Giận người ta bao nhiêu lâu là đủ?
Tôi không biết bạn nên giận người ta bao lâu là đủ. Chỉ là bạn nghĩ cho người ta, và thương chính mình.
Chiều nay, tôi nhận được inbox của một người bạn, hỏi giận người yêu bao lâu là đủ. Tôi đã không biết nên trả lời bạn ra sao, bởi đưa ra bất kì con số thời gian nào cũng đều là hành động ngốc nghếch. Tôi đã chỉ hỏi bạn câu rất ngắn “Hờn người ta, bạn có cảm thấy dễ chịu hơn không?”
Hờn người ta, bạn có cảm thấy dễ chịu hơn không. Ảnh: internet
Bản thân câu hỏi đã là một câu trả lời cho bạn, cho tất cả những người đang hờn dỗi người yêu, hằn học với người yêu, dù vì bất kì lý do gì. Tôi từng quen cô bạn giận người yêu chỉ bởi một lần đi chung xe bus, chàng người yêu vô tình để vuột tay cô bạn giữa đám đông, chàng bước lên xe trong khi cô nàng mắc kẹt ở lại. Tôi cũng từng quen anh chàng trách người yêu cả tháng trời không dứt chỉ bởi cô gái đó đã quyết tâm sống trọn vẹn tuổi 20 của mình bằng chuyến hành trình đạp xe tình nguyện dài hơn một tháng…
Thoạt tiên, tôi nghĩ những người giận hay bị giận đều thật may mắn. Phải là “gì đó” của nhau, người ta mới hờn nhau cho được. Phải đóng một vai trò nào đó, đứng trong những kỳ vọng nào đó của người đi bên, ta mới có thể khiến người ta giận, mới có thể giận người ta. Giận hay bị giận, nghĩa là ta không phải người dưng của nhau. Chỉ riêng điều đó thôi cũng khiến tim ta âm ấm.
Dẫu vậy, giận nhau thoáng qua mang đến cảm giác nôn nóng, chờ đợi, là một gia vị trong tình yêu. Nhưng giận nhau, chì chiết nhau, như một cách làm khổ người khác, buộc người khác phải “nhớ lấy”, điều đó có nghĩa ta đã hết thương nhau rồi.
Bởi nếu yêu thành thật, bạn sẽ thương cả những lời giải thích chưa nói ra lời của người ta.
Bạn sẽ thương cả những giọt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt của người ta khi cố gắng nói để ta hiểu.
Video đang HOT
Bạn sẽ thương cả những ngọt ngào đã qua, để nghĩ về nó mỗi khi chuyện tình nổi sóng, để ru im những bất đồng đang diễn ra giữa bạn và người ấy.
Bạn sẽ thương cả những buồn bã, đau khổ của người ta khi bạn giận. Người ta cuống cuồng, người ta lo lắng, người ta chật vật, người ta không thể ngủ ngon…
Bạn sẽ thương cả những bước chân đi ra đi vào của chính mình, thương cả những giây phút ngóng chờ tin nhắn của người ấy, tự hỏi tại sao người ấy chưa gọi điện xin lỗi bạn nhỉ.
Bạn sẽ thương cả lỗi lầm của người ấy, khi nhận ra mọi chuyện có thể đã không tệ như thế. Nếu hai bạn chọn cách lắng nghe nhau nhiều hơn. Và tại sao khi nào cũng là người ấy đóng vai trò lắng nghe, mà không phải bạn. Và nhớ không, đâu đó người ta từng nói, yêu nhau thật sự là khi ta tranh nhau nghe, chứ không phải tranh nhau nói.
Bạn sẽ thương cả những trăn trở của người ta, những day dứt của người ta.
Bạn có thể cười hay im lặng để tránh nói ra những điều tổn thương nhau. Bạn có thể chờ đợi và nắm tay người đó trong lúc chờ cơn giận qua đi.
Và bạn sẽ hiểu, đâu mới là tình yêu thật sự.
Tôi không biết bạn nên giận người ta bao lâu là đủ. Không có một quy chuẩn nào cho trường hợp này. Chỉ là bạn nghĩ cho người ta, và thương chính mình. Tự bản thân bạn sẽ biết câu trả lời, nên làm lành trước hay không.
Và bởi, người ta cũng đã cố gắng vì mình, rất nhiều. Tôi mong bạn gật đầu thay lời chấp nhận câu xin lỗi, để tha thứ cho người ta và cũng là thôi dỗi hờn chính bản thân mình.
Để chúng ta lại có thể yêu nhau, thật nồng nàn….
Theo VNE
Chồng đi công tác, vợ tranh thủ... làm thêm ở nhà nghỉ
Bố mẹ, người thân đều phản đối tôi cưới em làm vợ bởi lúc ấy em làm cái nghề mà nhiều người không thể chấp nhận: gái bán hoa.
Tôi là một kỹ sư xây dựng 37 tuổi và có cuộc sống gia đình hạnh phúc, con trai đầu lòng của tôi năm nay hơn 3 tuổi. Vợ chồng tôi khi đến với nhau không được sự đồng ý của gia đình.
Tôi quen em trong một tình huống chớ trêu. Hôm ấy, tôi kết thúc công việc khá khuya, trong lúc trên đường trở về phòng trọ thì bất ngờ gặp em đang chạy trốn cảnh sát trật tự truy quét gái bán dâm, nhìn thấy em bị thương chân đi khập khiễng, máu chảy ở cánh tay do ngã. Lúc ấy, tôi không nghĩ em là gái và cho đi nhờ xe. Trên đường đi, em thú nhận mình là gái bán hoa.
