Giảm nhiệt yêu vì chàng không thích “ dạo đầu”
Chồng tôi rất chăm chỉ “ dạo đầu”, nhưng chỉ mình anh “chăm sóc” tôi từ đầu đến chân. Anh làm rất tỉ mẩn, lãng mạn, gợi cảm, tôi rất thích. Tuy nhiên thấy bản thân mình “ăn sẵn” suốt mà không chịu “nấu nướng” gì cho chồng nên tôi cũng định chủ động “có đi có lại”.
Hôm ấy, tôi định sẽ dành cho anh một bất ngờ. Khi anh đi làm về, tôi kéo tuột anh vào trong phòng, vừa hôn vừa cởi áo cho anh. Anh có vẻ rất ngỡ ngàng rồi hào hứng hùa theo. Vẫn theo thói quen cũ, chỉ hôn tôi được một lúc là anh chiếm quyền chủ động, nhưng tôi đã “cảnh cáo” anh bằng một cử chủ dễ thương, bảo với anh rằng hôm nay anh là vua, tôi sẽ phục vụ anh từ a-z.
Anh có vẻ rất ngỡ ngàng rồi hào hứng hùa theo
Tôi hôn môi anh xong bèn hôn xuống cổ, anh bỗng giật mình đẩy tôi ra rồi oằn người lên cười lăn lộn. Tôi ngỡ ngàng chưng hửng. Anh vừa thở, vừa cười, vừa nói: “Anh buồn lắm, không chịu được”. Thế rồi anh lại chiếm thế thượng phong, sẵn sàng phục vụ tôi như nữ hoàng.
Từ đó tôi liên tục thử anh. Tôi phát hiện ra chỉ có ôm ngang người anh là anh không buồn, còn bất cứ tay tôi rờ đến đâu anh cũng phải gồng mình lên để chống lại cái buồn. Nếu như tôi cố tình thể nào anh cũng đẩy tôi ra rồi cười khanh khách. Cử chỉ của anh quả thật rất dễ thương, nhưng tôi bắt đầu cảm thấy thiệt thòi.
Cái thiệt thứ nhất là sợ chồng thiệt, phải đi đường một chiều. Phục vụ tôi từ đầu tới chân, đưa tôi l.ên đ.ỉnh và mát xa khắp cơ thể tôi khi tôi chìm vào giấc ngủ. Cái thiệt thứ hai là tôi cũng muốn được vuốt ve anh nhưng tôi không được làm. Nhiều lúc tôi cũng thèm được hôn lên những chỗ khác ngoài khuôn mặt anh, nhưng anh không chịu được. Tôi luôn phải ý thức điều khiển đôi tay mình sao cho không chạm vào những phần nhạy cảm khiến anh buồn.
Càng ngày tôi càng thấy mình giống khúc gỗ hơn là một người vợ. Tuy rằng anh vẫn nhiệt tình và coi việc “phục vụ” tôi là niềm vui của anh nhưng tôi không còn cảm thấy hạnh phúc nữa. Tôi thấy “đi đường một chiều” thật nhàm chán. Nếu anh hết chiêu trò thì cuộc yêu sẽ trở nên tẻ nhạt, trong khi đó tôi lại không được “trình diễn” nhưng bí kíp mà tôi học hỏi được trong sách dạy “yêu” để cả hai chúng tôi đều hòa nhập, hâm nóng phòng the.
Tôi chán đi đường một chiều và anh cũng sắp hết chiêu rồi
Quả đúng như tôi lo lắng, sau khi sinh con, anh cũng bận rộn nhiều công việc và chẳng có hứng để “dạo đầu” lãng mạn nữa. Chúng tôi thường xuyên đi vào việc chính và anh vẫn luôn là “ nhạc trưởng”.Tôi chỉ là người cổ vũ, không hơn không kém.
Tôi tìm hiểu trên mạng mà không thấy ai tư vấn về việc chồng có m.áu buồn thì phải “yêu” thế nào cho phong phú. Tôi chán đi đường một chiều và anh cũng sắp hết chiêu rồi. Chẳng nhẽ suốt quãng đời còn lại, chúng tôi chỉ có mỗi việc “ngắm” và “b.ắn” là xong hay sao?
Theo GĐVN
Video đang HOT
Chồng gàn à, em yêu anh!
Nhà thì rất chật thế nhưng anh chồng đáng yêu pha chút gàn dở của tôi luôn thích tha lôi đủ thứ đồ về và tự chế. Đã rất nhiều lần vợ chồng căng thẳng vì những điều đó nhưng anh vẫn vậy, trong đầu lúc nào cũng ngập các ý tưởng...
