Giám đốc bệnh viện văng tục, ngăn cản phóng viên tác nghiệp
Miệng nồng nặc mùi rượu, Giám đốc bệnh viện Đa khoa Lương Tài (Bắc Ninh) văng tục, cản trở các phóng viên tác nghiệp về việc cứu chữa hàng trăm nạn nhân bị ngộ độc.
Ông Phạm Văn Phan, Giám đốc Bệnh viện đa khoa huyện Lương Tài, mặt đỏ, liên tục thách thức các phóng viên tác nghiệp. Ảnh cắt từ video.
Bộ trưởng Y tế Nguyễn Thị Kim Tiến vừa chỉ đạo khẩn Sở Y tế Bắc Ninh về việc tạm đình chỉ công tác với ông Phạm Văn Phan, Giám đốc Bệnh viện đa khoa huyện Lương Tài do hành vi cản trở phóng viên đưa thông tin về việc cứu chữa cho cả trăm bệnh nhân bị ngộ độc thực phẩm tại đây.
Người đứng đầu ngành y tế đồng thời cử phó giám đốc bệnh viện đảm nhận việc điều hành thay ông Phan.
Trước đó, sáng 15/10, cả trăm công nhân Công ty TNHH một thành viên DHA (Bắc Ninh) bị ngộ độc thực phẩm nhập viện cấp cứu trong tình trạng đau bụng, đi ngoài, buồn nôn.
Trưa cùng ngày, nhiều phóng viên đã có mặt tại Bệnh viện Đa khoa Lương Tài để ghi nhận sự việc. Tuy nhiên vị giám đốc bệnh viện, mặt đỏ và nồng nặc mùi rượu đã có những lời lẽ thiếu tôn trọng, thách thức và cản trở phóng viên tác nghiệp.
Về tình hình sức khỏe của các công nhân bị ngộ độc thực phẩm, sáng nay, trao đổi với VnExpress ông Nguyễn Hạnh Chung, Giám đốc Sở Y tế tỉnh Bắc Ninh cho biết, phần lớn nạn nhân đã xuất viện trong ngày. 33 trường hợp đang được theo dõi có thể sẽ về nhà trong hôm nay.
Video đang HOT
Sáng nay, Sở y tế Bắc Ninh đã họp về một số vấn đề liên quan Bệnh viện Lương Tài, trong có có việc tạm đình chỉ và kỷ luật với giám đốc Phan.
Bá Đô
Theo VNE
Bị cha mẹ ngăn cản vì anh ốm yếu liên miên
Anh nói anh bị bệnh và bệnh không thể chữa được. Tôi ôm anh khóc nức nở và càng thấy yêu anh nhiều hơn khi anh nói: "Em hãy suy nghĩ kĩ rồi yêu anh".
Cả hai hứa sẽ không xa nhau nữa và yêu nhau mãi mãi. (Ảnh minh họa).
Tôi năm nay 24 tuổi, ở cái tuổi này lẽ ra ở quê là con bồng con bế, hay không lấy chồng con thì cũng có 1 công việc ổn định rồi. Thế nên cho đến giờ này tôi vẫn còn đang học Đại học và chưa ra trường, nghĩ nản quá biết làm sao đây một tương lai mịt mù. Cuộc đời đúng là một dòng đời xô đẩy, năm nay đã là năm thứ tư rồi, tôi cũng sắp ra trường và chuẩn bị hành trang cho riêng mình.
Bốn năm đã trôi qua thật nhanh, cuộc sống không chậm lại để tôi biết rằng tôi đã làm được gì. Cả cuộc đời này tôi chỉ có một tình yêu duy nhất khi bước chân vào đại học, đây có thể là một dấu ấn và một kí ức khó quên trong thời sinh viên.
Bao nhiêu buồn vui, đau khổ đều đã trải qua thật nhanh thế rồi tình yêu tong tôi đã nhen nhóm từ khi tôi yêu anh.Lúc đầu tôi cũng tự hứa với bản thân rằng sẽ chăm chỉ học hành không dính vào chuyện yêu đương, thế rồi tôi đã sa chân vào tình yêu lúc nào không hay để ý gì đến lời hứa của mình nữa.
