Giận dỗi bạn trai trong đêm và cú điện thoại lúc 2 giờ sáng ám ảnh cả đời: Nhiều khi lỡ hẹn một giờ, lần sau muốn gặp phải chờ trăm năm!
“Mình gặp và yêu anh. Anh đáp ứng mọi thứ từ mình vô điều kiện, có khi xa hàng mấy chục km mình thèm ăn gà nướng cũng phải mua lên cho mình”, cô gái kể.
Trong tình yêu, có những thời điểm chỉ vì hành xử không hợp lí mà dẫn đến những nỗi hối tiếc khó tả. Có những thứ trong đời chỉ là khoảnh khắc nhưng sẽ khiến người ta ám ảnh cả đời.
Mới đây, một cô gái chia sẻ về câu chuyện hối tiếc trong tình yêu. Chuyện như sau:
“Mình là con 1. Gia đình cơ bản. Mọi thứ với mình chỉ là bố mẹ và nuông chiều.
Mình chưa bao giờ phải san sẻ tình cảm với ai. Chưa từng phải chia em miếng bánh cái kẹo, chia nửa cái bánh mì. Có lẽ vì thế mà cái tôi, tính ích kỷ của mình quá lớn.
Mình yêu ai cũng chỉ có 1 thời gian ngắn. Rồi mình tự cho cái bản ngã của mình lên cao. Coi người yêu không bằng mình rồi chia tay. Ai yêu mình không nuông chiều mình mình lập tức chia tay không quay đầu lại”, cô gái chia sẻ.
Bài viết được đăng tải.
Có vẻ như đối với cô, sự trân trọng trong tình yêu không hề có. Những mối tình cũng dần trôi qua chỉ vì sự ích kỷ như vậy. Hãy cũng theo dõi câu chuyện để xem đến cuối cùng, cô gái đã gặp chuyện gì và để lại nỗi hối hận khôn nguôi.
“Mình gặp và yêu anh. Anh đáp ứng mọi thứ từ mình vô điều kiện, có khi xa hàng mấy chục km mình thèm ăn gà nướng cũng phải mua lên cho mình.
Rồi ngày mưa ngày nắng đưa đón mình không chậm 1 phút. Anh thỉnh thoảng đưa mình đi mua đồ, đi ăn uống, làm mọi cách để mình vui, yêu chiều mình vô điều kiện.
Tình yêu đẹp chỉ đến đó chứ tới đâu. Nhưng tính mình ích kỷ. Mình hay giận dỗi vô cớ. Hôm đó mình giận anh, bỏ mặc anh xin lỗi, anh trình bày lý do rồi va.n nà.i.
Video đang HOT
Mình bỏ đi, anh lái xe đi tìm mình. Trời mưa tầm tã. Mình vẫn cố nghĩ rằng mưa phải đi tìm mình mới là yêu mình. Mình qua nhà bạn thân chơi, vui vẻ nói chuyện với bạn, nghĩ chắc anh không tìm ra mình.
Mình đang giận anh phải xuống nước gặp xin lỗi mình. Và đúng thật, anh gọi điện liên tục, đi tìm mình mọi nơi, rồi im lặng mấy tiếng đồng hồ. Mình thấy hơi lạ.
Ảnh minh họa.
Nghĩ bụng 2 năm yêu nhau mà anh lạnh nhạt như thế, đủ thứ suy nghĩ trong đầu. Rồi 2 giờ đêm mình nhận được điện thoại từ số lạ, tưởng anh gọi mình nghe luôn.
Ai ngờ người ta gọi mình tới nơi nhận người thân bị ta.i nạ.n. Là anh. Anh đi tìm mình rồi đi mãi. A mãi mãi 28 tuổ.i. Mình chưa bao giờ nghĩ hôm đó là lần cuối mình gặp anh.
Mình hối hận vì sự ích kỷ giận dỗi vô cớ của mình đẩy anh vào nơi tận cùng đa.u đớ.n nhất. Bao nhiêu ước mơ xây được nhà cho bố mẹ, cưới được em mãi dang dở.
Anh chỉ còn nằm đấy bất động với chiếc áo mưa rách nát, rũ rượi trong màn mưa. 2h đêm nếu không phải vì mình anh sẽ không bao giờ ra đường như thế, lại đi nhanh như thế.
Giá như mình không giận anh, giá như hôm đó… 100 nghìn lần mình ước giá như không có ngày hôm đó. 3 năm rồi, mình chưa bao giờ ngừng dằn vặt vì anh, vì điều mình gây ra cho anh.
Anh gặp mình trong mơ vẫn chỉ cười không trách không hờn mình nửa lời. Vậy mình phải sống sao bây giờ?”.