Quả thực lúc ấy, tôi không hề để ý đến nghề nghiệp của em, tôi hỏi em địa chỉ nhà để đưa về thì em nói bây giờ không thể về vì công an đang ở đó. Thế là tôi đành đưa em về phòng trọ của tôi, băng bó vết thương cho em.
Em kể với tôi, em xuất thân trong gia đình nông thôn, gia đình nghèo, em chỉ học hết lớp 12 rồi nghỉ học lên thành phố kiếm sống. Em làm nhiều nghề từ phục vụ bàn ở quán cà phê, quán ăn cho đến bán quần áo thuê rồi bị lừa vào đường dây bán dâm của một tú ông khét tiếng. Nhiều lần muốn từ bỏ nghề nhưng không thể vì liên tục bị đe doạ nếu không tiếp tục làm sẽ bị đánh chết.
Em từng là gái mại dâm trước khi chúng tôi nên vợ nên chồng (Ảnh minh họa).
Thế là em đành nhắm mắt đưa chân trượt dài trong những chuỗi ngày ê chề. Quả thực, nghe những lời em tâm sự, tôi đã vô cùng cảm động. Nếu không nghe em kể thì chẳng ai có thể nghĩ em là gái làng chơi, khuôn mặt em hiện lên vẻ đẹp trong sáng và thánh thiện đến kỳ lạ, giọng nói dịu dàng và dáng hình mảnh mai, em ăn mặc kín đáo hơn nhiều so với những cô gái bán dâm mà tôi từng được nhìn thấy.
Quả thực là tôi đã đem lòng quý mến em ngay từ giây phút ấy. Tôi quyết định sẽ đưa em ra khỏi con đường tội lỗi ấy bằng một cái nghề trong sạch.
Bản thân em cũng hoàn toàn đồng ý với điều ấy, em nói với tôi sẽ quyết tâm từ bỏ. Vài ngày sau, tôi thuê cho em một căn phòng kín đáo ở cùng chỗ tôi ở, hàng ngày, tôi dạy em cách sử dụng máy tính. Vì em cũng đã học hết phổ thông nên những kiến thức cơ bản về tin học cũng khá thành thạo. Sau gần 1 tháng sau, em được nhận vào làm lễ tân cho công ty tư nhân của một anh bạn thân của tôi làm chủ. Kể từ đó, em không còn quay trở lại cái nghề kia nữa.
Sau gần 2 năm đón nhận tình cảm của tôi, tôi quyết định đưa em về ra mắt gia đình và quyết định tổ chức đám cưới. Tuy nhiên, sau khi biết được quá khứ không mấy tốt đẹp của em thì tất cả mọi người trong gia đình tôi đều từ chối.
Nhưng tôi vẫn quyết định cưới em bằng được, thấy tôi quá quyết tâm, bố mẹ tôi cũng nhắm mắt đồng ý. Sau khi đám cưới diễn ra, vì chưa có đủ tiền mua nhà nên tôi quyết định thuê một căn hộ nhỏ đủ để vợ chồng sống thoải mái. Vì công việc của tôi thường xuyên phải đi công tác xa nhà nên thời gian bên vợ cũng thưa hơn. Sau 1 năm thì em sinh cho tôi một cậu con trai kháu khỉnh, đáng yêu. Em tỏ ra là một người vợ, người mẹ đảm đang và rất mực yêu thường chồng, con.
Chưa bao giờ em phản đối bất cứ quyết định gì của tôi và ngoan ngoãn sống trong vòng tay che chở của tôi. Em nói, đối với em, tôi không chỉ là chồng mà là ân nhân đưa em ra khỏi con đường lầm lỡ. Tôi đã tin tưởng em tuyệt đối, vả lại, sống với nhau mấy năm trời nhưng tôi chưa thấy ở em có biểu hiện gì đáng nghi. Thế là tôi yên tâm đi công tác, dù bận rộn nhưng tôi vẫn tranh thủ về thăm vợ, con mỗi tuần.
Thế nhưng, dạo gần đây, tôi được điều chuyển đi công tác xa nhà nên thời gian về nhà cũng ít hơn lúc trước. Cũng đúng lúc này, tôi mới thấy ở em có những biểu hiện lạ. Em vẫn vui vẻ mỗi khi tôi về nhà, nhưng em không còn mặn mà chuyện chăn gối như lúc trước nữa. Tôi có hỏi thì em chỉ nói rằng em không được khoẻ.
Tôi ắt hẳn sẽ tin lời em nói nếu như con trai tôi không thủ thỉ rằng buổi tối mẹ thường đi đâu đó rồi về.
Tôi quyết định theo dõi vợ mình, đúng như lời con tôi nói, em đã quay trở lại con đường kia trong lúc tôi vắng nhà. Em ung dung vào nhà nghỉ với một người đàn ông lạ mà không hề biết tôi đã đứng tim trong chiếc taxi đi theo em.
Tôi chưa biết phải làm thế nào, sẽ phải nói với em những gì?. Tôi có để em thiếu thốn gì để đến nỗi em phản bội tôi như vậy?
Theo VNE
Cưới vợ chỉ vì trót làm cô ấy phá thai Bạn gái đã phá thai nhiều lần vì tôi nên tôi phải cưới, còn hiện tại, tôi thích một người đã ly dị chồng. Tôi năm nay 31 tuổi, có việc làm ổn định, gia đình có mẹ, chị gái và em gái ở chung. Mọi người đều có thu nhập đủ sống. Tôi quen bạn gái, cũng là vợ sắp cưới của...