Gian bếp cũ trong ngôi nhà tự
Tết nhất, khách khứa đến nhà cứ trầm trồ lối thiết kế tối giản nhưng hiện đại của nhà tôi. Nhưng ai cũng khựng lại khó hiểu khi lướt mắt qua gian bếp nhỏ xíu, cũ kỹ, nép mình trong góc nhà.
Dẫu trông nó khá lạc quẻ so với kiến trúc tổng thể, nhưng gia đình tôi vẫn muốn giữ lại, để có cảm giác bà ngoại vẫn đang ở đây, bên con cháu, sáng tối cặm cụi nấu nướng…
Ngoại tôi không như những người bà khác: không tóc búi trắng xóa, không nụ cười bà tiên hiền lành hay chăm chỉ may vá, đan áo… Ngoại vốn là dân buôn bán, từ Huế xuôi vào Nam, rồi dừng chân tại thành phố biển dọc duyên hải Nam trung bộ. Một tay bà nuôi ba, bốn người em khôn lớn. Lao động quanh năm suốt tháng từ thanh xuân cho đến tuổi trung niên, cả khi về già, bàn tay ngoại vẫn không lúc nào ngơi nghỉ. Nơi ngoại lui tới nhiều nhất là gian bếp.
Căn bếp nhỏ gợi nhớ gian bếp cũ của ngoại (Ảnh minh hoạ)
Người ta nói món Huế cầu kỳ, chỉ muối thôi cũng đã trăm loại. Nhưng tôi lại chẳng thấy điều đó ở mâm cơm của ngoại. Bà không bày chén đũa gọn ghẽ trên mâm đúng kiểu cách xứ kinh kỳ, mà cứ bày thẳng ra đất, đúng chất dân miền biển. Những món ngoại nấu đúng nghĩa “chặt to kho mặn”, hương vị cũng chẳng ổn định, nay ngọt nhiều, mai lại quá đậm vị. Nhưng chẳng hiểu sao, tôi vẫn thấy chúng ngon lạ thường. Vì tất cả điều đó được làm ra từ một phụ nữ Huế tất tả ngược xuôi nuôi người chồng tính nghệ sĩ, hai đứa con thơ và bầy em học hành đến nơi đến chốn.
Ngoại tôi khác bao người bà trên thế gian này không chỉ chừng ấy. Ngoại nóng tính, thiếu kiên nhẫn lắm. Gọi con cháu một, hai tiếng mà không đứa nào chạy lại thì kiểu gì cũng bị ăn đòn. Ngoại không biết ôm tôi vào lòng kể chuyện cổ tích. Ngoại không xoa đầu tôi cười hiền như bà người ta. Ngoại không ôm tôi nằm trên võng đu đưa những buổi trưa hè. Có những hôm tôi hối hả dắt xe vì sắp trễ học, ngoại gọi giật ngược chỉ để gửi mua cho bà vài ngàn trầu cau.
Nhưng mà…
Tóc ngoại ngắn, thỉnh thoảng lại ngồi chải đầu bằng cây lược nhỏ của người Huế. Hồi tôi còn nhỏ, ngoại hay kéo tôi lại và chải luôn tay, muốn tróc cả đầu. “Tao chải coi có chấy (chí) không” – ngoại nói. Rồi chiều chiều, ngoại hay mua quà bánh cho tôi, mặc dù tôi chẳng ăn được món nào. Ngoại không kể chuyện cổ tích, nhưng câu chuyện ma trong những đêm cúp điện là sự thử thách thần kinh thú vị mà chị em tôi luôn mê mẩn. Những lúc tôi bệnh hay đau nhức, ngoại cầm chai dầu nóng và gọi: “Nhí, qua tao bóp chân, cạo gió, xoa bụng cho”.
Video đang HOT
Ngoại hay kéo tôi lại và chải luôn tay, muốn tróc cả đầu… (Ảnh minh hoạ)
Ngoại vẫn hay gọi giật ngược những lúc tôi hối hả lên xe, như cái lần tôi đang quýnh quáng ngồi sau xe ba chở ra ga tàu vào Sài Gòn, chỉ để dúi vào tay tôi số tiền ít ỏi ngoại dành dụm được từ trợ cấp người cao tuổi hằng tháng…
Ngoại tôi không phải là người bà hoàn hảo, nhưng đến khi không còn bà trên đời, tôi mới nhận ra sự không hoàn hảo ấy là phần thiêng liêng làm nên một phần đời mình và nó mãi nằm lại ở đó. Như cái bếp cũ kỹ của bà vẫn ở lại im lìm bên trong ngôi nhà tự, dù không gian xung quanh đã thay đổi ít nhiều.
