tên hớt tóc ngắn giọng xởi lởi:
- Trả luôn một triệu năm trăm ngàn cho chẵn. Ủa, còn mấy em gái khi nãy đâu?
Thấy tình hình đã lắng dịu, “phe mình” thắng thế, mấy em gái bia ôm thập thò ngoài cửa phòng, chỉ chờ cơ hội là ăn theo, nhanh nhen bước vô. Một tên khác bảo:
- Bo mỗi em một trăm ngàn chịu không?
Thì mấy em chịu quá đi chớ! T.iền bạc xong xuôi, tên hớt tóc ngắn thân mật bắt tay Lâm Chín ngón:
- Tụi em khi nãy không biết, lỡ đắc tội, đại ca bỏ quá cho. Khi nào có dịp ra Hải Phòng, đến bến Sau Kho, đại ca cứ hỏi Thanh bếp là ai cũng biết, tụi em xin tiếp đón trọng thế.
Kể xong câu chuyện, Lâm Chín ngón thở dài tâm sự: “Anh ạ, từ sau tối hôm ấy em nghĩ cái mạng mình sống c.hết bất cứ lúc nào nếu còn theo cái nghề bảo kê ấy mà c.hết lãng xẹt. Nên em quyết bỏ bằng được”.
(Còn nữa)
Theo Xahoi
Đứa con trai "bất trị" của Năm Cam và nỗi dày vò của người đàn bà lầm lỡ
Trương Văn Hùng cũng giống người cha Năm Cam khi liên tục phải vào tù ra tội. Bi đát hơn, Hùng còn là kẻ nghiện ngập m.a t.úy có thâm niên.
Bà Nguyệt tâm sự với phóng viên. Ảnh TG
Hùng hiện tại không vợ con, không nghề nghiệp, đầu đã hai thứ tóc nhưng mỗi khi nhắc đến đứa con trai, bà Nguyệt chỉ biết khóc và nói tất cả là do chính bản thân mình kiếp trước đã gây ra, để giờ con cái gánh hậu quả.
Người đàn bà bất hạnh
Những năm 80 của thế kỷ trước, lãnh đạo "tập đoàn" tội phạm, Năm Cam "hô mưa gọi gió" trong giới tội phạm Sài Gòn. Khi đã ở vào vị trí ông trùm trong giới tội phạm, Năm Cam cho vợ lớn, vợ bé và bồ nhí hưởng "lộc" đề huề nhưng riêng với bà Mai Thị Nguyệt - người vợ không hôn thú với ông trùm sòng bạc - vẫn lẻ loi sống cảnh đói nghèo. Khép lại cuộc đời về Năm Cam, một ông trùm cờ bạc xuất thân, trở thành hoàng đế không ngai của thế giới ngầm Sài Gòn, cũng không có ít điều trăn trở, đọng lại từ suy nghĩ của một con người. Bà Nguyệt bảo, ông Năm (Năm Cam- PV) - một tính cách được hình thành từ những cuộc tranh giành thanh toán giữa giang hồ với giang hồ, xuất phát từ quyền lợi vô hạn của các hoạt động phi pháp.
Theo lời bà, Năm Cam cũng như bất kỳ một người bình thường nào trong xã hội, đều muốn gia đình sung túc, con cháu thành đạt và bản thân hưởng an nhàn buổi xế chiều. Nhưng với cá tính được hình thành từ môi trường vẩn đục, y không xem trọng ai trừ những người thân của mình. Với ông trùm này, chỉ có y và người thân mới xứng đáng được hưởng hạnh phúc, được xem là con người. Còn lại, tất cả đều là phương tiện, là chỗ để y lợi dụng, chà đạp hoặc triệt tiêu tuỳ hoàn cảnh, tuỳ cơ hội. Kẻ lưu manh, sớm va chạm giữa trường đời, lọc lõi trong thế giới đầy cám dỗ, tội lỗi đã phải trả giá bằng bản án nghiêm minh trước pháp luật.
