Giận nhau có thích không?
Trẻ con đúng là có khả năng quan sát rất đặc biệt. Vừa bước chân về đến nhà, nhìn thái độ của bố mẹ, con đã hỏi tôi: “Bố mẹ lại giận nhau à? Giận nhau có thích không mà giận nhau suốt thế hả mẹ?”.
ảnh minh họa
Cả tôi và chồng tôi dù đang cố tỏ ra mặt lạnh với nhau cũng phì cười vì câu hỏi của con. Nói giận nhau thì cũng không hẳn, chỉ là đôi khi nói qua nói lại một chuyện gì đó nhưng lại không đồng quan điểm thành ra không thèm nói chuyện với nhau nữa. Những câu hỏi của con trẻ tưởng rằng rất buồn cười nhưng lại làm chính người lớn phải suy nghĩ: Giận người khác có khiến mình cảm thấy vui thích không?
Hồi tôi còn nhỏ, bạn bè thường chơi nhóm. Và trong nhóm đôi khi một vài người vẫn có những xích mích, cãi nhau và giận nhau diễn ra như cơm bữa. Mỗi lần giận bạn, tôi thường tách nhóm chơi một mình, dù là mình chủ động vẫn có cảm giác như mình bị xa lánh, bị bỏ rơi, hết sức cô độc. Nhưng trẻ con dễ giận cũng dễ làm hòa, đôi khi chỉ là một viên kẹo nhỏ, đôi khi chơi trò vui quá thành ra quên mình và bạn đang giận nhau, vậy là hòa cả làng.
Lớn lên, biết yêu, bao lần giận dỗi chỉ vì những lí do rất nhỏ nhặt. Đôi khi chỉ là một câu nói hớ hênh, đôi khi chỉ là một cử chỉ vô tình cũng khiến mình cảm thấy khó chịu, bất mãn. Mặc dù người thương đã xin lỗi vẫn nhất quyết không chịu bỏ qua ngay. Những ngày giận nhau, thời gian như trôi chậm hơn thường ngày, dài lê thê và buồn chán. Đôi khi tự mình suy ra đủ thứ, rồi buồn thêm, rồi lại khóc nhiều.
Khi kết hôn rồi, chuyện vợ chồng cãi nhau, giận nhau càng không tránh khỏi. Hai con người xa lạ, chỉ có tình yêu làm điểm chung, còn cách sống, tính cách và suy nghĩ không thể hoàn toàn tương đồng. Những lúc giận chồng, tôi thường không nói năng gì cả. Không khí lạnh lùng đến cô con gái 4 tuổi của tôi cũng có thể nhận ra. Những lúc như thế con tôi thường bảo: Mẹ đừng ” cắt” bố nữa, mẹ “mở” cho bố đi. Đó là hai từ con tôi thường dùng. Ví như những lúc tôi quát nạt con hay không làm gì theo đúng ý con, con sẽ bảo “cắt mẹ, không chơi với mẹ nữa”. Nhưng một chút thôi, con sẽ lại bảo “con mở cho mẹ rồi”. Trẻ con, ngay cả giận cũng dễ dàng và đáng yêu như thế.
Phụ nữ hay giận thì rõ rồi, nhưng có một số đấng nam nhi cũng rất hay giận dỗi. Cô bạn tôi có một người bạn trai, cứ hở ra tý là làm mặt lạnh. Khi yêu, giận nhau cũng góp phần làm cho tình yêu thêm phần thi vị, nhưng động tý là giận, hở ra là giận thì đúng là một cực hình. Bạn tôi lúc đầu cũng cho là mình sai nên nhiều lần nhẫn nại xin lỗi, nhưng rồi cuối cùng đành buông tay bỏ cuộc. Bởi như bạn nói, yêu là làm cho nhau vui, thoải mái và hạnh phúc chứ không phải khiến cho nhau mệt mỏi.
Giận một ai đó, thực sự là một điều cực kì mệt mỏi. Dù rằng, sống bao dung quả thật không phải là điều dễ dàng. Những bon chen, những va vấp thường ngày đôi khi khiến chúng ta hiểu nhầm nhau, trách móc nhau, căm ghét nhau. Sự bực bội, tổn thương mà chúng ta gây ra hoặc chúng ta phải chịu đựng, dù cố tình hay vô tình luôn là một gánh nặng không dễ gì rũ bỏ.
