Giận chồng bỏ về nhà mẹ đẻ, tôi trở về lúc nửa đêm và chết lặng khi thấy người phụ nữ ấy vẫn ở phòng mình
Một đêm định mệnh, khi giận chồng bỏ về nhà mẹ đẻ, tôi chẳng ngờ sẽ phải đối mặt với sự thật đau đớn như vậy.
Bước vào căn nhà mà tôi từng nghĩ là tổ ấm, hình ảnh trước mắt khiến tôi chết lặng. Chị Ngọc – người hàng xóm mà tôi đã cố gắng giữ khoảng cách, vẫn ung dung trong phòng tôi, trong lúc tôi vắng nhà.
Ảnh minh họa.
Câu chuyện bắt đầu từ những phiền toái tưởng chừng nhỏ nhặt
Tôi từng chia sẻ câu chuyện “hàng xóm tối nào cũng qua ngủ nhờ” với các bạn độc giả. Những lời khuyên và động viên từ các bạn khiến tôi cảm thấy được an ủi, nhưng thực tế của tôi không hề đơn giản như vậy.
Ngày nào cũng vậy, hai mẹ con chị Ngọc đến chơi, nằm dưới sàn nhà đến tận khuya mới chịu về. Điều này không chỉ làm đảo lộn sinh hoạt gia đình tôi mà còn khiến mọi cuộc trò chuyện riêng tư giữa vợ chồng tôi trở nên khó khăn. Chồng tôi, thay vì cảm thông, lại quay sang trách móc tôi ích kỷ, nhỏ nhen. Đỉnh điểm là lần anh tuyên bố thẳng thừng rằng “chỉ việc nhỏ nhặt cũng giận dỗi” khi tôi góp ý.
Cuộc chiến căng thẳng vì lòng tự trọng
Video đang HOT
Quá mệt mỏi, tôi quyết định về nhà bố mẹ đẻ để giữ tinh thần và chờ chồng tự điều chỉnh. Nhưng nào ngờ, lời cảnh báo của mẹ tôi trước bữa cơm tối lại làm lòng tôi chộn rộn. “Con bỏ đi như vậy, lỡ đâu tạo điều kiện cho chồng và chị ấy có tình ý thì sao?”, mẹ nói.
Những lời ấy như vết dao cứa sâu vào nỗi bất an trong tôi. Nằm mãi không ngủ được, gần 10 giờ tối, tôi quyết định trở về. Nhưng tôi không lái xe thẳng vào nhà mà lặng lẽ dắt bộ, để xem chuyện gì đang xảy ra khi tôi không ở đó.
Sự thật gây sốc khiến tôi đứng tim
Đèn phòng khách vẫn sáng, và ngay trong phòng tôi, chị Ngọc cùng đứa con nhỏ vẫn ở đó. Đứa bé thì ngủ say, còn chị thì… thoải mái như chính nhà mình. Còn chồng tôi, không hề cảm thấy đây là điều bất thường.
Lòng tôi như lửa đốt. Một người vợ đi vắng, một người phụ nữ khác lại tự nhiên ở trong nhà đến giờ này, liệu có ai chấp nhận được không? Cảm giác bị phản bội, dù chưa có bằng chứng rõ ràng, vẫn như hàng ngàn mũi kim đâm vào tim tôi.
Tôi không kiềm chế được, lớn tiếng đuổi chị Ngọc ra khỏi nhà ngay trong đêm. Chị ta ấm ức ôm con về, còn chồng tôi thì trừng mắt trách móc: “Cô làm thế để hàng xóm nghĩ gia đình mình thế nào?!”
Hậu quả và những suy ngẫm cay đắng
Giờ đây, nhà tôi như chiến trường lạnh lẽo. Tôi và chồng không nói với nhau một lời. Tôi biết, nếu cứ nhún nhường, mọi chuyện sẽ lại tiếp diễn, nhưng đứng lên bảo vệ quan điểm cũng khiến tôi mệt mỏi vì phải đối mặt với sự thờ ơ và thiếu đồng cảm của chồng.
