“Giăng câu” tiểu thư, trai trẻ tự chui đầu vào bẫy, cháy lưới, cạn túi
Tôi cua được một em xinh như mộng, có cái tên Diễm Kiều tha thướt, điều làm tôi hết lòng cung phụng em là em chính hiệu nhà mặt phố, bố làm cai thầu xây dựng.
Yêu nhiều, chơi nhiều mà học ít nên kết quả cuối cùng dành cho tôi là tôi trượt đại học với số điểm không thể nào thấp hơn được nữa. Bố mẹ giận tôi lắm, bởi bố mẹ dù bận việc buôn bán đồ gia dụng trên chợ huyện nhưng chưa bao giờ bố mẹ lơ là chuyện nhắc nhở tôi học hành, ngoan ngoãn để có được tương lai tốt đẹp.
Vì vậy nhân dịp chị gái tôi chuẩn bị lên xe hoa về nhà chồng bố tôi quyết định họp gia đình để chia mấy trăm mét vuông đất bám mặt đường là hương hoả của ông bà nội để lại cho hai chị em tôi. Phần chị tôi ít hơn nhưng bố viết giấy giao luôn coi như của hồi môn tặng cho chị.
Ảnh minh họa
Còn phần tôi nhiều hơn vì tôi là cháu đích tôn của dòng họ nhưng bố nghiêm nghị phán bố mẹ giữ lại đến bao giờ tôi có công việc làm từ tế, trưởng thành đàng hoàng, xứng đáng với kỳ vọng của ông bà, cha mẹ thì bố sẽ giao tôi toàn quyền sử dụng.
Tôi chẳng buồn, cũng chẳng thắc mắc, tỵ nạnh gì với chị gái mà thản nhiên chấp nhận, nghĩ mấy trăm mét đất thì cũng không làm tôi giàu lên ngay được, bởi suốt mấy cây số mà chẳng có ai mở quán kinh doanh gì đâu khi mà đây là đường chạy vào làng trồng lúa, trồng khoai.
Cơn lốc trai làng rời quê ra phố tìm cơ hội đổi đời cuốn tôi đi không gì ngăn cản nổi. Bố càng giận không thèm nhìn mặt tôi, còn mẹ vốn mềm lòng nên giấu bố dúi cho tôi một số tiền đủ để tôi bước đầu thuê nhà trọ, xin được việc làm ở một quán ăn nhanh trên con phố khá sầm uất. Cao to, đẹp trai lại ăn nói lưu loát và học hỏi đồng nghiệp thuộc diện nhanh nên chẳng mấy mà tôi được lòng ông chủ khó tính.
Video đang HOT
Tuy vậy cái máu tiêu xài, hưởng thụ đã có từ ngày tôi còn đi học nên bạn bè đi làm chí thú tích lũy cho tương lai còn tôi chưa hết tháng đã phải thì thầm điện thoại về xin viện trợ từ mẹ. Sau những giờ bưng bê, chạy bàn đến chóng mặt tôi cùng mấy đứa bạn mới quen có chung sở thích đi cà phê hoặc lên vũ trường tìm vui.
Vui ở đây là cặp với các em trẻ, đẹp trên bar, dĩ nhiên điều đầu tiên phải là biết chi, biết chiều các em để xứng danh trai ga lăng của mình. Tôi cua được một em xinh như mộng, có cái tên Diễm Kiều tha thướt, điều làm tôi hết lòng cung phụng em là em chính hiệu nhà mặt phố, bố làm cai thầu xây dựng.
Mộng được làm rể phố tôi dốc sạch túi vì em. Cho đến hôm em hoảng hốt bảo tin em vừa sơ ý để kẻ gian lấy mất chiếc xe ga đắt tiền là quà mừng sinh nhật của bố tặng em, rằng nếu tôi cho em vay tiền sắm lại em sẽ dâng cả con tim lẫn cái quý giá ngàn vàng của người con gái cho tôi. Choáng ngợp, tôi điện thoại dựng chuyện tôi sa sẩy để mất xe đắt tiền của ông chủ, nếu không mua đền ông chủ sẽ bắt vạ tôi, sẽ kiện tôi ra tòa vì ý đồ lừa đảo chiếm đoạt tài sản riêng của ông khiến mẹ tôi tức tốc gửi tiền ra phố cho tôi mà bố tôi không hay biết.
