Giận chồng ngoại tình tôi đã phá thai
Nằm trên giường bệnh nước mắt tôi tuôn trào. Số tôi có lẽ khổ rồi.
Và đến giờ tôi thật sự thấy tội lỗi, hối hận khi đã quyết định sai lầm, giết đi đứa con nhỏ còn là giọt máu đỏ hỏn trong bụng. Tôi thật sự không xứng đáng là người mẹ, không xứng đáng…
Lý do chính cũng là do tôi không chịu được cú sốc chồng đi ngoại tình khi biết tin tôi mang bầu. Lấy nhau được 3 tháng, tôi biết mình mang bầu tháng thứ 2. Khi đó, tôi đã báo tin vui cho chồng, chồng tôi tỏ ra thích thú lắm vì mình sắp được làm cha. Nhìn điệu bộ của anh tôi cũng thấy hạnh phúc, phấn chấn, tin rằng tất cả những gì anh thể hiện là thật, là tình yêu thương chân thành anh dành cho tôi.
Thế nhưng, từ khi không được động vào người vợ vì có bầu, anh bắt đầu đi đêm về hôm, đi sớm về tối. Anh hay biện lý do công việc bận rộn, giao lưu bạn bè nhưng trước giờ theo tôi được biết, công việc của anh bình thường, không tới mức quá bận như thế. Tôi bắt đầu thấy nghi ngờ và đã lén đi theo anh.
Tôi sốc nặng khi phát hiện anh đi vào nhà nghỉ với một người con gái trẻ đẹp. Máu ghen trong người tôi nổi lên, tôi xông thẳng vào phòng anh và chứng kiến toàn bộ sự việc. Tôi tát anh một cái trời giáng rồi bước đi không nói lời nào. Sau lần ấy, tôi lạnh cảm, không ngủ chung giường với chồng, không tiếp xúc với anh, bỏ mặc bản thân, nhịn ăn nhịn uống, không chăm sóc cả đứa con trong bụng coi như một sự trả thù với anh.
Tôi sốc nặng khi phát hiện anh đi vào nhà nghỉ với một người con gái trẻ đẹp. Máu ghen trong người tôi nổi lên, tôi xông thẳng vào phòng anh và chứng kiến toàn bộ sự việc.(ảnh minh họa)
Tôi coi như mình chưa từng mang thai, cũng không nghĩ cho đứa bé trong bụng. Tôi tự hành xác, đi lại mạnh, làm việc nặng nhọc quên ăn quên ngủ và quên đi nỗi buồn phản bội. Sự thật chồng ngoại tình sau 3 tháng lấy tôi khiến tôi không còn đủ sức lực để gượng dậy. Nghĩ tới những lời hứa hẹn yêu thương trọn đời, tôi thấy mình thật tội nghiệp, đó toàn là lời giả dối. Chồng có yêu tôi như vậy đâu, nếu thật sự anh cần tôi, anh đã không dễ dàng ngoại tình khi mới chỉ là vợ chồng vài tháng. Cứ cho là vợ có bầu anh không thể gối chăn, nhưng nếu người đàn ông nào cũng như vậy thì chẳng phải, ngườiphụ nữ nào cũng bị chồng phản bội và giấu diếm ngoại tình hay sao?
Nhưng số phận lại trêu đùa tôi. Ông trời không mỉm cười với tôi khi tôi bị một cơn đau dữ dội và phải nhập viện, sau đó tôi biết mình sảy thai. Nỗi đau nhân lên gấp bội. Dù không cố tình nạo phá thai những sự bất cẩn, cố chấp, thậm chí là cố tình bỏ đói bản thân, bỏ đói thai nhi là nguyên nhân dẫn tới tình trạng này. Đứa con còn chưa hình thành lại bị tôi giết chết chỉ vì mâu thuẫn của bố mẹ cháu. Tôi có xứng đáng làm mẹ không?
Nằm trên giường bệnh nước mắt tôi tuôn trào. Số tôi có lẽ khổ rồi. Tôi chịu cảnh chồng ngoại tình rồi lại đau xót, hối hận, sống khổ sở và thấy tội lỗi vì đã giết con mình. Tôi không biết tại sao tình cảnh lại ảm đạm như thế. Liệu tôi có đủ sức để gượng dậy, cố gắng sống tiếp và sống một cách tích cực hay không? Tôi chỉ sợ chồng &’ngựa quen đường cũ’, rồi một ngày nào đó anh cũng lại bỏ tôi mà đi.
Theo Eva
Quá khứ đen tối từ 'trái cấm'
16 tuổi, tôi và cậu bạn cùng lớp nếm "trái cấm"... để rồi sau đó, tôi phải nuốt nước mắt khi gặt "trái đắng" một mình.
Năm 16 tuổi, tôi yêu một cậu bạn học cùng lớp. Rồi trong một ngày đi chơi với nhau, chúng tôi đã nếm "trái cấm" trong màu đen tối của sự hiểu biết về tình yêu, tình dục và sinh sản, dù chúng tôi đã chuẩn bị sang lớp 11.
