Giấc mộng vàng dễ gì từ bỏ
Vậy là càng ngày em càng lún sâu, mắc nhùng mắc nhằng vào cái lưới do chính mình giăng nên. Để từ bỏ quyền lực, tiền bạc và cả danh lợi như hiện nay, với em chị tin là khó.
Em xinh xắn, ưa nhìn lại có cái miệng dẻo ngọt ít ai bì kịp, nhưng thế không phải là tất cả, nên hãy cố đừng để người khác bắt được thóp của mình và phơi bày toàn bộ sự thật.
Việc em ở lại ký túc xá dành cho người nước ngoài để “làm thêm”, làm đêm chẳng ai còn lạ. Em đánh răng trong phòng pha nước tối om om, không dám bật điện sợ lộ, làm cho mấy người đi làm sớm tưởng gặp ma. Dẫu biết những người như em thì không được phép cho mình xấu hổ nhưng giá mà có thì vẫn tốt hơn. Vì nếu không biết ngại con người sẽ làm nhiều việc táng tận lương tâm tới mức độ ngày một nghiêm trọng.
Chừng nào em còn tự hào “Chồng nghèo, tao bỏ chứ chồng nào dám bỏ tao” thì chừng đó những người đồng hương và ngay cả bồ của em cũng chẳng coi em ra gì.
Em quẳng con cho bố mẹ nuôi để đi làm ăn, thuê một căn hộ nhỏ xịn cách nhà chỉ năm cây số, lý do thì ai cũng hiểu. Em khoe con mình chẳng thiếu thứ gì, trong khi thời gian em dành cho nó được bao nhiêu mà nói hùng hồn thế.
Cách em vượt khó để làm một bà mẹ đơn thân tốt, mọi người đều thông cảm, song sao em không tự biết vị trí của mình, cứ cảnh vẻ, lên mặt quá đáng, em làm như có mỗi mình em làm việc vậy. “Em vội lắm”, “em không có thời gian”. “Trăm công nghìn việc đang chờ em kia”. Và ai làm mất thì giờ vàng ngọc của em thì liệu cái thần hồn, bị sếp cảnh cáo, ghi lỗi “quản lý, làm việc không tốt” như chơi.
Video đang HOT
Em cho H. nghỉ việc chỉ vì nghe phong thanh nó nói xấu mình. Miệng thiên hạ bịt sao hết được hả em? Muốn người khác không biết thì tốt nhất đừng có làm. Và mọi người thừa biết em đi lên từ cái gì. Chà đạp người khác để nâng mình lên, thế nên cách em xúc phạm đồng nghiệp chứng tỏ sự thiếu chuyên nghiệp và ứng xử vô cùng kém, em nghĩ mình hơn người, mình được việc hơn người khác trong khi thực tế đại đa số ai được phối hợp với em đều lắc đầu ngán ngẩm, em chưa biết mình là ai rồi. Thật ra, những cây tầm gửi thường vẫn không thể nào tự chủ cho cuộc sống của mình.
Sao em không thử đi lên bằng đôi chân và tỏ rõ năng lực vững chắc của bản thân. Em hãy thử giãn dần thế lực kia đi, hòng khiến đồng nghiệp thực sự tâm phục khẩu phục và hợp tác làm việc tốt hơn. Hiện mọi người chỉ nể cái người to lớn phía sau em thôi, người mà hiện giờ sẵn sàng mang cả giang sơn đổi lấy bồ đẹp, nhưng trong tương lai chắc gì người ta đã vẫn mù quáng như thế, chắc gì vợ người ta đã để yên cho.
Em yêu sếp là việc riêng của em, nhưng đừng cậy vào đó để kiếm tìm lợi lộc rồi hạnh họe người khác, kẻo khiến họ càng thêm dè bỉu, khinh thường cho. Rồi ông ta cũng sẽ về nước, còn lại em, cùng những người đồng hương sẽ gặp gỡ em hàng ngày thôi.
Nên nhớ cuộc đời còn xa lắc lơ và không phải em sẽ luôn hấp dẫn xinh đẹp, trẻ mãi như thế, đừng sớm khiến mình trở nên rẻ.
Theo Dantri
Mất vợ
Thấy cô em vợ khệ nệ kéo 2 cái vali ra thật thì mặt Thắng biến sắc. Cô em vợ hất hàm: "Có thư của chị ấy gửi cho anh, em để trên bàn trang điểm ấy người đàn ông... mất vợ"...