Tối hôm qua háo hức chờ Diễm Kiều ở vũ trường để cùng em cháy hết mình trong khách sạn theo lời hẹn của em, không ngờ tôi nghe trọn câu chuyện của hai cô gái ăn mặc thiếu vải bàn bên cạnh rằng Diễm Kiều – cô gái ở cùng phòng trọ với cô ta vừa ‘cất được mẻ cá lớn’, lừa được mớ tiền của một ‘con cừu’ học đòi ăn chơi và bây giờ cô ta phải chuyển địa bàn để săn ‘con mồi’ khác.
Tôi chết điếng vì những gì nghe được từ cô gái xa lạ kia quá trùng khớp với câu chuyện của tôi. Ân hận vì mình sức dài, vai rộng đã chẳng giúp gì được cho bố mẹ lại còn moi thêm những đồng tiền chắt chiu, dành dụm của bố mẹ để ăn chơi, hưởng thụ và tự chui đầu vào bẫy tình giăng sẵn của cô gái kia mà cứ ngỡ mình ga lăng, mình chắc thắng…
Ngọc Hà (Tiền Phong)
Theo danviet.vn
Nhờ tết, con tôi đã 'có lại' nhà nội
Sau 5 năm rời nhà chồng, giờ tôi và gia đình ấy đã có lại được mối quan hệ bình thường, con trai tôi đã 'có lại' nhà nội.
5 năm nuôi con một mình, tôi không ít lần cay đắng khi nghĩ đến việc cha của con mình vô trách nhiệm, nhà nội cũng không đoái hoài đến đứa cháu trai mà họ từng xem là "cục vàng". 5 năm đó, một mình tôi xoay sở với những trận ốm của con. Ông bà nội, sau vài lần thăm hỏi cho qua chuyện, cũng không lần nào tìm thăm cháu nữa.
Mọi việc bắt đầu từ khi tôi kiên quyết ly hôn. Chồng nhỏ hơn tôi 3 tuổi, lại là con trai một nên anh mang tính khí của một chàng trai mới lớn, quen được chiều chuộng nhiều hơn là đàn ông đã có gia đình. Sinh con được 2 tháng, tôi khóc không biết bao nhiêu lần vì chồng vô tâm. Ngay cả khi tôi đau lưng đến không đứng lên được vì sinh mổ, anh cũng mặc con khóc chỉ vì đang dở một ván game. Buổi tối, anh lấy cớ con khóc anh không ngủ được nên lên lầu 3 ngủ, để mặc 2 mẹ con xoay sở. Ban ngày thì sáng ra anh đi làm, chiều về có hôm còn ghé quán nhậu bù khú với bạn bè. Khóc lóc, khuyên chồng cách gì cũng không được, tôi đưa đơn ly hôn ngay khi con vừa tròn một tuổi.
Vì con còn nhỏ nên toà án quyết tôi được quyền nuôi con. Chính vì điều này mà ông bà nội cháu giận dữ, tìm cách thuyết phục tôi đổi ý. Nhưng, sự vô tâm của người chồng ấy đã khiến tôi không còn chút cảm xúc nào. Người đàn ông tôi từng yêu không còn nữa, khi cưới về anh hiện nguyên hình là một đứa trẻ, vô lo. Tôi không còn lý do gì để gắn bó.
"Ba mẹ sẽ không tha thứ nếu con bế cu Kin ra khỏi nhà này"- ba chồng tôi đã hét lên như thế. Bù lại, nếu tôi chấp nhận ở lại, ông bà sẽ ngay lập tức làm di chúc để toàn bộ gia sản lại cho con tôi. Nhưng, tôi đến với cuộc hôn nhân này đâu phải vì gia sản? Và Kin là con tôi, tôi không có lý do gì để không đưa con đi.
