Giải mã bí ẩn về “khu rừng t.ự s.át” rùng rợn nhất thế giới
Bên trong khu rừng yên tĩnh tới mức ám ảnh này, hàng trăm người đã lựa chọn làm “điểm dừng chân cuối cùng” và không bao giờ rời đi nữa.
Dưới chân núi Phú Sĩ, đỉnh núi cao nhất ở Nhật Bản là một khu rừng rộng chừng 30 km2 có tên gọi Aokigahara. Với những tán cây rậm rạp đan xen lẫn nhau, người ta gọi nó là “ Biển Cây”. Nhưng vài thập kỷ gần đây, nơi này có tên mới: “Rừng t.ự s.át”.
Nơi tăm tối, yên tĩnh tới mức ám ảnh
Với một số du khách, Aokigahara là nơi có vẻ đẹp tự nhiên và sự thanh bình khó cưỡng. Những người đi bộ thích vượt qua bụi cây rậm rạp hay phần rễ chằng chịt dưới đất để phóng tầm nhìn về phía núi Phú Sĩ. Đôi khi, học sinh các trường cũng tới đây tham quan và khám phá các hang băng nổi tiếng.
Theo chân du khách thám hiểm rừng t.ự s.át ở Nhật Bản
Cây cối ở đây phát triển nhanh chóng trên nền dung nham cứng từ vụ phun trào lớn nhất của núi Phú Sĩ vào năm 864. Tuy nhiên, khu rừng này có điều gì đó kỳ lạ khó lý giải. Những tán cây mọc san sát tới mức phần lớn thời gian du khách sẽ chìm trong bóng tối. Sự u ám chỉ giảm đôi chút khi đôi lúc có luồng sáng mặt trời rọi qua kẽ hở trên ngọn cây.
Cảnh tượng u ám bên trong rừng (Ảnh: Mental Floss).
Trong sự tĩnh lặng gần như tuyệt đối đó, mỗi âm thanh phát ra nghe đều lạ lùng. Hầu như không có sinh vật hoang dã sống ở khu vực này. Sự dày đặc của cây khiến động vật khó đi vào tìm kiếm thức ăn.
Nhiều món đồ của người đã khuất để lại (Ảnh: AIT).
Đây không phải là điểm đến lý tưởng cho các phượt thủ. Dưới tán cây xoắn vặn, rễ mọc nổi trên nền đất tạo ra nhiều hình thù kỳ dị và nền đất dung nham tạo ra không gian rùng rợn, ai vào đây thường rất dễ lạc đường. Do các hàng cây quanh co nên tạo ra mê cung bí ẩn không lối thoát.
Theo số liệu thống kê của chính quyền địa phương, ước tính mỗi năm có tới 100 người tới đây để k.ết l.iễu cuộc đời trong khu rừng này.
Những đồn đại về khu rừng t.ự s.át bí ẩn
Những cái c.hết đầu tiên tại khu rừng này xuất phát từ một hủ tục xưa kia của Nhật Bản gọi là “ubasute”.
Vào thời kỳ phong kiến, khi nạn đói kém hoành hành, người ta sẽ mang người già vào rừng và bỏ mặc cho đến c.hết. Từ đó, lời đồn thổi về linh hồn của những người đã khuất không thể siêu thoát, ám vào cây, lại nổi lên. Văn hóa dân gian Nhật Bản gọi những linh hồn đó là “yurei”, quanh quẩn bên gốc cây. Thậm chí, người đi bộ qua rừng từng mô tả nghe thấy tiếng khóc lóc, khiến nơi này càng thêm bí ẩn hơn.
Những món đồ còn sót lại gây ám ảnh (Ảnh: Gypse Thread).
Nhưng đỉnh điểm của mọi việc bắt đầu từ năm 1960 khi lịch sử “đen tối” của rừng Aokigahara bắt đầu. Đó là năm nhà văn Nhật Bản Seicho Matsumoto cho ra mắt cuốn tiểu thuyết mang tựa “Nami no Tou” (tạm dịch: Tháo sóng), với nội dung kể về một cặp đôi yêu nhau đã k.ết l.iễu cuộc đời trong khu rừng này. Cuốn sách trở nên nổi tiếng nhưng cũng đồng thời tạo ra “làn sóng t.ự v.ẫn” ở rừng Aokigahara. Ước tính, hàng nghìn người tới đây và chấm dứt cuộc đời của họ.
Kể từ đầu những năm 1970, hàng năm luôn có một đội tìm kiếm nhỏ gồm cảnh sát, tình nguyện viên và các nhà báo lùng sục khắp nơi trong rừng để tìm kiếm t.hi t.hể. Họ gần như không bao giờ trở về tay trắng.
Những năm gần đây, thậm chí số lượng t.hi t.hể tăng lên đáng kể. Kỷ lục cao nhất vào năm 2004 khi 108 t.hi t.hể ở trạng thái p.hân h.ủy khác nhau được tìm thấy. Năm 2010, 247 người cố gắng t.ự s.át trong rừng, nhưng chỉ có 54 người quay về cuộc sống. Thời điểm nhiều người tìm tới cái c.hết nhất diễn ra vào tháng 3 – tháng cuối cùng của năm tài chính tại Nhật.
Ngày nay, chính quyền địa phương đã thành lập đội tuần tra thường xuyên dò tìm quanh khu vực với hi vọng sẽ đưa ra lời khuyên nhủ để người có ý định t.ự s.át quay lại cuộc sống. Bên trong những nơi hẻo lánh nhất được đặt nhiều biển cảnh báo với dòng chữ: “Cuộc sống này là món quà quý giá cha mẹ dành tặng cho bạn”, kèm theo đường dây nóng hỗ trợ.