Ngày xưa khi mới yêu nhau, tôi lúc nào cũng trầm trồ những đồ đạc trong căn phòng bé nhỏ của anh mỗi lần đến chơi. Món nào anh cũng tự làm, tự chế từ những vật dụng bỏ đi. Và thay vì những món quà đắt t.iền anh cũng luôn tự làm quà tặng tôi. Khi thì là chiếc xe đồ chơi, cối xay gió, lúc lại gối ôm, đồ trang trí...
Nói chung tôi không biết anh làm chúng vào những lúc nào vì công việc của anh rất bận. Anh là hướng dẫn viên du lịch nay đây mai đó, nên thời gian thất thường ít khi ở nhà. Chính vì thế mà hai chúng tôi cũng ít khi được đi chơi cùng nhau. Thậm chí tôi còn chẳng bao giờ được đưa đón tử tế, vì anh luôn có lịch, luôn bận đột xuất...
Yêu nhau 2 năm chúng tôi cũng quyết định cưới nhau. Đến bây giờ tôi vẫn tự hỏi tại sao tôi lại đồng ý bởi tôi còn muốn chơi thêm vài năm nữa. Vợ chồng chúng tôi đều xa quê, tự thân vận động tích cóp và mua được một căn chung cư nhỏ. Dù khá xa cơ quan nhưng chúng tôi không còn cách nào khác vì không có đủ t.iền. Mua được nhà là điều vô cùng hạnh phúc.
Nhà xây thô nên chúng tôi phải tự sửa chữa. Chuỗi ngày đó đúng là chuỗi ngày căng thẳng vì anh chỉ thích làm theo ý mình và thậm chí thích tự làm nữa... Nhà tôi lúc nào cũng ngổn ngang, bề bộn, không cái gì ra cái gì.
Ảnh minh họa.
Rất nhiều thứ anh có thể đi mua về, vừa để tiết kiệm thời gian vừa rất sạch sẽ. Thế nhưng đồ đạc lúc nào cũng muốn tự đóng và tự vẽ rồi thiết kế. Một mình anh thì làm sao làm nhanh được. Vậy nên phải mất mấy tháng trời chúng tôi mới về được nhà mới.
Đó cũng là nguyên nhân khiến vợ chồng tôi xích mích và cãi vã vì tôi luôn muốn mọi thứ nhanh gọn và tiện lợi. Chúng tôi đã không thể tìm thấy điểm chung. Nhiều ngày liền không nói chuyện với nhau, tôi đã khóc rất nhiều và tự hỏi tại sao mình lại có thể chấp nhận một con người cố chấp và trái tính như vậy. Mỗi ngày đi dẫn đoàn khách về, anh lại hì hụi đục đẽo, khoan, cưa, tỉ mẩn, tỉ mẩn làm. Anh đam mê như thể không biết đến tôi trên đời nữa. Tôi thì đếm từng ngày để được dọn về nhà mới.
Đêm đêm anh về nhà, có đêm chỉ tranh cãi, có đêm thì không nói năng gì, cuộc sống của tôi thời điểm đó thật quá ngột ngạt. Anh cũng không hài lòng và nặng lời với tôi.
- Em không làm thì đừng ý kiến gì. Sau này có ra sao thì em cũng đừng liên quan gì cả.
Vậy đấy, nước mắt tôi giàn giụa, anh chỉ nghĩ được thế thôi sao. Công sức tôi xây dựng gia đình, bao tháng ngày qua cùng anh khó khăn vất vả, giờ đây cũng chỉ được thế. Đã vậy thì tôi sẽ không nói bất cứ điều gì nữa, không muốn liên quan đến anh nữa.
Ngày chuyển nhà về, chúng tôi cùng dọn nhưng cũng chẳng nói chuyện gì với nhau. Mọi người đến chúc mừng thì hai vợ chồng chỉ cười gượng rồi ai vào việc nấy. Anh sắp đồ của anh, tôi sắp đồ của tôi. Tôi thấy thật vô cảm với ngôi nhà mới, nhẽ ra tôi phải vui mừng và hạnh phúc vì có tổ ấm riêng, sẽ không phải hằng ngày thuê nhà chật hẹp. Đằng này tôi cảm giác đây vẫn chẳng phải nhà mình, có lẽ vì những khoảng cách giữa vợ chồng khiến cho ngôi nhà không có hơi ấm.
Ảnh minh họa.
Dọn xong nhà cũng đã xẩm tối, anh lên tiếng để làm lành trước.
- Em có muốn đi ăn gì không? Gần đây nhiều quán ăn ngon lắm.
- Thì cũng phải đi ăn chứ, tối rồi mà. Đồ ăn ở nhà có gì đâu.
Tôi vẫn giữ thái độ lạnh lùng, xa cách.