Kin là cháu đích tôn nên ông bà cưng như "cục vàng". (Ảnh minh hoạ)
Sự mất mát quá lớn đã khiến ông bà chuyển yêu thương thành ghét bỏ. Nói đúng hơn, ba mẹ chồng ghét tôi, đứa con dâu không nghe lời, nên không có bất kỳ sự hỗ trợ nào, để tôi phải nếm mùi vất vả. Có thể, ông bà bỏ mặc cháu cũng với lý do khác, là biết đâu cuộc sống quá vất vả, tôi sẽ lại bế Kin quay về.
Cứ thế, 5 năm tôi rời nhà chồng, từ việc mặc kệ cho "bõ ghét", sợi dây yêu thương của ông bà dành cho cháu trai lơi dần. Tôi, trong 5 năm đó, vì muốn chứng minh cho ông bà rằng tôi vẫn nuôi dạy con tốt, nên cũng không cố hàn gắn mối quan hệ.
Giờ đây, nhìn con lớn lên mỗi ngày với hàng vạn câu hỏi, tôi bắt đầu thấy mình đã quá ích kỷ. Nhiều lần tôi muốn con trai gặp ông bà nội, chỉ để con cũng có được sự ấm áp của ông bà như bao đứa trẻ khác, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, cũng không đoán được ông bà đã nguôi sự giận dữ của ngày xưa chưa. Gần Tết, thấy chị bạn chuẩn bị quần áo để mùng Một con sang nhà ông bà chúc Tết, tôi thấy mình có lẽ đã đến lúc phải làm gì đó. Tết mà, nếu không vui, có lẽ ông bà cũng sẽ không nặng lời, tôi nghĩ thế.
Mùng Hai, tôi dặn con thật kỹ việc dạ, thưa rồi đưa con về nhà chồng cũ. Ngôi nhà vẫn như thế ngày tôi đi. Mở cửa, má chồng tôi có chút ngỡ ngàng khi thấy người đứng trước mặt là ai, nhưng mắt bà lấp lánh vui khi thấy Kin. Được tôi dặn dò, khi thấy bà, con trai tôi khoanh tay lễ phép: "Con chào nội, con đến chúc Tết nội". Bà ôm cháu vào lòng, hét toáng lên: "Ông ơi, ra xem này".
Kể từ đó, ông bà ôm rịt lấy cháu. Dường như việc tôi chủ động đến tìm đã khiến ông bà cởi được sợi dây vô hình, cả hai người hết đòi tôi chở cháu sang lại muốn đến nhà tôi để chơi với cháu, đồng thời xem cuộc sống của hai mẹ con ra sao.
Hết ngày nghỉ Tết, Kin phải đi học, lúc này ông bà đề nghị sẽ kiêm luôn việc đưa đón cháu đến trường. Hôm bà đến đưa cháu đi học kèm một phần cháo sườn cho cô con dâu cũ, hôm thì đến cùng một hộp thịt kho, bà nhờ người làm kho để mang sang... "5 năm qua hai mẹ con vất vả nhiều rồi, giờ để ba mẹ phụ con một chút", nghe bà nói mà tôi muốn rơi nước mắt. Nỗi ân hận dâng lên. Tôi biết, với ba mẹ chồng cũ cũng vậy, kể từ khi gặp lại cháu trai, ông bà cũng không nguôi nỗi ân hận. Riêng tôi, chỉ cần "lùi" một bước thôi, vậy mà 5 năm qua tôi đã không làm, 5 năm qua tôi đã khiến con mình mất đi ông bà nội.
Chồng tôi vẫn là một cậu bé con to xác, anh quan tâm con theo cách của một kẻ vô tâm, nhưng không sao cả, con trai tôi khi lớn lên sẽ tự có những nhận định cho riêng mình. Điều quan trọng nhất là giờ con trai tôi đã có ông bà nội.
Hoàng Hương
Theo phunuonline.com.vn
"Hãy để con cái ở riêng" - chuyện kể của một bà mẹ chồng Mấy hôm trước, chị bạn đồng nghiệp đã nghỉ hưu gọi điện cho tôi, vừa gọi vừa khóc. Chị nói vợ chồng con trai chị xin ra ở riêng. Chúng có ý định mua một căn hộ chung cư trả góp, nói ở riêng cho rộng rãi vì con cái ngày một lớn, vả lại nơi ở mới tiện chỗ làm của hai...