Giăng bẫy và sập bẫy!
Gã nóng mặt, cố kìm mình, nhón gót nhẹ nhàng tiến về phía cửa. Tiếng rên rỉ từ phía phòng ngủ dội vào tai gã nhức nhối. Mắt hằn lên lồng lộn, gã xông vào phòng.
Gã nghĩ ngấm nghĩ ngầm thế nào rồi tức tối hất văng cái bát cơm đang ăn dở vào xó bếp, một tiếng “choang” rất to làm con mèo tam thể đang nằm liếm láp gần đó giật nảy, xù lông và kêu “meo meo” khiếp đảm. Thằng cu con cũng buông bát cơm xuống bàn, không dám ngước lên nhìn bố, nó bắt đầu mếu máo khóc. Gã thất vọng nhìn thằng bé, định bụng mắng mỏ vài câu cho bõ tức nhưng lại kiềm chế được và lầm lũi đi về phòng mình, nằm dài ra giường. Giờ này, vợ gã đang say sưa chè chén với ai…
Gã sinh ra trong gia đình đông con, kinh tế chật vật. Không được ăn học đến nơi đến chốn, gã nối nghiệp bố làm nghề mộc. Cần cù, chịu khó lắm cuối cùng gã cũng mở được một xưởng mộc của riêng mình. Rồi gã lấy vợ. Vợ gã là giáo viên cấp một, không quá xinh đẹp nhưng rất có duyên và ưa nhìn. Có gia đình và một cái xưởng mộc, cuộc đời đang bắt đầu mỉm cười với gã, thì hỡi ôi, thiên hạ bắt đầu đua nhau chuộng dùng nhiều loại vật liệu cũng bền, đẹp lại hợp thời khác ngoài gỗ. Công việc ít dần, thợ thuyền bỏ việc. Gã một mình ôm xưởng mộc, cả ngày gã ra ra vào vào như người mất hồn. Thế rồi trời xui đất khiến thế nào gã nảy ra một sáng kiến, kế hoạch đó mà thành công, gã sẽ độc quyền sửa chữa và đóng mới bàn ghế, các đồ dùng khác của trường học nơi vợ gã đang làm việc. Và vợ gã sẽ đóng vai trò rất to lớn trong mưu đồ của gã. Nghĩ là làm, gã bàn với vợ về kế hoạch. Vừa nghe xong, vợ gã đã lắc đầu quầy quậy. Gã lúc thì nịnh nọt, lúc làm mặt tội nghiệp khiến cuối cùng vợ gã cũng xiêu lòng. Được chồng khởi xướng và thúc giục, vợ gã liền bấm bụng làm liều…
Ông hiệu trưởng tuổi ngoài 40 trong khi khí thế vẫn còn đang hừng hực thì bà vợ già đã bắt đầu xuống sắc. Thời trai trẻ ông trót lấy một bà vợ nhiều hơn mình 5 tuổi, lại đẻ cho ông liền 3 cô con gái. Sẵn đang chán nản và bất mãn, gặp cái nhìn đưa đẩy của vợ gã, như “mỡ để miệng mèo”, ông ta lao vào chẳng cần suy tính trước sau, đã sập ngay vào cái bẫy tình giăng sẵn. Gã hết lời khen ngợi và ra sức cưng chiều vợ khi những hợp đồng béo bở cứ lần lượt chui tọt vào cái xưởng mộc của mình. Gã đã không nghi ngại thấy ánh mắt vợ có điều gì khang khác…
Video đang HOT
Từ ngày cặp với ông hiệu trưởng, cái tủ quần áo của vợ gã cũng bắt đầu đầy lên những váy dài, váy ngắn. Vợ gã tự dưng thấy mình được những hai người đàn ông chiều chuộng thì đâm ra tự mãn. Nhưng mối quan hệ mèo mả gà đồng của vợ gã cũng chẳng dừng lại ở mình ông hiệu trưởng, vợ gã bắt đầu nhen nhóm những mối quan hệ khác. Tất nhiên gã mù mờ chẳng biết. Chỉ có những thay đổi bên ngoài của vợ làm gã chóng mặt. Mỗi hôm một bộ cánh mới, gã nhìn vợ chợt chột dạ thấy mình ngượng ngập khi đứng cạnh. Mỗi khi những suy nghĩ đen tối tìm về nơi cái đầu óc “sáng láng” của gã, gã lại gạt đi, tự nhủ: “Vợ có làm gì, âu cũng là vì mục đích kiếm việc về cho chồng. Miễn thành công là tốt, vợ thích thế nào mình cũng chiều”. Cứ nhìn cánh thợ lúi húi làm cả đống việc, gã lại rất đỗi hài lòng thấy mình chẳng khác nào thiên tài.