Về đến nhà, đầu tiên mở ra chiếc tủ giầy. Anh giải thích luôn.
- Đây là ngăn của con nhé, anh thiết kế thế này để con dễ cất giày. Còn ngăn của em anh vẫn chờ để thêm một khay nữa vì em nhiều giày dép, để cho thoải mái. Tủ giày trông hơi lạ, vì anh kết hợp cả tủ rượu. Anh sẽ không mua tủ rượu nữa.
Tôi vẫn coi như bỏ ngoài tai, chỉ vâng dạ cho qua chuyện:
- Vâng, anh đã làm xong hết rồi mà. Em không ý kiến gì cả.
Anh lại nói tiếp, như thể anh đang bảo vệ đồ án trước khách hàng vậy.
- Bàn uống nước này có ngăn riêng để em để đồ ăn vặt đấy, và truyện thì ngay bên trên vì em hay có thói quen vừa đọc sách vừa ăn vặt. Còn chỗ này em hãy để hoa khô nhé, anh đã làm tiết kiệm không gian hết mức có thể rồi.
Tôi bắt đầu đưa mắt nhìn anh và nghĩ bụng: Gì mà kết cấu nhà cửa nghe có vẻ phức tạp vậy. Thế này có phải làm cuốn hướng dẫn sử dụng không đây.
- Còn đây là phòng của con, sau này em sinh con xong, có thể tha hồ cho con chơi trong đó vì rất an toàn, ổ điện đã được ngụy trang hết.
- Em sang đây, phòng ngủ đấy. Em không muốn ngủ đèn sáng quá nên anh chỉ làm bóng ngủ như thế này thôi, nó chỉ hắt sang bên anh nằm, còn lại em thoải mái. Bàn trang điểm của em sẽ độc nhất vô nhị đấy.
...
Để sử dụng được hết căn nhà có vỏn vẹn 60m2 của anh chắc tôi phải lấy giấy bút ra ghi lại thật. Thế nhưng lạ thay, tôi thấy mọi hình ảnh của mình ở trong từng đồ vật đó. Anh là người tỉ mẩn thích mày mò nên những ý tưởng của anh đều liên quan tới thói quen của hai vợ chồng và những tiện ích cho tôi.
Và đến ngày đầu tiên nấu trong căn bếp tôi mới hiểu hết anh đã đầu tư suy nghĩ như thế nào để làm nên một căn bếp tuyệt vời như vậy. Tôi đã nguôi dần những cơn giận, đã bắt đầu cười khi nhớ đến từng lời dặn của anh. Căn nhà đúng là của riêng vợ chồng tôi vì chẳng ai có thể dành thời gian mà thiết kế như vậy.
Bữa cơm đầu tiên trong căn nhà mới. Tôi mở lời:
- Anh sao không chuyển nghề đi. Làm nhà như thế này vừa mất thời gian vừa mệt người. Thời gian đấy để anh nghỉ ngơi còn làm việc.
- Nhưng em có thấy thích không?
- Thì cũng đẹp... (Tôi vẫn chẳng thể thoải mái như không có chuyện gì được).
- Anh đã tự đi lượm đồ, và tích cóp vật dụng nên sửa hơi lâu một chút. Mình không phải mua hết đâu em ạ. Anh đã dành đồ đạc cũ, tận dụng lại hết đấy. Trả t.iền thợ hết rồi. Còn lại khoản t.iền này, em cầm lấy để chuẩn bị sinh em bé. Vợ chồng mình khó khăn nên anh không muốn lãng phí. Bớt được chút nào sửa nhà thì để ra.
Bát cơm của tôi đã điểm những giọt nước mắt. Tôi cũng chẳng biết nói sao cả. Tôi khóc tu tu. Vừa nghĩ tủi thân vừa thương ông chồng tiết kiệm.
Thế nhưng tôi cũng trách mình quá... Tôi sẽ nấu cho anh những món ngon nhất trong căn nhà mới này. Và sẽ yêu cái sựtỉ mẩn, lọ mọ cùng những tác phẩm không giống ai của anh...
Đêm ấy, trước khi đưa nhau vào cơn hoa mộng, tôi thủ thỉ vào tai chồng: "Chồng gàn à, em yêu anh"...
Theo Emdep
Chồng ơi! Sao anh không thấy những yêu thương Sao anh không thấy những yêu thương em dành cho anh mà cứ đòi hỏi những điều đâu đâu thế. ảnh minh họa Chồng ơi! Hôm nay là kỷ niệm 5 năm ngày cưới của chúng mình. Em đã về nhà thật sớm để chuẩn bị một bữa tối. Có món gà nướng mật ong và rượu vang mà anh thích, có cả...