Giận chồng
Chị hai hầm hầm xách va ly vô căn phòng trước đây là của chị nhưng giờ là của tôi, liếc mắt lên giường, chị cáu kỉnh: “ Sao bừa bộn vậy hả?”. Thêm một cái liếc lên bàn học, chị gắt: “Giấy tờ lung tung vậy hả?”. Thêm một cái liếc lên kệ sách vở, chị quát: “Kệ đựng cái gì đó?”. Tiếp theo, giọng chị tràn đầy thất vọng: “Bày đặt hoa hòe gì mà xấu vậy hả?”…
Tôi há miệng định cãi lại, bức tranh này là chính tay chị treo lên tường trước khi theo chồng, còn nói là để nhắc tôi nhớ tới chị, như hai chị em vẫn luôn bên nhau. Ngày đó chị nói ngọt ngào và xúc động đến nỗi hai chị em ôm nhau òa khóc. Vậy mà bây giờ… Cơn tức của tôi ứ lên tận cổ nhưng mẹ đang đứng sau lưng chị ra hiệu đừng nói năng gì. Hình như sự im lặng của tôi càng khiến chị nổi đóa. Chị quăng người nằm dài ra giường, rồi bỗng bật dậy nhăn nhó, phủi giũ tấm trải giường và đập cái gối bồm bộp như là mọi thứ bám đầy bụi gây ngứa xót. Đến mức này thì tôi cũng nổi cáu theo, cứ làm như tôi ăn ở dơ dáy lắm vậy. Mẹ lại ra hiệu cho tôi đừng nói gì. Mà cứ mỗi khi chị quay lưng đi thì mẹ lại cười tủm tỉm. Thật chẳng hiểu ra làm sao, giữa cơn cáu kỉnh vô lý của chị và kiểu cười tủm tỉm của mẹ. Chị mở va ly dốc áo quần ra treo lên móc, nhìn mớ áo quần mà tôi ngao ngán. Chị và cơn cáu kỉnh của chị sẽ ở với tôi rất dài ngày.
Đã đi chợ rồi mà có chị về, mẹ lại ra chợ thêm lần nữa để mua món chị thích là cá chiên sả ớt. Cái món thơm lừng đó thì ai mà không thích, nhưng một khi còn cả xấp bài tập các môn chưa làm xong thì tôi luôn khen món trứng luộc là ngon nhất cho nó xong, vì giờ tôi bị “huy động” phụ mẹ bằm sả để làm món ngon cho chị. Thấy tôi sưng sỉa mặt mày, mẹ nói nhỏ: “Con đừng giận chị tội nghiệp, chị đang buồn lắm đó”. Rồi mẹ thủ thỉ: “Biết con bận học lắm nhưng nhìn thấy cả mẹ và con đang cùng làm món mình thích, chị sẽ đỡ tủi thân”. Tôi chịu, không hiểu nổi giữa việc chê bai tùm lum và món cá chiên sả này có gì liên quan với nhau, lại càng không hiểu làm sao người ta có thể vừa tủi thân lại vừa cáu gắt lung tung. Trong căn bếp toát mồ hôi, mẹ và tôi bằm bằm xắt xắt còn chị ngồi trên ghế như một bà hoàng.
Video đang HOT
Điện thoại của chị reo vang, nhìn trừng trừng màn hình, xỉa ngón tay nhấn nút tắt mạnh đến nỗi tưởng như ngón tay chị xuyên qua cái điện thoại. Rồi chị đi thình thịch vào phòng và… tiếng khóc vọng ra. Tôi lại thấy mẹ cười, nhìn về phía điện thoại bàn. Y như rằng, điện thoại bàn reo, cứ như là mẹ biết trước nó sẽ reo ngay lúc này vậy. Giọng mẹ trả lời dịu dàng và đầy nâng đỡ: “Ừ, không sao… không sao đâu con, mẹ hiểu mà… ừ, để mẹ nói giùm cho… Chiều đi làm về con tới ăn cơm rồi đón vợ cùng về luôn”.
Chiều đi học về, tôi không thấy chị Hai và mớ áo quần của chị, cái va ly cũng biến mất. Trên bàn học của tôi là một hộp bánh to tướng và nét chữ của chị bay bướm như đang cười: “Nhóc, ăn bánh ngon nhé”.
Hôm nay tôi cũng giận chồng bỏ về với mẹ. Tôi nằm vùi trong phòng, dưới bếp bay lên mùi thơm của món bò kho là món tôi rất thích và giọng của đứa em út làu bàu ghen tỵ sao con lỡ lời một câu đã bị mẹ la mắng mà chị đi đứng bình bịch, nói năng dấm dẳng vẫn được mẹ thương quá vậy, tôi chợt nhớ tới cơn giận chồng của chị Hai ngày nào. Vậy mà hồi đó, tôi đã bĩu môi tự nhủ mai mốt lớn lên, lấy chồng, mình sẽ không như vậy đâu.
Theo VNE
Đừng xem anh như... con nha!