Một câu chuyện thật sự buồn và cái kết cho tình yêu sẽ là nỗi ám ảnh dài lâu đối với cô gái trẻ tuổ.i. Trong tình yêu, sự hờn dỗi, giận nhau chỉ nên trở thành một thứ gia vị tăng thêm cảm xúc cho cả hai. Nếu như lúc nào cũng chìm đắm trong điều đó sẽ khiến cả hai mệt mỏi, tình cảm chẳng thể bền chặt. Và nếu như đen đủi hơn, xấu số hơn thì tình cảnh sẽ đến giống như chàng trai trong câu chuyện tình yêu trên.
Với tình yêu, đôi khi có những nỗi ám ảnh dài lâu khiến người ta chẳng bao giờ nguôi ngoai được. Chẳng phải ngẫu nhiên mà có câu nói rằng không yêu nhau cũng được, chia tay nhau cũng được nhưng đừng bao giờ âm dương cách biệt. Một sự từ biệt không có lời chào sẽ luôn luôn đa.u xó.t biết bao.
Đây cũng là một bài học lớn dành cho những cô gái thường trừng phạt người yêu bằng sự im lặng. Chúng ta sẽ chẳng biết những ta.i nạ.n sẽ ập đến lúc nào. Nếu như ta.i nạ.n liên quan đến màn giận dỗi thì lại càng ám ảnh nhiều hơn nữa.
Bất ngờ về nhà bạn trai, nhìn bộ đồ cô giúp việc mặc, tôi hốt hoảng nhận ra sự thật
Sau hơn 3 năm yêu anh, tôi mới nhận ra, có những thứ tưởng nắm chắc trong lòng bàn tay rồi nhưng đến phút cuối lại để tuột mất.
Giống như tình cảm của tôi và anh, tôi đủ tự tin để làm dâu gia đình anh, tự hào vì được anh yêu và yêu anh, nhưng cuối cùng, chính tôi là người chọn cách từ bỏ.
Không phải vì tôi không còn yêu mà bởi tôi cảm thấy mình không "có cửa" đứng trong gia đình anh, đúng hơn là, mệt mỏi vì phải đấu tranh chuyện lấy lòng bố mẹ bạn trai.
Nhớ ngày gặp anh trong tiệc sinh nhật bạn, tôi là người chủ động tiến tới hỏi han nói chuyện với anh. Vốn là một cô gái cá tính, bản lĩnh, tôi luôn tin, hạnh phúc của mình là do mình tự kiếm tìm chứ không phải là thứ hạnh phúc ngồi không tình yêu cũng đến.
Dù là một cô gái xuất sắc, ngoại hình chuẩn, học hành có, công việc ổn, nhiều người khen khéo léo nhưng tôi không thích bị động. Tôi muốn tiếp xúc, gặp gỡ và tìm hiểu người mà tôi ấn tượng. Và anh được tôi tiếp cận với mục đích, nếu thực sự hợp nhau, sẽ tiến tới mối quan hệ xa hơn. Người ta nói "cọc đi tìm trâu" với tôi quả không sai chút nào.
Không phải vì tôi không còn yêu mà bởi tôi cảm thấy mình không "có cửa" đứng trong gia đình anh. (Ảnh minh họa)
Anh đẹp trai, phong độ, nhìn như tài tử xứ Hàn. Có lẽ vì vậy mà tôi ấn tượng ngay lần đầu nhìn thấy anh. Tự nhủ sẽ phải chinh phục bằng được người đàn ông này. Cũng chật vật hơn 3 tháng nói chuyện, nhắn tin, cuối cùng anh là người chủ động mời tôi đi cà phê.
Tôi không ngại lên mạng tìm hiểu những chiêu thức khiến các chàng đổ đứ đừ, cũng không ngại thổ lộ bản tính của mình. Và rồi, sau gần 1 năm qua lại, anh chính thức tỏ tình với tôi. Ngày đó tôi hạnh phúc biết bao nhiêu vì có được tình cảm từ người đàn ông mà mình thầm thương trộm nhớ.
Thời gian yêu anh là quãng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời. Hai đứa tôn trọng các mối quan hệ và sở thích riêng của nhau. Anh và tôi đều rất tự hào về đối phương, không ngại công khai người yêu trước mặt bạn bè. Có lúc tôi khó khăn, anh hỗ trợ về kinh tế và anh cũng vậy.
Phải đến 2 năm gắn bó, chúng tôi mới thực sự biết về gia cảnh của nhau. Điều này càng khiến tôi và anh trân trọng nhau hơn bởi đây chính là thứ tình yêu không màng gia cảnh. Gia đình anh khá giả, bố mẹ đều rất hiện đại theo lời anh nói. Anh còn khẳng định, tôi chắc chắn là mẫu con dâu lý tưởng mà mẹ tôi muốn anh lấy làm vợ.
Những lời anh nói khiến tôi được an ủi trong lòng. Thời gian đó, khi hai đứa xác định mối quan hệ lâu dài, tôi chủ động gọi điện hỏi han, nhắn tin cho bác gái. Cũng từ đó, tôi luôn gửi quà biếu nhân dịp lễ, tết, sinh nhật hai bác. Lúc nào mẹ anh cũng rất lịch sự gọi điện cảm ơn và khen đồ tôi tặng.
