Giải nỗi hàm oan
Đứng ngoài phòng của mẹ chồng, dù không cố ý nhưng Huyền vẫn nghe rõ những lời bà nói với chồng. Cô định bước vào phân minh nhưng lại thôi. Huyền biết chắc chắn bà sẽ chẳng tin lời cô. Từ ngày về làm dâu, bà vẫn nhìn nhận cô là: “Con nhà quê hám của”.
Bà Định ngồi phịch xuống ghế, ném cái túi xách lên mặt bàn đầy giận dữ. Bà ngửa cổ tu ừng ực ca nước lọc mà Huyền mang đến mời rồi đỏng đảnh: “Đúng là biết người biết mặt mà chẳng biết lòng, có nghe thầy phán như thế này mới đích xác chứ không lại bảo mình ác độc”. Huyền còn chưa kịp hiểu điều gì đã thấy mẹ chồng bực dọc bước lên phòng kèm theo câu dặn dò: “Lát thằng Chiến về chị kêu nó lên phòng tôi nói chuyện”.
Từ ngày Huyền về làm dâu tới giờ bà Định vẫn vậy. Không bao giờ bà gọi Huyền là con hay gọi tên mà toàn “chị” xưng “tôi”. Lần đầu nghe bà xưng hô như vậy Huyền thấy vừa sợ vừa tủi thân nhưng lâu dần cũng thành quen. Huyền biết bà không thích cô ngay từ ngày Chiến đưa cô về giới thiệu. Nhưng đã là cái duyên, cái số Chiến và Huyền vẫn nên vợ nên chồng bất chấp sự phản đối từ phía bà Định. Biết mình không được lòng mẹ chồng, Huyền vẫn tự nhủ với lòng mình: “Cứ sống tốt rồi có ngày mẹ sẽ hiểu ra” như một sự cố gắng và cũng là để an ui chính mình.
Không ai biết thực hư nhà bà Định giàu cỡ nào, chỉ thấy cái ngôi nhà 4 tầng to vật vã, tiện nghi trong nhà đầy đủ và cái cách mà bà Định tạo ra trong suy nghĩ của mọi người khiến ai cũng nghĩ nhà bà là “đại gia”. Cũng chính bởi thế, khi Chiến đưa Huyền về giới thiệu, bà Định không thèm để ý xem ngoại hình cô thế nào, tính nết ra làm sao, cái mà bà quan tâm chỉ là: “Nhà cháu ở đâu, bố mẹ làm gì?”. Khi Huyền nói gia đình cô sống ở nông thôn, bố mẹ là công chức về hưu bà đã cố không để lộ cái bĩu môi dài thượt nhưng Huyền vẫn nhận ra. Lần đó bà quyết tâm phản đối cho bằng được chỉ đến khi biết Huyền đã mang trong mình giọt máu của Chiến tới tháng thứ 3 bà mới đành chấp nhận.
Huyền là cô giáo mầm non, đó là công việc và cũng là niềm yêu thích của cô. Nhưng vừa bước chân về làm dâu, bà Định đã yêu cầu: “Chị có tài đảm thì xin chuyển nghề khác không thì ở nhà cho khỏe. Gia đình tôi là gia đình danh giá, ai đời con dâu lại làm cái nghề bưng bô rửa đít cho trẻ con, mà lương tháng cũng chẳng đủ cho người ta ăn sáng thì xấu hổ lắm”. Vậy là Huyền đành chấp nhận từ bỏ công việc mà mình yêu thích, cô ở nhà cơm nước, dọn dẹp và chờ đón đứa con đầu lòng. Điều khiến cô làm như thế không phải vì cô quá sợ bà Định mà vì cô yêu chồng, cô không muốn anh phiền lòng vì những chuyện xích mích giữa mẹ chồng, nàng dâu. Để cưới được cô anh đã phải đấu tranh, kháng cự rất nhiều nên giờ đây, vì anh cô sẵn sàng làm mọi chuyện.