"Đàn ông chỉ là những đứa trẻ lớn xác". Tôi không biết tác giả câu nói ấy là ai nhưng cứ nhìn cách vợ tôi lo cho... chồng, tôi chắc chắn người đó phải là phụ nữ.
Tôi vốn thích ăn thịt chó chấm mắm tôm nhưng với vợ tôi, mắm tôm là thứ...mất vệ sinhnhất trong các loại thức ăn nên nàng cấm cửa món đó. Ăn thịt chó mà không có mắm tôm thì còn gì là ngon? Những món vợ tôi cho là bổ hay có lợi cho sức khoẻ thì nàng liên tục nấu cho tôi ăn, dù có món chỉ cần nhìn thấy là cục ngán của tôi đã chạy lên tận cổ. Nàng dẫn chứng nào là sách báo cùng bài viết của các chuyên gia khiến tôi dù ngán ngẩm cũng không thể phản ứng để khỏi mang tiếng phụ công của nàng. Thỉnh thoảng có dịp đi ăn ngoài cùng bạn bè, đồng nghiệp, tôi không giấu nổi sự háo hức khi được thay đổi thực đơn với những món tôi yêu thích mà không bị ai ngăn cản hay càm ràm.
Chuyện ăn là vậy, chuyện mặc cũng chẳng khá hơn. Cũng như nhiều ông chồng khác, tôi được vợ ủi sẵn áo quần cho mặc. Nếu chỉ có thế thì đã là may. Đằng này, quần áo ủi xong, nàng treo sẵn theo từng bộ và yêu cầu tôi mặc đúng sự sắp đặt của nàng. Hôm nào tôi có ý mặc khác đi là nàng phản đối ngay, với lý lẽ là nàng đã phối hợp màu sắc của áo quần đâu ra đấy. Nàng không tin vào con mắt thẩm mỹ của tôi nên không muốn tôi tự chọn quần áo cho mình. Lúc đi mua áo quần cho tôi, nàng cũng là người quyết định kiểu dáng, màu sắc. Nếu tôi làm trái ý là y như rằng nàng xụ mặt xuống, về nhà mái ấm sẽ thành mái... lạnh! Thế nên tôi cứ phải "đóng bộ" cả tuần, quần tây với sơ-mi tay manchette từ thứ hai đến thứ sáu.
Cũng biết đó là phong cách "chuẩn" của dân công sở nhưng đôi khi tôi lại thấy khó chịu vì không thể thỉnh thoảng phá lệ bằng những chiếc quần jean với áo thun vào những ngày cuối tuần cho thoải mái. Đó là khi đi làm. Những khi dự tiệc, nàng soạn sẵn cho tôi đến cả chiếc cà-vạt, đôi vớ nào đi kèm với giày nào khiến tôi chỉ việc xỏ đồ vào là xong.
Đến lời ăn tiếng nói của tôi nàng cũng không tha. Hôm nào đi tiệc tùng với nàng, sau khi "rượu vào lời ra" mà tôi ngẫu hứng tếu táo vài câu cùng mấy chú đồng nghiệp trẻ tuổi hơn là y như rằng đêm đó về thế nào tôi cũng bị nàng "chỉnh đốn" lại. Nào là "bây giờ anh có tuổi rồi, có gia đình đàng hoàng rồi, nên nói năng đứng đắn một chút, không nên nói chuyện kiểu teen như thế nữa". Rồi thì "dù gì anh cũng có chút uy tín, tên tuổi trong công ty, cứ cà rỡn thế người ta xem thường"! Dẫu biết nàng nói đúng và cũng là muốn tốt cho tôi thôi nhưng có lúc tôi không khỏi nổi cáu vì cách "giáo huấn" chẳng khác gì của... mẹ dành cho con.
Rốt cục, tôi chẳng còn muốn đi đâu với nàng vì khi chỉ có một mình mới thật sự là những khoảnh khắc tự do quý báu của tôi. Có lần nàng đi công tác xa vài ngày, tôi như chim sổ lồng vì được tự do ăn tiệm, được mặc những bộ đồ giản dị theo ý thích. Và, tôi thấy lo lo khi càng ngày, mong muốn được tự do ấy càng thôi thúc tôi nhiều hơn.
Được vợ chăm sóc "tận răng" nhưng sao tôi vẫn không thấy hạnh phúc. Không biết những ông chồng bị vợ bỏ bê chuyện cơm nước, giặt giũ hay phó mặc hết việc chăm sóc chồng con cho người giúp việc có thấy sung sướng hơn tôi không?
Theo TTVN
Em không dám bắt chuyện với anh Em thường xuyên theo dõi anh trên Facebook, thỉnh thoảng ấn like, có lúc giả vờ hỏi lịch học nhưng không biết nói gì hơn. Em thường xuyên theo dõi anh ấy trên Facebook, thỉnh thoảng ấn like. Có lúc em bắt chuyện, giả vờ hỏi lịch học nhưng chỉ nhận được câu trả lời khá ngắn và thế là em không biết...