Video đang HOT
Tôi nhớ mình đã đọc ở đâu đó một câu chuyện như thế này, câu chuyện của những củ khoai tây: Một hôm, ở một lớp học nọ, thầy giáo yêu cầu học sinh mỗi khi không thể tha thứ lỗi lầm cho một ai đó, hãy viết tên người đó lên củ khoai tây rồi bỏ vào một cái túi. Thầy giáo còn yêu cầu các bạn nhỏ phải mang cái túi đó bên mình dù là đi đâu, kể cả khi ngủ, khi ăn, khi đến trường. Một số bạn trong túi chỉ có vài củ khoai tây thôi thì việc đó rất nhẹ nhàng. Nhưng một số bạn khác thì thấy rõ sự phiền phức khi cái túi của mình quá nặng vì có quá nhiều củ khoai tây trong đó. Thù hận, trách giận người khác cũng giống như việc ta phải mang một túi khoai tây bên mình mỗi ngày. Càng giận nhiều, càng nặng nề và khó chịu.
Tất nhiên, bỏ qua lỗi lầm của người khác không phải là việc muốn làm là làm ngay được, nhất là với những vết thương lòng hay những tổn thương sâu sắc. Nhưng, cho người khác cơ hội cũng chính là cho mình một cơ hội, để sau mỗi lần giận dỗi có thể hiểu nhau hơn, “giận nhau để thương nhau nhiều hơn” chứ không phải là tạo nên một rào cản để càng ngày càng trở nên xa cách. Cũng có đôi khi, tha thứ không phải là để xích lại gần nhau, mà chỉ đơn giản là làm cho bản thân cảm thấy nhẹ lòng.
Nữ thi sĩ Xuân Quỳnh đã từng viết: “Làm anh buồn em có vui đâu”. Người Hàn Quốc cũng có câu: “Làm người khác khóc thì bản thân mình cũng chảy nước mắt bằng máu”. Ăn năn, chính là cách mà người mắc lỗi đã tự trừng phạt mình rồi, vậy thì giận nhau nhiều để làm gì khi chính điều đó cũng khiến lòng ta trĩu nặng. Nếu muốn hả hê một lúc thì cứ trách phạt nhau đi, còn nếu muốn yên vui dài lâu thì có lẽ nên rộng lòng tha thứ..
Theo Dân Trí
Mải mê ngoại tình, về đến nhà chết đứng khi thấy người đàn ông đó sống trong nhà mình
Cũng chỉ vì mải mê với cô nhân tình trẻ đẹp mà đến ngày quay về ngôi nhà với vợ con thì hoảng hốt khi chẳng thấy ai mà lại còn thấy một người đàn ông lạ mặt sống trong căn nhà của mình.
Tôi cưới vợ cách đây được gần 8 năm. Có với nhau 2 mụn con, đều là con gái. Tôi không quá đặt nặng vấn đề sinh con trai hay con gái mà chỉ thấy hơi buồn chút thôi. Nhưng dù sao con nào cũng là con của mình cả.
Vợ chồng tôi quen nhau khi ra trường, cùng làm chung công ty rồi nên duyên. Nhưng sau khi cưới, sinh con thì vợ nghỉ ở nhà chỉ có mình tôi đi làm. Trước sinh bé đầu tiên vợ còn cố gắng đi làm, chứ đến bé thứ 2 thì bận con cái, nhà cửa quá nên vợ nghỉ. Dù sao thì tôi cũng là phó phòng lúc đó, thu nhập cũng khá nên vợ con không phải lo lắng gì nhiều.
Sống hòa thuận, đầm ấm là thế. Vậy mà tôi cũng chẳng thoát khỏi cám dỗ dục vọng tầm thường. Nói thì phụ nữ lại xem chúng tôi là chỉ có giỏi lý do này kia. Nhưng không nói thì sao mà biết được, chúng tôi cũng cố gắng, cũng đấu tranh, nhưng rồi có người thắng được, còn tôi thì đã thua. Tôi cặp kè với 1 cô gái vừa mới ra trường vào công ty thực tập và dưới sự hướng dẫn của tôi. Lẽ ra tôi cũng không sa vào cái lưới tình ấy, nhưng vì cô nàng này quá bạo dạn, cô ấy cũng thẳng thắn đề nghị được cặp kè. Đàn ông mà, mỡ dâng miệng mèo, mèo đói hay không mèo cũng sẽ ăn.
Tôi cặp bồ, mới cặp bồ thì cái mùi vị vụng trộm nó đê mê lắm, nó hấp dẫn đến lạ. Muốn dứt ra mà chẳng thể nào dứt nổi. Tôi vẫn đi làm, chỉ là dành nhiều thời gian cho cô bồ của mình, cắt giảm tối đa số thời gian có thể dành cho gia đình. 2 tháng đầu tiên, hào hứng, phấn khởi lắm khi ngày nào cũng được gặp cô nhân tình trẻ đẹp, hấp dẫn ấy.