Cuộc sống của gia đình Huyền nhiều khi khiến cô ngột ngạt và ấm ức. Sự khó chịu và khắt khe của bà Định làm cô không lúc nào thấy thanh thản. Nếu là một người khác, có lẽ sẽ xảy ra rất nhiều cuộc tranh luận và cãi vã giữa mẹ chồng, nàng dâu. Nhưng Huyền nín nhịn tất cả dù cô đúng hay sai. Sự nhẫn nhịn ấy nhiều khi còn khiến chính bà Định ngạc nhiên. Có đôi lúc bà cũng thấy mình hơi quá đáng với con dâu. Nhưng rồi ngay lập tức bà điều chỉnh lại suy nghĩ: “Nó giăng bẫy con mình bằng cái thai để vào được cửa nhà này. Nó chịu bỏ công bỏ việc theo ý mình âu cũng vì nó cố nhịn để có ngày vơ vét của lả nhà mình mà thôi”. Chính suy nghĩ đó khiến bà Định luôn thái độ với Huyền.
Video đang HOT
Hơn một tháng nay bố Huyền mắc bệnh trọng phải lên thành phố chữa bệnh. Cô cùng chồng mấy lần vào thăm bố. Chiến còn biếu thêm bố mẹ vợ ít tiền lo chạy chữa thuốc thang. Ban ngày, Chiến đi làm, sau khi lo chu toàn việc nhà, Huyền xin phép mẹ chồng vào chăm bố. Bà Định dù không hài lòng nhưng cũng chẳng thể cẳn ngăn việc Huyền báo hiếu cha mẹ. Bà chỉ nghĩ bụng: “Muốn chăm gì thì chăm, đừng có lén lút mang tiền của nhà này đi mà dấm dúi cho bố mẹ là được”.
Trưa nay từ viện trở về, Huyền thấy vẻ mặt của bà Định khác thường. Cô cứ ngỡ bà giận vì cô về hơi trễ nên vội vàng vào nấu cơm. Đang hì hụi nấu, Huyền thấy bà Định xách túi ra ngoài có việc. Sau mấy tiếng đồng hồ, bà trở về nhà với nét mặt đầy giận dữ.
Như lời dặn của mẹ chồng, Chiến đi làm về Huyền nhắc anh lên phòng gặp mẹ. Trong lúc chờ mẹ và chồng xuống ăn cơm, Huyền tranh thủ lau cầu thang vì hôm qua bận vào viện chưa làm được. Đến ngang cửa phòng bà Định, tiếng bà đay nghiến vang lên rõ mồn một: “Con đừng có đổ là mẹ ác nhé. Nhà này chỉ có 4 người. Con đi làm, thằng út sáng nay cũng đi học, chỉ có mẹ với cái Huyền ở nhà. Một lúc nó xin phép vào viện chăm bố. Vậy mà gần trưa mẹ sờ đến tủ đã thấy mất 10 triệu. Không nó lấy mang cho bố nó thì còn ai vào đây. Mà mẹ nói để con biết, mẹ sợ nghĩ oan cho nó nên tranh thủ lúc nãy đi xem bói rồi, thầy cũng tả dáng người lấy chẳng khác nào cái Huyền cả. Con liệu mà dạy vợ đi”.
Huyền chết lặng người. Cô thấy một nỗi uất hận, nhục nhã dâng lên trong lòng. Huyền chạy về phòng, đóng chặt cửa nằm khóc. Lát sau, Chiến bước vào, anh ngồi đối diện với cô từ tốn nói: “Anh có chuyện này muốn hỏi em, anh muốn em hãy nói thật lòng, nếu em và bố mẹ gặp khó khăn gì thì cứ nói với anh. Mẹ có nói với anh về chuyện…”. Huyền ngồi dậy, nhìn vào mắt chồng, nước mắt cô cứ trào ra. Huyền lẳng lặng, đứng dậy thu xếp quần áo cho vào chiếc vali. Cô vừa làm vừa nói: “Em vừa nghe thấy anh và mẹ nói chuyện rồi. Nếu đến anh cũng không tin em thì em không muốn nói thêm điều gì nữa”. Huyền thu xếp quần áo về nhà với bố mẹ. Chưa có bao giờ Huyền cảm thấy cần vòng tay và sự che chở của mẹ như lúc này. Chiến níu tay Huyền lại không muốn cô đi, nhưng Huyền vẫn kiên quyết: “Em sẽ quay về khi anh và mẹ hiểu ra”.