Lưu Trần
Theo phunuonline.com.vn
7 năm hôn nhân, tôi luôn nhớ kỹ: 'Tiền của chồng chưa hẳn của mình, tiêu nhiều ắt bị khinh'
Sau tất cả, tôi nhận ra rằng không phải lấy chồng giàu sướng mà bản thân mình giàu mới sướng. Đúng là phụ nữ phải kiếm ra tiền, phụ nữ có gia đình càng cần có tiền.
"Khóc trong ô tô còn hơn cười trên xe đạp", câu nói này được một đứa bạn lấy chồng sớm nói với tôi không biết bao nhiêu lần.
Từ khi tôi mới bước vào năm thứ hai đại học thì con bé đã lên xe hoa về nhà chồng. Ngày nghe nó gọi điện mời cưới, tôi nghĩ bụng chắc phải là một anh chàng đẹp trai đào hoa lắm thì con bé nó mới vội như vậy. Ai ngờ ...
Đó là một người chú, chính xác thì chúng tôi phải chào bằng chú. "Chú ấy" hơn bạn tôi tới gần 20 tuổi và là chủ một salon ô tô có tiếng ở trong vùng. Trong khi chúng tôi đều cảm thấy không khỏi ái ngại thì con bé bạn tôi lại vẫn cười nói vui vẻ lắm. Nó bảo chồng nó già nhưng rất chiều vợ và quan trọng là sẽ chẳng bao giờ phải lo đến hai chữ kinh tế.
- Khóc trong ô tô còn hơn cười trên xe đạp. Giàu chưa chắc đã sướng nhưng nghèo thì chắc chắn là khổ, mày hiểu chứ. Chúng mày cứ nhớ lời tao, đừng bao giờ tin vào cái chuyện cổ tích viển vông chuyện một túp lều tranh 2 trái tim vàng.
Câu nói của nó làm tôi nhớ mãi những năm tháng đại học. Có lẽ nó đã phần nào ảnh hưởng đến điều kiện chọn bạn trai của tôi. Nói thế chứ phải đến khi đi làm được gần 1 năm, tôi mới có mối tình đầu và cũng là chồng tôi bây giờ.
Nó bảo chồng nó già nhưng rất chiều vợ và quan trọng là sẽ chẳng bao giờ phải lo đến hai chữ kinh tế. Ảnh minh họa.
Hẹn hò được nửa năm thì anh ngỏ lời cầu hôn. Được bố mẹ hai bên đồng thuận nên đám cưới của chúng tôi được tổ chức một cách nhanh chóng. Khi biết tin tôi sắp lấy chồng, và còn là một giám đốc chi nhánh trong lĩnh vực bảo hiểm, bạn bè tôi ai cũng bất ngờ lắm.
Tôi biết mình may mắn vì đã gặp được một người đàn ông như anh. Cưới xong chúng tôi dọn ra ở riêng tại một căn nhà 4 tầng ngay trung tâm thành phố. Riêng khoản tiền cho thuê cửa hàng mỗi tháng cũng đủ cho tôi trả mọi chi phí sinh hoạt.
Từ ấy, tôi bỗng trở thành nhân vật trong câu chuyện của rất nhiều đứa bạn. Ai cũng xuýt xoa khi lấy chồng xong trông tôi đẹp lên cả mấy chân kính. Thật ra là nhờ chồng tôi cả. Anh khuyến khích tôi đi làm đẹp, spa rồi sắm sửa áo quần. Được một thời gian, công việc áp lực với bà sếp mới khó tính nên tôi quyết định nghỉ ở nhà chăm nom nhà cửa.
Chồng tôi tuyệt nhiên không hề ca thán. Hàng tháng anh đều chuyển tiền vào thẻ cho tôi với một con số không hề nhỏ. Tiền cho thuê cửa hàng để chi tiêu sinh hoạt, tiền chồng đưa tôi thỏa sức mua sắm thứ này thứ kia. Thỉnh thoảng tôi lại mua quà biếu bố mẹ hai bên rồi sắm sửa cả cho chồng. Đúng là người đẹp vì lụa, cầm chiếc túi cả trăm triệu trông người khác hẳn ngày xưa.