10 năm sau ngày Năm Cam đã vùi sâu dưới lớp đất, cỏ úa rêu phủ nhưng ký ức về những chuỗi ngày ngắn ngủi gắn bó với ông trùm vẫn in đậm trong tâm trí bà Nguyệt. Dù thời gian có dần lãng quên những ký ức đau đớn nhưng mỗi khi gợi lại nỗi đau thời trẻ dại, khi nhắc về Năm Cam, bà không giấu giếm những cảm xúc trái ngược. Bà bảo: "Hận bao nhiêu thì lại thương bấy nhiêu. Hận vì ông sống không để phúc cho con cháu, thương vì lúc c.hết, tất cả t.iền tài gây dựng thành "của thiên trả địa", xuống mồ phải mang áo tù, vô cùng thê thảm".
Người đàn bà ở t.uổi xế chiều, với bao nhiêu căn bệnh hoành hành, sống dựa vào nghề coi bói cho khách thập phương khi kể về Năm Cam, đôi mắt mọng nước như chực chờ rơi. Bà bảo, năm tháng thanh xuân cho đến lúc cuối đời, lương tâm bà luôn cắn rứt. T.uổi trẻ lỡ dở với cuộc hôn nhân không hôn thú, bà đã phải chôn vùi trong tội lỗi với năm tháng sống ngoài vòng pháp luật, cầm đầu băng cướp. Đến khi t.uổi xế chiều, bà lại đau đớn với Trương Văn Hùng - đứa con trai duy nhất sinh cho Năm Cam.
Bà thừa nhận, chính cuộc hôn nhân ấy đã lấy đi của bà quá nhiều và nhận về một vết nhơ khó rửa: vợ của một kẻ g.iết n.gười. Tủi phận vì điều đó, sau này bà không dám đi lại với anh em họ hàng vì sợ liên lụy đến mọi người. Bà chỉ có Hùng là con. Từ bé tới lớn, Hùng sinh hư hỏng một phần cũng do ngày xưa bà nông nổi, không quan tâm chăm sóc chu đáo. Khi bà nhận ra sai lầm thì Hùng đã thành kẻ lưu manh, thù hận mẹ mấy chục năm trời. Tuy nhiên, con bỏ mẹ chứ đời nào mẹ bỏ con. Mọi bước đi của Hùng bà đều dõi theo, ngày ngày cầu trời khấn Phật để con đừng mắc thêm sai lầm. Đến khi Hùng được tha tù thì bà đã đưa về sống cùng.
Bất lực chứng kiến con rơi vào tội lỗi
Bà kể: "Khi nó về ở cùng, tôi gần như giam mình trong nhà để canh chừng không cho đám bạn xấu đến rủ rê, quấy rầy nó. Sợ nó tụng kinh một mình không chuyên tâm, tôi lại ngồi tụng kinh niệm Phật cùng. Con ăn chay, tôi ăn chay theo, con thích ăn gì tôi cũng chiều, sẵn sàng làm tất cả mọi việc để cho con không khí gia đình, tạo cho nó có cảm giác được yêu thương, đùm bọc chở che. Tôi luôn nói với nó: "Đừng để tâm quá nhiều đến những gì người ta nói, quên đi quá khứ và hãy nghĩ đến tương lai tốt đẹp hơn. Cho dù, con có hận mẹ cũng không trách móc, mẹ vẫn luôn yêu thương, chờ ngày con quay về".
Hơn một năm "chiến đấu" cùng con, thấy Hùng thay đổi tốt lên từng ngày, chưa bao giờ bà kỳ vọng đến thế. Niềm hi vọng lớn bao nhiêu thì sự đau đớn, thất vọng lại nhiều bấy nhiêu. "Tháng 11/2013, tôi về quê, đặng có lời thưa với trụ trì trước khi gửi nó vào chùa. Thế nhưng, chỉ một tháng không có tôi quản lý, nó (Hùng - PV) đã hút hít lại", bà nói. Khi hay tin con tái nghiện, bà đau lắm nhưng vẫn có bấu víu, cố hi vọng đó chỉ là những lời đồn đại. Nhưng khi thấy con gật đầu xác nhận nghiện lại, mọi điều như lâu đài trên cát đổ sụp trước cơn sóng biển. Không kìm được sự tức giận, bà đã hét lên và đuổi con ra khỏi nhà. Hùng bỏ đi từ đó đến nay không dám về.