Nhật Bản là một trong những quốc gia có tỷ lệ t.ự s.át cao nhất thế giới. Sau cuộc suy thoái toàn cầu xảy ra năm 2008, con số này không ngừng tăng lên tới mức chính phủ phải dừng việc công khai con số t.ự t.ử trong rừng Aokigahara những năm gần đây.
Vực Hoa Khôi: Điểm đến đẹp tựa tiên cảnh nhưng ẩn chứa bí ẩn về cái c.hết của 55 kỹ nữ để lại những tiếng thét ai oán
Vực Hoa Khôi (Oiran Buchi) cũng là một trong những khu vực ma ám nổi tiếng ở xứ Phù Tang.
Nhắc đến những khu vực bị ma ám nổi tiếng ở Nhật Bản, hẳn mọi người sẽ nghĩ ngay đến khu rừng t.ự s.át Aokigahara, nằm tại phía Tây Bắc của núi Phú Sĩ, được ví như một địa điểm rùng rợn thường được người ta tìm đến mỗi khi có ý định tự k.ết l.iễu đời mình. Nhưng ngoài ra, vực Hoa Khôi (Oiran Buchi) cũng là một địa điểm đáng sợ không kém.
Vực Hoa Khôi có một cây cầu treo bắc ngang, nằm trên đường cao tốc 411 tại tỉnh Yamanashi. Khung cảnh thiên nhiên ở đây được miêu tả là vô cùng hùng vĩ và nên thơ không khác gì tranh vẽ nhưng quá khứ của nó lại không hề đẹp như vậy.
Theo nhiều câu chuyện kể, vào thời Sengoku, khoảng thế kỷ 15, khu vực này là nơi khai thác mỏ vàng được điều hành bởi gia tộc Takeda. Trong quá trình khai thác mỏ, gia tộc Takeda còn mở nhà thổ quy tụ ca kỹ, gái mại dâm đến đây đê mua vui cho thợ mỏ, quân lính. Không chỉ có vậy, các oiran (hoa khôi) còn được mời tới để phục vụ những người có chức vụ cao thuộc tầng lớp quý tộc. Được biết, oiran là những kỹ nữ cao cấp, có tài năng trong nhiều lĩnh vực bao gồm nghệ thuật, thư pháp, trà đạo... Họ chấp nhận bán tài và cả sắc với giá cực kỳ cao.
Năm 1757, gia tộc Takeda thua trong một trận chiến buộc họ phải bỏ lại toàn bộ khu mỏ này và rút quân ra khỏi địa bàn. Tất nhiên, người nhà Takeda chẳng dễ dàng giao ra một nơi đầy t.iền của thế này cho kẻ địch nên đã quyết định che lấp chúng và g.iết hết tất cả những người biết về nó.
Gia tộc Takeda yêu cầu quân lính dựng bệ gỗ bắc qua vực và biến nó thành sân khấu để mở tiệc linh đình và mời các oiran đến để mua vui. Khi các hoa khôi vừa bước lên, quân lính liền chặt dây buộc ở 2 đầu khiến tất cả bọn họ rơi xuống vực sâu bên dưới.
Ước tính có tổng cộng 55 oiran t.hiệt m.ạng trong vụ việc. Hầu hết họ đều bị chôn vùi dưới đáy vực hoặc dù có sống sót cũng bị dòng nước xiết bên dưới cuốn trôi. Người dân địa phương nói rằng tiếng gào thét ai oán trong đêm định mệnh ấy của các oiran vẫn còn được nghe thấy cho đến tận ngày nay.
Từ đó, người ta cũng đồn rằng linh hồn của những hoa khôi m.ất m.ạng oan uổng kia vẫn lảng vảng ở đáy vực. Thỉnh thoảng thì ngoài tiếng hét, người ta còn nghe thấy tiếng đàn hát, cười đùa của các oiran như thể họ đang mua vui cho khách hàng. Để xoa dịu nỗi đau của 55 oiran, người dân địa phương đã lập bàn thờ tưởng nhớ ở vực Hoa Khôi.
Nhiều người đi ngang qua khu vực này cảm thấy lạnh lẽo bất thường. Ai đến đây cũng được khuyên không nên đến gần mép vực vì lỡ chẳng may bị linh hồn nào kéo xuống thì sẽ không toàn mạng trở về.
Bất chấp những lời đồn đại ấy, rất đông du khách vẫn tìm đến vực Hoa Khôi để thưởng ngoạn vẻ đẹp tuyệt vời của nó. Mặc dù vậy, không có nhiều ảnh chụp ở địa điểm này vì người ta sợ rằng sẽ có sự xuất hiện của những nhân vật "không mời mà tới".
Phát hiện rắn đuôi chuông trong nhà hoang, 2 thợ săn bất ngờ vì hành động 't.ự s.át' quá khó hiểu Cả 2 người thợ săn hẳn đã có một trải nghiệm khó quên. Hai người thợ săn đã bất ngờ phát hiện ra một con rắn đuôi chuông trong một ngôi nhà gỗ, theo thống kê ở Mỹ thì có tới 7000 đến 8000 nạn nhân bị rắn đuôi chuông cắn mỗi năm. Địa thế xung quanh ngôi nhà hoang với cỏ cao...