Sự bồng bột khi nếm "trái cấm" ngọt ngào đó đã cho ra một "trái đắng" sau một năm yêu nhau, đó là khi tôi phát hiện ra mình có thai. Tôi đã sợ hãi, lo lắng đến nỗi đầu óc ngu muội, bủa vây cuộc sống của tôi là một màu đen tối. Với tôi, dường như đó là ngõ cụt, không một tia sáng lọt qua khi mà chính tác giả của bào thai vì quá sợ hãi mà trốn biệt.
Cái gì đến rồi cũng phải đến... Khi tôi không thể giấu được nữa thì cũng chính là lúc mẹ tôi biết chuyện. Lúc đó tôi đã mang thai được 24 tuần, tương đương với 6 tháng và đó là một bé trai hoàn toàn khỏe mạnh.
Sau khi biết tôi có thai, người yêu tôi sợ hãi không dám nhận con của mình... (Ảnh minh họa)
Khi viết những dòng chữ này, tôi vẫn không thể kìm được những giọt nước mắt. Đã 7 năm rồi... 7 năm trôi qua rồi đấy các bạn ạ! Tôi cứ nghĩ rằng, tất cả mọi chuyện dường như đã chôn chặt trong quá khứ... nhưng khi nhắc lại chuyện này, tôi lại cảm giác ân hận, dày vò và thấy sao xót xa cho thân phận mình quá!
Mẹ tôi ngày ấy chắc cũng đau lòng lắm? Nhưng vì tương lai của tôi, bà đã phải cắn răng chịu đựng đưa tôi đi phá bỏ bào thai đó. Những ngày tháng nằm trong viện chờ phá thai là những ngày tháng đau đớn nhất của cuộc đời mình. Người đời vẫn thường bảo, "Không có gì đau bằng đau đẻ"... nhưng với tôi thì khi mình sinh con cũng không đau đớn bằng cảm giác ân hận và dày vò như lúc đó.
Tôi được đặt thuốc để đẻ chỉ huy (ngôn ngữ trong ngành Y). Nhưng người khác thì họ chỉ cần 1 đến 3 viên là có thể giải quyết xong. Còn tôi, số thuốc đó gấp 3 lần, tức là phải uống đến 9 viên thuốc. Tôi xót xa khi cảm nhận được một điều rằng, "Chắc chắn con tôi không muốn xa mẹ đâu!".
Sau 9 viên thuốc không hiệu nghiệm... thì điều gì đến tôi cũng không thể biết nữa. Chỉ biết rằng, từ 7h sáng cho đến 21h đêm, tôi được các bác sỹ truyền cho 2 chai dịch nước, trong đó có một thứ thuốc gọi là kích thích đẻ, nó làm tôi đau đớn quằn quại.
Tôi khóc, mẹ tôi cũng khóc. Tôi đau một, mẹ tôi đau 10. Và hết 2 chai truyền dịch đó cũng là lúc tôi nằm viện bước sang ngày thứ 14. Lúc đó, tôi không còn biết được con mình còn sống hay đã chết, chỉ biết nó vẫn còn nằm trong bụng mình.
Cuối cùng, ngày thứ 15... là ngày đen tối nhất cuộc đời tôi. Tôi nằm trên bàn đẻ, được tiêm một mũi thuốc gây tê. Tôi đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần. Và khoảng 30 phút sau thì xong. Dường như thuốc tê không làm tôi tê liệt hoàn toàn vì tôi vẫn cảm nhận được sự đau đớn, vẫn ngóc đầu dậy để xem mọi người đang làm gì mình. Và một cảnh tưởng hãi hùng xảy ra... máu me, hình hài con tôi... khiến tôi choáng váng và ngất xỉu ngay tức khắc. Đó cũng là những hình ảnh ám ảnh tôi mỗi đêm trong giấc ngủ từ ngày ấy cho đến tận bây giờ.
Tôi chưa bao giờ nói ra bí mật đó cho ai biết vì nó quá đắng cay và tủi nhục. Nhưng hôm nay, tôi đã quyết định chia sẻ tất cả nỗi đau trong quá khứ của mình để làm tấm gương cho các bạn trẻ, cho các bạn gái khác tự suy ngẫm về cuộc sống, tình yêu mà các bạn đang có.
Giờ đây, tôi đã có gia đình, một người chồng tốt bụng, một cậu con trai ngoan ngoãn 19 tháng tuổi. Tôi không phải là người giàu có về vật chất vì hiện tại, tôi cũng đang phải đi làm thuê... nhưng niềm vui nho nhỏ bên chồng, bên con khiến tôi phần nào giúp tôi quên đi nỗi đau quá khứ.
Theo 24h
Bi kịch lấy chồng để "đổ vỏ" Có thai 7 tháng với người cũ nhưng cô vẫn quyết định lấy người mới để "đổ vỏ". Kẻ ăn ốc, người đổ vỏ Ngân sinh ra trong một gia đình không có học vấn nhưng ngay từ nhỏ, cô đã được bố mẹ giáo dục đến nơi đến chốn. Ngân ưa nhìn, ngoan ngoãn và chăm chỉ có tiếng trong làng. Mỗi...