Cho đến một ngày, tôi nhận ra mọi thứ không hề đơn giản như vậy. Tôi cứ nghĩ rằng tiền của chồng thì cũng là tiền của mình. Hơn nữa chồng tôi chưa bao giờ kêu ca về việc tôi không kiếm ra tiền hay tiêu nhiều cả. Nhưng hóa ra, không phải anh không để ý mà chỉ là anh không nói thôi.
Có một lần đi mua sắm với bạn bè, tôi tình cờ ghé qua công ty định rủ chồng đi ăn trưa. Tới phòng chồng, tôi giật mình khi thấy chồng đang trò chuyện vui vẻ với một người bạn.
- Tôi xem trên facebook thấy vợ ông ngày càng đẹp đấy. Chả bù với Lê nhà tôi, chắc chỉ có con cái với công việc là ưu tiên trên hết.
- Ôi ông ơi! Vợ tôi đẹp thì có đẹp nhưng làm sao bằng vợ ông được. Đàn bà mà không biết thu vén chi tiêu hợp lý thì của đâu cho lại. Cái Lê nhà ông tuy không ăn nói ngọt ngào nhưng là người rất đảm đang, mẫu vợ lý tưởng đấy. Vợ tôi thì được cái mua sắm không ai bằng. Cứ tiền về là cười phe phé!
Tôi đứng ngoài nghe hai người họ cười nói mà chân muốn hóa đá. Hóa ra từ trước đến nay với anh ấy, tôi là mẫu người phụ nữ chỉ biết đến tiền, một chữ tiền là có thể giải quyết tất cả.
Tôi cứ nghĩ rằng tiền của chồng thì cũng là tiền của mình. Hơn nữa chồng tôi chưa bao giờ kêu ca về việc tôi không kiếm ra tiền hay tiêu nhiều cả. Ảnh minh họa.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi quyết định đi về. Suốt cả ngày hôm đó tôi đã suy nghĩ rất nhiều và quyết định, tôi sẽ làm lại tất cả mọi thứ.
Tôi bắt đầu trở lại với việc nhận đặt hàng order từ nước ngoài. Một thời gian không đi làm nên giờ quay lại mọi việc cũng có chút khó khăn song nghĩ đến những lời nói đó của chồng, tôi lại có thêm động lực cố gắng.
Sau 5 tháng, tôi đã không còn tiêu đến một đồng tiền do chồng đưa. Tiền thuê nhà tôi lo các chi phí chung còn tiền mua sắm rồi biếu bố mẹ nội ngoại tôi dùng bằng khoản tiền mình kiếm được.
Chồng tôi thấy thế thì lạ lắm, còn hỏi sao không thấy tôi tiêu tiền. Đã có lúc tỷ giá lên xuống rồi hàng bị hải quan bắt, tôi bị lỗ khá nhiều song mọi thứ vẫn không thể làm tôi chùn bước. Anh có cười và khuyên tôi thôi bỏ đi, nhưng tôi sẽ không bao giờ quay lại thời sống bằng tiền của chồng nữa.
Tôi cảm nhận được dần sự thay đổi của chồng. Tôi tự nhận thấy từ ngày kiếm ra tiền, tôi chi tiêu hợp lý hơn, chồng cũng tôn trọng mình hơn. Một lần tôi dùng tiền mình kiếm được mời chồng ăn nhà hàng, chính anh đã thú nhận với tôi:
- Anh xin lỗi vì trước đây đã từng coi thường em. Anh không nghĩ vợ của anh giỏi giang đến vậy. Anh đã từng nghĩ những đồng tiền của mình sẽ có thể giải quyết tất cả, giờ thì ...
Tôi chỉ lặng lẽ cười mà không nói gì. Sau tất cả, tôi nhận ra rằng không phải lấy chồng giàu sướng mà bản thân mình giàu mới sướng. Tiền của chồng chưa hẳn đã là của mình, tiêu nhiều sẽ bị khinh mà thôi!.
Theo tintuconline.com.vn
Hạnh phúc nhọc nhằn Đi ngang qua anh, tôi ngửi thấy mùi nước hoa lạ vương trên vai áo. Mùa đông lạnh, một hơi ấm cũng dễ khiến người ta lạc đường. Mà có phải anh lạc đường không? Chị dâu tôi vướng vào một căn bệnh tinh thần khó tả, bác sĩ giải thích bằng từ chuyên môn gì đó tôi không nhớ được, đại khái...