Rồi công ty có 1 kỳ nghỉ 1 tuần, công ty đi du lịch. Nhẽ ra, nếu là trước đây, tôi đã nhờ mẹ chăm con rồi rủ vợ cho vợ đi cùng. Nhưng giờ thì có nhân tình rồi, đang đằm thắm như thế tôi làm sao mà nỡ dứt nhân tình của mình để đi cùng cô vợ biết hết về nhau như thế.
Tôi mải mê đi chơi, đi du lịch cùng nhân tình mà quên bẵng mất vợ con ở nhà. Trước hôm về, tôi vẫn gọi điện cho vợ nói rằng mai về sẽ có quà cho 3 mẹ con. Vợ cười tươi nói đợi chồng về.
Vợ thẳng thừng đuổi tôi ra khỏi nhà. (Ảnh minh họa)
Kỳ nghỉ kết thúc, tôi hơi hụt hẫng khi phải chia xa cô nhân tình trẻ đẹp, nhưng rồi cũng khá hào hứng khi đem theo lỉnh kỉnh vài thứ đồ nhỏ tặng vợ con. Lâu rồi tôi không mua quà tặng vợ con nên chắc cả nhà sẽ vui lắm. Nhưng rồi thứ đồ tôi cầm trên tay rơi xuống đất khi nhìn vừa mở cửa lại nhìn thấy ngay 1 gã đàn ông cao lớn, mặc độc chiếc quần đùi ở trong nhà. Tiếng đồ rơi, anh ta quay ra nhìn tôi rồi đứng ra hỏi:
- Anh tìm gì vậy? - Gã đàn ông hỏi tôi
- Đây là nhà tôi, sao anh dám vào đây - Tôi bất ngờ lớn tiếng đáp lại
- Tôi đã mua lại căn nhà này được gần 1 tuần rồi.
- Anh có nhầm lẫn gì không? Anh kiểm tra lại kĩ giúp tôi.
- Giấy tờ nhà đây, anh này lạ nhỉ, vợ anh bán nhà mà anh cũng không biết luôn à?
Tôi chết đứng khi biết được sự thật. Mải mê ngoại tình đến nỗi về nhà nhà mình đã trở thành nhà của người khác. Tôi ôm đồ ra xe, đến nhà bố mẹ vợ tìm vợ hỏi cho rõ ngọn ngành thì thấy vợ cùng con đang vui vẻ trong nhà ngoại. Nhìn thấy tôi vợ dửng dưng hỏi:
- Anh về rồi à?
- Sao em bán nhà mà không cho anh biết, bán rồi giờ mình ở đâu. Em tự ý bán như vậy mà không bàn bạc gì với anh cả sao?
- Anh lạ thật, vậy lúc anh ngoại tình, lúc anh vui vẻ bên người khác anh có bàn bạc gì với vợ không? Nhà đấy em bán rồi để nuôi con, còn anh muốn ở đâu thì ở, đơn ly hôn em soạn rồi, ký rồi, tý em đưa cho anh.
- Em nói vậy là sao? Anh biết mình sai rồi, cho anh cơ hội được không?
- Thôi anh, em không cần người chồng như thế. Anh ra ngoài đi, đến giờ mẹ con em ăn cơm rồi.
Vợ đẩy tôi ra ngoài, đóng cửa lại. Đứng trước cửa nhà, bố mẹ vợ tôi vẫn nghe thấy tiếng cười đùa của 3 mẹ con. Bố mẹ vợ về ngoại, hay đi chơi gì đó nên chỉ có 3 mẹ con cô ấy ở nhà. Giờ thì tôi nhà cửa không có, chẳng nhẽ lại về với bố mẹ. Tôi vừa thấy mình sai lầm mà cũng thấy bế tắc quá. Tôi nên làm gì đây?
Theo Một thế giới
Nhu cầu của vợ quá cao, cứ về đến nhà là... sợ Mới cưới được gần một năm nhưng nhiều khi tôi cảm giác mình sức cùng lực kiệt bởi nhu cầu của vợ quá cao. Ngày mới cưới, tối nào hai đứa cũng rúc rích với nhau, tôi cũng thấy thích lắm vì thấy quá hòa hợp. Bản thân tôi cũng chẳng phải yếu đuối gì, nhưng dần dà, tôi nhận ra nhu cầu...