Gã chắp tay đi đi lại lại ngắm nghía những chiếc cửa gỗ của các phòng học vừa thay mới hoàn chỉnh, miệng cười mủm mỉm nghĩ đến những con số “0″ dài loằng ngoằng trong bản hợp đồng đã ký, bỏ qua số lẻ, cũng đã lên đến hàng chục triệu. Gã rửa tay chân, miệng huýt sáo vang đi xuống phòng hiệu trưởng bàn việc nghiệm thu. Cửa phòng đóng, hiệu trưởng đi vắng. Gã lang thang qua các lớp học để giết thời gian. Giờ này vợ gã đang lên lớp. Gã ngước mắt lên lớp vợ tít trên tầng 3 của tòa nhà, thấy lũ trẻ nô đùa ầm ĩ. Gã phấn chấn sải chân bước những bước dài leo liền hai bậc cầu thang một để lên khoe vợ. Vợ đâu không thấy, lớp đang giờ tự học, không có giáo viên nên ồn ào như một cái chợ. Gã quày quả đi xuống, leo được vài bậc cầu thang, gã chợt giật thót,… chạy vội về nhà.
Đập vào mắt gã là đôi giày cao gót của vợ để kế bên một đôi giày da đàn ông. Gã nóng mặt, cố kìm mình, nhón gót nhẹ nhàng tiến về phía cửa. Tiếng rên rỉ từ phía trong phòng ngủ dội vào tai gã nhức nhối. Mắt hằn lên lồng lộn, gã với tay lấy cái ấm pha trà lăm lăm xông vào phòng. Đôi gian phu dâm phụ giật mình, buông vội nhau ra, hốt hoảng khi nhìn thấy gã. Bị sốc đến tột độ, gã không kịp đập cái ấm trà xuống đất thì nó đã tuột khỏi bàn tay run rẩy của gã, tự vỡ. Gã lao vào tóm cổ ông hiệu trưởng thụi cho một quả đâm. Ông ta ngã dúi dụi, vừa đau vừa xấu hổ chạy vội ra ngoài. Gã toan chạy đuổi theo rồi lại dừng lại, gã quay nhìn về phía vợ đau xót. Bàn tay giang ra định hình một cái tát nhưng rồi lại yếu đuối nắm lại, đập thùm thụp xuống nền nhà. Gã khóc vật vã đau đớn như một đứa trẻ. Vợ gã không nói gì, lẳng lặng mặc quần áo rồi đi xuống bếp nấu cơm, bỏ lại gã lăn lộn một mình trong phòng ngủ.
Đầu óc quay cuồng, gã tự vỗ vào đầu thùm thụp. Gã chua chát nghĩ về việc đã dùng vợ để đi bẫy tình đàn ông, để cuối cùng chính vợ gã tự nguyện rơi thẳng vào bẫy.