Huyền ra khỏi nhà không được bao lâu, tiếng chuông điện thoại nhà Chiến đổ dồn dập. Bà Định nhấc máy và không tin nổi những gì mình được nghe. Thằng con trai thứ hai của bà vừa bị công an bắt vì tội đánh bạc. Bà cuống quít gọi Chiến đến đồn công an. Ở đó, bà Định mới ngã ngửa người khi biết cậu con trai thứ hai của mình lén lấy tiền của mẹ để đi đánh bạc và không may bị công an bắt. Bà phải nộp thêm một khoản tiền kha khá để bảo lãnh cho nó về. Vừa về tới nhà, Chiến vội lao đi, bà Định hỏi anh chỉ kịp trả lời: “Con đi đón Huyền về, mẹ đã nghi oan cho cô ấy. Con cũng thật có lỗi khi không tin vào nhân cách của vợ mình. Con hi vọng sau lần này, mẹ hãy yêu thương cô ấy nhiều hơn”.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chồng rên rỉ gọi tên người cũ khi 'ân ái'
Rất nhiều đêm nay, khi tôi cố gắng "chiều" anh, để làm anh thấy được hung phấn nhưng anh đều khước từ, hoặc đôi khí cố tình tỏ ra &'vui vẻ' để lừa dối tôi.
Tôi hất mạnh chồng ra, bước xuống khỏi giường, không quên quấn chăn vào người và ra phòng khách ngủ. Tôi chưa bao giờ thấy mình bị xúc phạm đến thế. Vì sao, đã làm vợ chồng với nhau được 2 năm nay rồi, anh vẫn không quên được người đàn bà đó. Chả lẽ, tất cả những gì tôi làm cho anh giờ vẫn là con số không tròn trĩnh?
Tôi biết, mình là kẻ đến sau. Tôi thú nhận mình đã cố gắng níu kéo anh về phía mình khi anh đang có người yêu. Nhưng tôi có quyền được yêu, được thương, được nhớ bất kì người đàn ông nào tôi có cảm xúc. Chẳng ai có thể cấm đoán tôi điều đó. Tôi có quyền được tán tỉnh anh dù biết rằng anh đã có người con gái khác. Nhưng đó chỉ là người yêu, đâu phải vợ anh nên tôi có lỗi gì?
Khi anh chia tay người ta để đến với tôi, tôi đã mừng rơi nước mắt. Tôi là kẻ chiến thắng trong hạnh phúc. Lúc ấy, tôi thấy anh hoàn toàn bị tôi chinh phục dù rằng đôi khi anh nói với tôi là có cảm giác tội lỗi với người con gái kia. Anh nói đã "qua lại" với người ta nhưng bây giờ lại vì yêu tôi mà phản bội, anh thấy có lỗi. Tôi vì yêu anh nên chấp nhận sự thật, chấp nhận tất cả quá khứ của anh vì tôi biết, cuối cùng anh đã chọn tôi.
Thời gian đã trôi qua, tôi tưởng anh đã quên người con gái đó nhưng tôi đã lầm.
(ảnh minh họa)
Tôi không thấy mình là kẻ chen ngang bởi với tôi, hạnh phúc là đấu tranh, huống gì anh với cô ấy chỉ là người yêu. Sau khi chúng tôi cưới nhau, người con gái ấy cũng vì ôm hận mà đi lấy chồng. Nhưng cuộc sống của chúng tôi hoàn toàn trái ngược nhau. Tôi khang trang còn cô gái ấy có phần khó khăn. Vì thế, nhiều lần anh tỏ ra thương hại và có ý muốn nói với tôi cho cơ hội gặp cô gái ấy để nói hết ngọn ngành, như vậy anh mới yên tâm được.
Vì tôn trọng chuyện riêng tư của anh nên tôi đồng ý cho anh gặp người cũ. Anh thấy thương cô ấy, tôi hiểu. Bản thân tôi cũng thấy có chút áy náy vì cô ấy đã vì anh mà nông nổi lấy chồng.
Nhưng tôi nhất quyết chỉ cho anh gặp cô ta một lần, không có lần hai vì tôi sợ, biết đâu cô ta sẽ dụ dỗ anh. Các cụ nói không có mấy khi sai: "tình cũ không rủ cũng đến".