Tôi yêu anh bằng tất cả trái tim và sự chân thành, tôi yêu anh lắm đến giờ phút này tôi yêu anh hơn tất cả những gì mà tôi có, từ khi quen và yêu anh tôi cảm thấy hạnh phúc và bình yên. Tôi đã từng chia tay và cảm nhận được sự đau khổ. Trước khi yêu anh, anh đã tâm sự và chia sẻ với tôi về hoàn cảnh, tôi rất cảm thương. Anh nói anh bị bệnh và bệnh không thể chữa được. Tôi ôm anh khóc nức nở và càng thấy yêu anh nhiều hơn khi anh nói: "Em hãy suy nghĩ kĩ rồi yêu anh".
Tôi càng ứa nước mát nhìn anh, tôi đau lòng buồn và lòng như thắt lại, không hiểu sao lúc đó miệng đắng lại và nghẹn không thể nói nên lời và chỉ biết ôm anh và khóc, anh đã vỗ về tôi và nước mắt cũng dàn dụa theo. Anh nói: "Trời đã cho anh tất cả và cũng lấy đi của anh tất cả".
Tôi càng khóc to hơn, đã thế bố mẹ lại còn ngăn cản chuyện chúng tôi đến với nhau chỉ vì lý do anh thì có nghề nghiệp đoàng hoàng còn tôi thì không đâu vào đâu cả chỉ là một đứa sinh viên nhà quê.
Do bị bố mẹ ngăn cản, chúng tôi đã từng chia li để cho nhau được hạnh phúc. Nhưng mỗi lần đó chúng tôi vẫn lén gặp nhau để rồi cả hai đều đau khổ và buồn bã thêm. Bệnh của anh càng thêm nặng vì anh cũng phải suy nghĩ rất nhiều cho công việc, tôi buồn lắm và khuyên anh không được bất hiếu với bố mẹ, anh phải mạnh mẽ lên chứ, anh phải chăm lo cho bản thân anh chứ sao anh lại như vậy.
Thật đau lòng hơn khi gặp anh, mặt anh thì phù lên do uống thuốc đó là tác dụng phụ của nó.
Cả cuộc đời này tôi chỉ có một tình yêu duy nhất khi bước chân vào đại học. (Ảnh minh họa).
Cũng đắn đo và quyết tâm hai đứa đã quay lại với nhau, mặc dù có bị nhiếc mắng chúng tôi cũng cho qua và kệ, bố mẹ thì cũng vẫn nói vẫn ngăn cản, cũng tôi vẫn đến với nhau. Cả hai hứa sẽ không xa nhau nữa và yêu nhau mãi mãi.
Hàng tháng tôi và anh cùng đến viện huyết học để khám bệnh và mua thuốc. Tôi chăm anh như một người vợ. Anh thương tôi lắm ngày thì đi học và tối thì đi làm thêm vất vả.
Thế rồi chúng tôi cũng mạnh dạn về nhà anh, đó là đầu tiên tôi gặp bố mẹ anh, hai bác rất khó tính trước mặt đối xử với tôi rất tốt, nhưng sau lưng lại nói kháy tôi. Tôi buồn lắm, nhiều đêm nằm khóc vì nghĩ vẩn vơ.
Nhưng đó là câu chuyện của năm trước, may mắn chúng tôi đã thuyết phục được bố mẹ hai bên tổ chức đám cưới. Cảm giác lúc đó rất hạnh phúc.
Tôi ra trường và đi làm trái ngành nhưng cuộc sống mặc dù còn khó khăn nhưng tôi cảm thấy hạnh phúc khi chúng tôi được ở bên nhau.
Bệnh của anh thì vẫn thế, tôi có điều kiện chăm sóc anh nhiều hơn, sức khỏe anh cũng đã đỡ hơn, anh luôn động viên tôi rằng :" Cho dù cuộc sống có khó khăn đến đâu chúng mình hãy cùng cố gắng nhé em , chỉ cần vững tin và đoàn kết là có thể vượt qua hết".
Chúng tôi luôn mong muốn sẽ vợt qua khó khăn và sẽ vững tin khi ở bên nhau.
Theo VNE
Tản mạn về "văn hóa" văng tục của game thủ Việt Khi chơi game, hầu như chẳng ai muốn nghe những lời văng tục khó chịu. Thế nhưng có vẻ như đây đã trở thành thói quen khó lòng từ bỏ của nhiều game thủ Việt. Trong một bài viết trước đây về vấn đề game thủ Việt chơi game theo phong trào, theo sự giới thiệu của bạn bè, một cụm từ đã...