Thằng cu con đi học về nhào vào ôm cổ bắt bố cõng, làm gã bừng tỉnh. Gã gồng mình, gạt nước mắt. Gã quyết định nhìn thẳng vào sự thật để sửa chữa lại sai lầm của mình, gã nghĩ bụng và quyết định nhanh chóng: “chỉ cần vợ dừng lại và cũng sửa chữa…”. Cõng con vào bếp, gã run rẩy gượng nở một nụ cười méo xệch với nó… Bữa cơm tươm tất đã dọn sẵn trên bàn nhưng không thấy vợ. Gã ngẩn tò te thả thằng bé xuống đất, đưa mắt nhìn ra ngoài, vừa kịp lúc vợ gã leo lên chiếc xe đang nổ máy chờ sẵn. Cô ta mặc một chiếc váy đẹp, giày cao gót và đầu bóp keo xoăn tít. Thoang thoảng trong phòng vẫn còn mùi nước hoa thơm xộc lên mũi làm gã nghèn nghẹn… Gã lẩm bẩm, mắt trợn lên bất lực: “Không phải lão hiệu trưởng!”.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chồng ơi em muốn...
Rôi cũng có khi, Hoa "bốc lửa" vì rối loạn tiền đình, Quân không dám nói to, cũng không dám đi mạnh chân, còn Hoa lúc đó thì mắt mở trừng quyêt tâm "chia loan, rẽ phụng" đêm ây...
Đi làm vê, Hoa tung vèo chiêc túi xách vào môt góc rôi nằm duôi thẳng trên ghê, giơ tay túm lây tay chông, níu xuông, giọng thêu thào yêu ớt: "Anh ơi! Em sắp phải viêt lại di chúc cho anh rôi. Anh nhớ, lúc em đi rôi, anh phải yêu thương con, nêu lây vợ khác phải vạch ra những điêu khoản đê vợ hai của anh thương con....", Quân vừa câm chiêc quạt giây, vừa phây nhẹ cho vợ, vừa gât gù: "Được rôi, duyêt tât, anh biêt rôi. Chăm con, lây vợ hai... Em cứ yên tâm...". Rôt cuôc thì chiêu nào vợ cũng ca cái "bài ca di chúc" vì công viêc ngâp đâu, khiên cô mêt mỏi, thở không ra hơi. Hoa cứ vê đên nhà là nằm dài đuôn nũng nịu chông môt lúc rôi lăn quay ra ngủ, đê mặc hai bô con Quân lúi húi băm băm, chặt chặt trong bêp rôi âm ỏm, đùa nhau trong phòng tắm.
Nhiêu lúc đảm nhân thay vai trò nữ công gia chánh, chăm lo cho con xong xuôi, Quân đây cửa phòng thây vợ ngủ như không biêt trời đât gì Quân thây vừa buôn, vừa thương. Nhiêu lúc Quân không hiêu với kiêu ham hô công viêc và thăng tiên như vợ ngoài viêc đê rước "cục nợ" mêt mỏi vê nhà, cơ thê thì ngày càng gây mòn, xuông sắc thì Hoa tìm được niêm vui gì... Nhưng rôi với Quân "nhât vợ, nhì trời", anh mặc kê vợ thích công hiên, thích phân đâu, thi đua gì Quân đêu hùng dũng cô vũ, đông viên, hô trợ vợ viêc nhà và đôi khi chỉ nhắc nhở vợ: "Lúc nào em thây quá sức, thây mêt mỏi thì ném tât đi, có anh nuôi rôi, em đừng cô tự kỉ ám thị nghĩ rằng mình ăn bám mà phải lao tâm khô tứ". Thây vợ gât đâu không biêt bao nhiêu lân nhưng tuyêt nhiên chưa bao giờ Quân thây vợ buông tay, chỉ than thở thê thôi chứ đừng hòng nói câu: "Anh ơi em bỏ viêc". Quân cứ khâp khởi mong chờ nhưng càng chờ thì cuôi cùng cái anh nghe được từ ngày này sang ngày khác chỉ là "bài ca di chúc" của vợ.