Bước vào nhà, mẹ anh vô cùng ngạc nhiên. Hai bác quá bất ngờ khi thấy hai con về. (Ảnh minh họa)
Bác tỏ ra rất thích thú với các món quà tôi mua và khen ngợi gu thẩm mỹ rất hợp ý bạn. Tưởng vậy sẽ có được tình cảm của bác nhưng tôi không ngờ, cái ngày tôi và anh bất ngờ về ra mắt gia đình, sự thật khiến tôi chưng hửng.
Hôm đó, vì chúng tôi có việc gần nhà anh nên anh nói tôi hãy về qua thăm bố mẹ anh rồi đi luôn trong ngày. Tôi do dự nhưng đi qua nhà mà không vào thì không hay. Vậy nên tôi dù chưa chuẩn bị gì cũng tự tin đối diện với hai bác.
Bước vào nhà, mẹ anh vô cùng ngạc nhiên. Hai bác quá bất ngờ khi thấy hai con về. Được giới thiệu là bạn gái, tôi nhanh nhảu chào hỏi hai bác rồi vào nhà uống nước, nói chuyện. Sợ mẹ anh vất vả cơm nước nên tôi đã mua sẵn nhiều đồ ăn và hoa quả.
Đang vui vẻ nói chuyện thì chị giúp việc đi từ bếp vào hỏi ăn gì. Tôi có chút giật mình khi nhìn thấy bộ đồ chị mặc trên người. Nhìn đi nhìn lại, tôi nhận ra đó là bộ đồ mà tôi mới tặng bác nhân dịp sinh nhật. Có chút ái ngại nhưng tôi cũng vội giấu ánh mắt kinh ngạc và nghĩ rằng, có thể bác cho chị mượn.
Tối đó, hai bác cứ động viên chúng tôi ở lại một hôm vì đường xá xa xôi, đi lại vất vả mệt nhọc, tôi đành đồng ý. Tôi ngại ngủ với bác gái nên đã sang phòng của chị giúp việc nhà anh ngủ để nói chuyện cho thoải mái. Và thật không tin nổi, khi chị cho tôi mượn đồ để mặc ngủ, chị đã chọn đúng bộ đồ mà tôi gửi biếu bác từ hồi tháng trước.
Nhìn vào tủ quần áo của chị, tôi còn nhận ra chiếc túi xách và cả chiếc mũ, cũng là đồ tôi tặng. Hóa ra, tất cả đồ của chị đều là bác cho. Tôi có hỏi dò thì chị giúp việc vui vẻ kể: "Cô ấy bảo toàn mấy bộ đồ nhà quê, tao mặc vào cho xấu người. Mày thích thì lấy mà mặc không thì tao cũng vứt xó. Thế là chị lấy hết".
Có lẽ không biết đây là đồ tôi tặng nên chị giúp việc tiếp lời: "Em ơi, mẹ chồng tương lai của em kĩ tính lắm đó, em mà muốn lấy lòng bà cũng phải tìm hiểu thật kĩ, đồ đạc bà kén lắm, không dễ chọn đâu. Mà sau này có lấy cậu T. thì cố mà đẻ cháu đích tôn ngay từ đầu, tính toán kĩ vào không thì chế.t với bà. Bà vẫn nói với chị, đứa nào có bầu cháu trai trước bà mới cho cậu T. lấy".
Tối hôm đó tôi nằm trằn trọc không ngủ nổi. Tôi không biết có nên tin những lời bác nói với tôi từ trước tới giờ.(Ảnh minh họa)
Những lời chị nói khiến tôi chạnh lòng. Thực ra, đối với nhiều người chuyện đó sẽ không có gì quá quan trọng nhưng với tôi thì lại khác. Bởi tôi đã nghe những lời bác khen ngợi những món quà bác nhận từ tôi, nào là hợp gu bác, rất sang chảnh, bác rất thích, nào là "cháu rất tinh ý"... nhưng sự thật thì sao.
Tối hôm đó tôi nằm trằn trọc không ngủ nổi. Tôi không biết có nên tin những lời bác nói với tôi từ trước tới giờ. Và liệu rằng chuyện tình cảm này của tôi và anh có thể thực sự hạnh phúc, về làm dâu mẹ anh liệu có dễ dàng?
Tâm tình: Ba mẹ xem em là nỗi nhục vì ngoại hình xấu xí, lại học dốt Là con gái, xấu xí có phải cái tội không mọi người? Em tự nhận rằng bản thân mình xấu, có thể nói là rất xấu. Chiều cao 1m6 nhưng cân nặng tới hơn 75kg, da dẻ đen nhẻm, chính vì vậy từ lúc đi học cho đến nay em hay bị bạn bè chọc ghẹo với biệt danh rất khó nghe. Chỉ...