PV báo GĐ&XH Cuối tuần đã từng có lần gặp Hùng trước đó trong căn nhà hai mẹ con đang sinh sống tại đường Tôn Đản (Q.4, TP.HCM). Trên căn gác chật hẹp, không đủ kê nổi chiếc giường là nơi đặt bàn thờ của Năm Cam, bàn thờ ông địa, chiếc quạt và vài đồ lặt vặt. Căn gác lửng hầm hập nóng là nơi mỗi sáng- chiều, Hùng vẫn chọn để làm chốn tu thiền, ăn chay niệm Phật. Dịp ấy, Hùng nói rất nhiều về cuộc đời ngang dọc của một kẻ sớm bươn trải giữa trường đời mưu sinh. Khi trên đầu đã điểm hai thứ tóc, Hùng mới ngộ ra chân lý hướng thiện. Anh bảo, tuy muộn màng nhưng quãng đời còn lại nương nhờ chốn Phật pháp sẽ giúp tâm hồn anh thanh thản. Hùng cũng đã từng hy vọng, với đức tin vào Phật, anh sẽ ngày ngày cầu nguyện để linh hồn cha được siêu thoát, rũ bỏ mọi tội lỗi mà t.iền kiếp ông đã trót vướng vào.
Trương Văn Hùng thời trẻ - nỗi lo lớn nhất của bà Nguyệt
Ngồi lẳng lặng nhìn nghe chuyện về cuộc đời Hùng, tôi từng tin anh đã vượt qua được những cám dỗ đời thường, chấp nhận rũ bỏ hết mọi danh vọng phồn hoa, t.iền tài, quyền lực tội phạm... Nghĩa là lúc đó, anh đã xác định được con đường đi đúng đắn. Vậy nhưng, khi bà Nguyệt nói về đứa con trai vào tù ra tội lại tái nghiện khiến chúng tôi hụt hẫng. "Thằng Hùng nó bị nghiện lại rồi, tôi mới đuổi nó ra khỏi nhà. Nó bỏ đi cũng chẳng thèm đoái hoài quay trở về...". Nói chưa hết câu, bà Nguyệt đã thở dài thườn thượt.
Trước khi kết thúc loạt bài về người đàn bà từng gắn bó đầu tiên với Năm Cam từ thuở 15 t.uổi, qua trao đổi điện thoại, hỏi về nguyện vọng lúc cuối đời, bà Nguyệt nấn ná: "Tôi c.hết cũng được rồi nhưng chỉ tiếc còn thằng Hùng nữa. Khi giận thì mình c.hửi, mắng nó té tát, đuổi ra khỏi nhà nhưng nghĩ lại thấy thương. Dẫu rằng nó là kẻ vào tù ra tội nhưng m.áu mủ dù có ghét bỏ cũng không thể nào từ nhau được. Mai mốt nó về nhà, tôi sẽ tìm cách lựa lời khuyên bảo nó. Nếu mai đây tấm thân già này c.hết đi, không biết ai sẽ chăm lo cho Hùng...!".
Câu nói bỏ lửng của bà giống như đúc kết về số phận của những ai trót lỡ vướng lưới tình với Năm Cam. Bởi, ngoài bà Nguyệt phải sống cô đơn, lẻ loi một mình suốt mấy chục năm trời ra thì sau này, những bóng hồng khác vây quanh ông trùm sòng bạc đều rơi vào bĩ cực.
Theo Bảo Uyên
Gia đình & Xã hội
Bí mật chưa từng biết về người tình của Năm Cam Một chuyện mà bà Nguyệt không thể quên đó là lúc bà đang rủng rỉnh t.iền bạc thì Năm Cam thất thế. Từng ra tay thực hiện hàng trăm vụ cướp giật; Từng khiến các băng nhóm khét tiếng đất Sài thành phải kiêng nể, Nguyệt như muốn thể hiện nhiều hơn và lao vào các phi vụ cướp giật. Thế nhưng, một...