Trước đây, Quân là người bị cuôn vào công viêc, cứ mỗi bận thứ bảy hay chủ nhật Hoa phải ở nhà môt mình "đánh vât" với đứa con còn chưa đây. Xong xuôi viêc nhà, cho con ăn là Hoa lại tút tít nhắn tin:"Hai mẹ con chờ bê hạ vê, lâu quá nên đánh chén và ngủ mât rôi", chỉ thê thôi Quân lại có cơ hôi được giãn toàn bô cơ mặt vôn đang nhăn nhó vì công viêc không như ý. Rôi Hoa cũng đi qua giai đoạn "con mọn". Con đên trường, Hoa nhớ viêc, nên chủ đông chia sẻ mong ước của mình "được làm viêc cho thỏa những ngày bị bó chân".
Nghĩ trước đây mình vùi đâu vào viêc, trong khi vợ ôm con môt mình, ngôi chông cằm mong chông vê nên Quân nghĩ bây giờ đên lượt mình "phò trợ" vợ. Nhưng rôi có lẽ Quân càng bù đắp cho vợ thì vợ càng phát mêt! Lắm tối, ngôi ngắm vợ ngủ sau khi làm nũng: "Chông ơi em muôn uông nước" "Chông ơi em muôn bóp vai" "Chông ơi em muôn ăn cháo gà"... Quân chỉ muôn vợ buông tât đê có thê ôm vợ nằm cùng nhau xem môt bô phim hay đọc chung môt cuôn sách tùy thích. Nhưng gạt bên này, thì vướng bên kia, hai năm qua đi, Hoa bắt đâu trở vê nhà và bắt đâu ca "bài ca di chúc". Lắm hôm rảnh rôi đưa vợ đi mua được mây bô váy mới, hôm sau vợ lại thêu thào: "Anh nhớ bảo vợ hai của anh, em di chúc cho cô ây mây bô váy mới", lúc đâu con chưa quen, Quân giân vợ ra mặt, nhưng sau thì cứ gât gât, làm vẻ hài hước tán đông đê trọc vợ đang nằm lim dim con mắt giả vờ điêu bô sắp chêt.
Rôi cũng có khi, Hoa "bốc lửa" vì rối loạn tiền đình, Quân không dám nói to, cũng không dám đi mạnh chân, khẽ khàng ghé sát lại gân vợ khều khều, còn Hoa lúc đó thì mắt mở trừng quyêt tâm "chia loan, rẽ phụng" đêm ây đê khỏi quây quả chông, còn mình vào phòng ngủ dành cho khách uông thuôc và nằm lì trong đó, hôm sau lại thây nhí nhảnh chân sao, vui vẻ bước ra. Quân chẹp miêng: "Thoát được môt ngày chông ơi em muôn nhưng anh lại thây khô quá, lại thây nhớ mới chêt chứ"... Quân cười hi hi nheo mắt nhìn vợ, với Quân vân là "nhât vợ, nhì trời", ý của vợ là nhât nhưng vân thâm mong...
Đưa tay vuôt nhẹ gương mặt vợ, Quân thì thâm: "Em, em, dây ăn cơm đi nào rôi ngủ tiêp", Hoa mơ màng vươn vai rôi vòng tay ôm lây cô chông kéo xuông hôn chụt vào má Quân rôi vẻ như tư lự:"Chông ơi...", Quân nhanh nhảu: "Em muôn gì? Cháo, thuôc, nước hay...", Hoa đưa ngón tay trỏ lên ngang miêng chông, cắt lời: "Em muôn giảm viêc, thôi chức, làm nhân viên quèn đê vê nhà sớm, nâu cơm, đi chơi, hôn con và thương chông". Quân chạy vòng vòng quanh vợ, hét toáng lên: "Anh thích nhât câu em muôn này của em" rôi bê bông vợ lên hôn lây hôn đê: "Anh hôn cho cu Tí"...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đã về... Đẩy cánh cửa bước vào một quán cafe mà chị cứ ngỡ mình vừa bước qua ranh giới của ba năm. Như một cái chớp mắt và chị thấy mình ở đây, đúng nơi con tim chị mong muốn. Đôi chân liên tục đá vào mặt đường một cách vô thức, chị tần ngần không dám bước tới. Chị đứng nhìn người ta...