Tôi viết những dòng này không phải để kể khổ, mà để tìm câu trả lời. Phải làm sao để giữ được sự tự tôn của một người vợ, một người phụ nữ, mà không khiến gia đình rơi vào cảnh căng thẳng như thế này? Liệu tôi nên tiếp tục “chiến đấu” hay chấp nhận nhượng bộ để mọi thứ yên ổn?
Nửa đêm, tôi chết lặng khi thấy con gái ngồi cười lớn rồi lại ôm mặt khóc nức nở trong phòng ngủ
Cầm cốc trà sữa vào cho con, tôi thấy con bé mỉm cười. Dần dần nụ cười mỉm đó phát ra thành tiếng, con bé bỗng nhiên ngồi cười lớn không ngừng trên bàn học.
Nhà chồng tôi không có bất kỳ con cháu nào học được qua cấp 3 nhưng có lẽ đó là lý do vì sao bố mẹ chồng tôi lại luôn muốn cải thiện cái danh xấu "ít học" của dòng họ bằng cách bắt ép cháu chắt học hành sao cho ra thành tích.
Xã hội ngày nay đã thay đổi, nhưng với ông bà nội của con gái tôi, một quan điểm cũ kỹ vẫn còn đó - đó là niềm tin sâu sắc vào việc học hành chính là chìa khóa dẫn đến thành công. Tôi không phủ nhận tầm quan trọng của việc học. Tôi cũng luôn quan tâm và sát sao con cái chuyện học hành, thế nhưng với tôi học là để tốt cho con chứ không phải học để cho vừa lòng ông bà nội.
Từ khi mới bắt đầu biết đến con chữ, áp lực khủng khiếp đã được đặt lên đôi vai bé nhỏ của con gái tôi: Phải luôn đạt thành tích cao, phải luôn là đứa trẻ xuất sắc nhất. Thậm chí, con bé còn bị ép buộc phải thức trắng đêm để học, như một cách để đảm bảo rằng không có điều gì có thể ngăn cản con trên con đường tiến tới thành công.
Nhưng, thành công đích thực là gì? Liệu nó có đáng để chúng ta hy sinh niềm vui của tuổi thơ, sự trong trẻo của một trái tim bé bỏng và những giấc ngủ yên bình của một đứa trẻ? Đâu là ranh giới giữa việc nuôi dưỡng ước mơ và áp đặt một gánh nặng không tên?
Tôi nhớ lại những ngày tháng của con gái, khi cuộc sống không đầy rẫy những khóa học thêm, đèn thì sáng đến nửa đêm. Con bé dường như đã có quyền được mơ mộng, được chơi đùa, và quan trọng hơn hết, được là chính mình. Nhưng con gái tôi, cô bé mới chỉ 15 tuổi thôi mà.
Dần dần, từng đêm qua đi, tôi thấy rõ sự thay đổi trên khuôn mặt con. Những nụ cười vô tư ngày nào giờ đây trở nên hiếm hoi, thay vào đó là vẻ mệt mỏi và những quầng thâm dưới mắt. Các buổi sáng, thay vì lắng nghe tiếng chim hót líu lo, con phải lấy lại tinh thần để bước vào ngày học hành mới. Trong ánh mắt của con, tôi không còn nhìn thấy sự hào hứng hay lòng háo hức, chỉ còn là sự chán chường và mệt mỏi.
Hôm trước, dù là cuối tuần nhưng con bé vẫn không dám rời khỏi bàn học vì mục tiêu của ông bà nội là con bé phải đỗ vào trường cấp 3 top đầu thành phố. Tỉ lệ chọi những năm gần đây cao khủng khiếp, mặc dù tôi đã nói với con rằng không quan trọng phải học ở đâu nhưng chính tôi cũng thấp cổ bé họng trong nhà và con bé hiểu rằng nếu không đỗ được thì không chỉ nó bị chì chiết mà cả mẹ nó là tôi cũng không yên ổn được với ông bà.