Thời gian đã trôi qua, tôi tưởng anh đã quên người con gái đó nhưng tôi đã lầm. Nhìn người ta sống khó khăn, cảm giác tội lỗi trong anh lại tăng gấp bội. Trong đêm, tôi thường nghe anh thở dài. Những lúc ấy tôi giả như không biết để anh thoải mái thể hiện cảm xúc. Có lúc tôi thấy anh ngồi hút thuốc, tựa cửa, ngẩn người ra như đang nghĩ về điều gì đó hết sức phiền muộn. Có lẽ, anh cảm thấy mình đã quá ích kỉ chăng? Tôi bắt đầu thấy bất an.
Trong mắt anh, vợ con trở nên mờ nhạt. (ảnh minh họa)
Tôi không phải là người ích kỉ nên cũng cố gắng giúp đỡ người con gái của anh. Tôi có gặp cô ta và nói, nếu muốn giúp gì hoặc có khó khăn quá cứ nói tôi và coi tôi như chị em. Cô ấy cũng thoải mái, không còn khó chịu với tôi như ngày xưa nữa. Dường như, cuộc sống đã rèn cho con người ta tính kiên nhẫn và chịu đựng nên cô ấy thay đổi rất nhiều. Chúng tôi nói chuyện thoải mái và hoàn toàn cảm thông cho hoàn cảnh của nhau.
Anh thơ thẩn một thời gian dài, ít quan tâm tới tôi hơn. Nhiều lúc, tôi thấy anh giống như người mất hồn, tôi nói gì, hỏi gì cũng không nghe. Tôi cố gắng động viên anh, thường xuyên tạo thú vui, nấu ăn cho anh để anh cảm nhận được mái ấm gia đình, cảm nhận được tôi là người vợ thực sự yêu thương anh.
Nhưng dường như mọi thứ với anh thật khó khăn. Trong mắt anh, vợ con trở nên mờ nhạt. Tôi không hiểu, anh vì thương người ta, thấy tội lỗi với cô ấy, hay anh không còn yêu tôi mà đã thật vẫn còn thương nhớ họ.
Con người không thể sống mãi với quá khứ. Nếu biết không có kết quả gì, chi bằng hãy quên đi, hãy đối diện với thực tại và cố gắng vun đắp cái mình đang có. (ảnh minh họa)
Rất nhiều đêm nay, khi tôi cố gắng "chiều" anh, để làm anh thấy được hung phấn nhưng anh đều khước từ, hoặc đôi khí cố tình tỏ ra &'vui vẻ' để lừa dối tôi. Tôi cũng cố gắng làm anh vui, khiến anh thành đàn ông mạnh mẽ. Nhưng lần này, tôi không thể chịu được, sức chịu đựng của tôi cũng chỉ có giới hạn. Trong lúc đang "yêu" vợ, anh đã vô tình gọi tên người đàn bà đó. Tôi còn gì để nói nữa đây. Còn gì để phải giải thích nữa khi anh đã hoàn toàn để tâm trí về người đó. Những ngày này, tôi luôn sống trong cảm giác khó chịu, bức bối và thậm chí không muốn thân cận anh. Nhưng tôi càng giãn ra thì dường như anh càng hiểu được tội lỗi mà mình đang làm. Anh đã khiến cả hai người phụ nữ cùng đau khổ, giờ đây, khi mỗi người đã có thế giới riêng, anh định sẽ làm gì, sẽ thế này mãi sao?!
"Con người không thể sống mãi với quá khứ. Nếu biết không có kết quả gì, chi bằng hãy quên đi, hãy đối diện với thực tại và cố gắng vun đắp cái mình đang có, trân trọng những hạnh phúc ở xung quanh mình. Khi đã mất đi rồi mới thật sự hiểu được đâu là điều quan trọng". Tôi luôn nói với anh như thế và hi vọng anh hiểu điều tôi ám chỉ. Tôi chỉ sợ, hạnh phúc đổ vỡ, sợ anh sa ngã, sợ anh quên tôi, sợ anh lầm lỡ rồi sẽ làm tan nát tất cả và con tôi sẽ khổ.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Gửi anh, tình yêu không biết gọi tên! Nếu tình yêu đã hết hay chưa khi nào tồn tại thì xin anh hãy dành cho em sự tôn trọng, em xin anh chỉ có vậy nhưng anh đã không làm được... Anh đã phũ phàng chà đạp lên tình yêu mà em dành cho anh thật nhiều và không chút gì là hổ thẹn với bản thân. Em trao cho anh...