Tôi không ngủ được, tỉnh giấc pha cho con bé cốc trà sữa nóng nó yêu thích. Cầm cốc trà sữa vào cho con, tôi thấy con bé mỉm cười. Dần dần nụ cười mỉm đó phát ra thành tiếng, con bé bỗng nhiên ngồi cười lớn không ngừng trên bàn học.
Trong bóng tối của đêm, nụ cười cứ vang lên rồi dần dần trở tiếng nấc nghẹn, khiến trái tim tôi như bị bóp chặt lại. Đó là con gái tôi, con bé vừa cười lớn rồi lại bật khóc thật to, cứ vừa cười rồi lại khóc rồi lại cố gắng ổn định cảm xúc của mình để tiếp tục việc học. Cảnh tượng ấy đã làm xáo trộn tất cả những suy tư trong tâm trí tôi, khiến tôi không thể nào ngồi yên.
Ông bà nội với tư tưởng cổ hủ của mình, luôn tin rằng chỉ có học tập mới là con đường duy nhất và quan trọng nhất. Họ không thấy, không hiểu rằng đứa cháu gái bé bỏng của họ đang từ từ mất đi tiếng cười của tuổi thơ, mất đi ánh sáng trong trái tim mà thay vào đó là sự lo âu và áp lực. Tôi tự hỏi, liệu họ có bao giờ nhìn thấy điều đó không, hay họ chỉ quá mải mê trong những ảo tưởng về một tương lai mà họ cho rằng sẽ tốt đẹp hơn?
Có lẽ, đây là lúc tôi cần phải lên tiếng, để bảo vệ con gái khỏi những áp lực không cần thiết này. Tôi cần phải lên tiếng để ông bà hiểu rằng, học hành không phải là tất cả, và thành công không chỉ đến từ những điểm số cao. Thành công thực sự nằm ở việc tìm thấy hạnh phúc trong từng khoảnh khắc của cuộc sống, nằm ở sức khỏe tinh thần và thể chất, và nằm ở việc được sống một cuộc sống cân đối, hài hòa.
Tôi sẽ không để con tiếp tục chìm đắm trong những trang sách mà quên mất cách để yêu, để cười, để khóc một cách vô tư. Tôi sẽ không để ánh sáng trong đôi mắt con dần tắt lịm chỉ vì niềm tin sai lầm rằng chỉ có học vấn mới là thước đo của thành công. Và tôi sẽ không bao giờ để con phải khóc giữa đêm vì những bài tập vô hồn.
Trong màn đêm tĩnh lặng, tôi ôm lấy con, lau đi những giọt nước mắt và hứa với con rằng từ giờ phút này, mọi thứ sẽ khác. Cuộc sống của con sẽ không chỉ là những kỳ thi và điểm số. Nó sẽ là những trò chơi, những cuốn sách cổ tích, những bài học về tình yêu, lòng trắc ẩn và niềm vui được khám phá thế giới xung quanh mình.
Và tôi biết rằng, con đường phía trước sẽ không dễ dàng. Sẽ có những tranh cãi, những cuộc đấu tranh về quan điểm giữa thế hệ cũ và mới. Nhưng tôi sẽ không từ bỏ, bởi vì tôi biết rằng tôi đang chiến đấu cho hạnh phúc thực sự của con gái mình, cho một tương lai mà ở đó, con có thể vừa học vừa cười, vừa sống vừa yêu, mà không phải hy sinh bất kỳ điều gì quý giá hơn cả.
Ly hôn 1 năm vợ cũ tìm đến nhà lúc nửa đêm, câu nói và hành động của em lúc đó khiến tôi ám ảnh Tôi chết lặng khi nghe hết những gì em nói, chỉ mới 1 năm xa nhau em đã thay đổi nhiều đến thế này sao? Sau một năm kết hôn, tôi và vợ quyết định ly hôn. Người muốn ly hôn là vợ tôi. Cô ấy nói đã không còn tình cảm với tôi, sống với nhau rất mệt mỏi. Tôi biết hai...