Đến thăm con trai, thấy cửa nhà trống tuếch, trên bàn lổn ngổn những hộp chứa đồ ăn thừa, bà Lam nhìn Thắng lắc đầu ngán ngẩm: "Có vợ không lo mà đối đãi tốt rồi nó đi luôn mất thì hối không kịp con ạ. Hay ho gì cái trò ghen bóng, ghen gió, chì chiết nhau rồi đuổi vợ về ngoại... Mày có phải là đàn ông không con?!".
Như chưa thỏa lòng, bà Lam đưa tay kéo tuột Thắng ngồi xuống ghế rồi giảng giải một thôi một hồi: "Đàn bà khổ trăm đường... Đàn bà chỉ mong được cậy chồng, nhờ con... Đàn bà... đàn bà... phải thương lấy vợ mày chứ...". Thế nhưng, dường như Thắng đã phải nghe đi nghe "điệp khúc" đó quá nhiều lần nên để mặc mẹ muốn nói gì thì nói, Thắng dán mắt vào màn hình tivi, tay bấm loạn chuyển kênh, lúc lúc lại cười phá lên vì chớp qua vài hình ảnh hài hước.
Rồi như muốn chấm dứt bài "thuyết giảng không hồi kết", Thắng nhỏm người đứng dậy, đi vòng ra phía sau, đưa đôi bàn tay rắn chắc đặt lên đôi vai gầy của mẹ, nhẹ nhàng xoa bóp.
Vẫn giữ vẻ mặt bình thản, dương dương tự đắc, Thắng khẳng định chắc nịch: "Đàn bà mà, làm saothiếu được hơi chồng. Cùng lắm đi được 2 - 3 hôm là tự khắc mò về, lại quấn chặt lấy chồng thôi. Lần nào chả vậy, hết tiền là cô ấy về... Đấy rồi mẹ xem".
Biết không ăn thua gì được với cậu quý tử, mẹ Thắng dọn dẹp một hồi rồi trước khi ra về, bà không quên nhắn nhủ: "Liệu chiều đến mà qua đó đón hai mẹ con nó về đi". Thắng vâng dạ qua loa nhưng trong thâm tâm thì mặc định "sẽ như mọi lần". Cứ thế, Thắng nhởn nhơ ngồi đợi...
Ba ngày trôi qua, Hương không về. Ngày thứ tư, khi người đẩy cửa bước vào nhà không phải Hương mà là cô em vợ chanh chua thì Thắng bắt đầu thấy chột dạ. Cô em vợ hỏi nơi để quần áo, đồ đạc của chị gái. Mặc dù thấy có điều gì đó không ổn nhưng Thắng vẫn tỏ ra bất cần, không những chỉ chỗ cho cô em vợ mà còn xách ra hai cái vali to rồi khảng khái nói: "Thế này chắc mới đủ".
Cô em vợ cũng không chịu kém cạnh, nhìn thẳng vào mắt anh rể nói: "Có khi còn thiếu, bao nhiêu đồ thế này cơ mà! Nhà này sắp thoáng và hết ô nhiễm không khí rồi". Nghe cô em vợ nhấn nhá từng chữ "hết ô nhiễm không khí" thì Thắng biết câu chuyện của hai vợ chồng đã được vợ tường thuật chi tiết cho cô em vợ.
Biết đối đáp không lại với "bà cô" gắn mác thạc sỹ Luật, Thắng im lặng đi ra ngoài, để mặc cô em vợ trong phòng ngủ của hai vợ chồng gói ghém, sắp xếp đồ đạc. Chừng hơn 20 phút sau, thấy cô em vợ khệ nệ kéo 2 cái vali ra thật thì mặt Thắng biến sắc. Cô em vợ hất hàm: "Có thư của chị ấy gửi cho anh, em để trên bàn trang điểm ấy người đàn ông... mất vợ"...
Tiếng cửa đóng sập, Thắng nháo nhào chạy vào phòng, xé toạc chiếc phong bì dầy cộm. Hai tờ giấy được gấp vuông vắn rơi ra. Không may là Thắng quờ luôn phải tờ giấy có ghi dòng chữ "Đơn xin ly hôn" trước khi đọc những dòng chữ viết vội trong bức thư kia của vợ:
"Anh!
Nói chúng ta là vợ chồng nhưng đúng ra chỉ là sống chung dưới mái nhà, sinh được một đứa con. Cả ngày, ai lo làm việc của người ấy. Cứ sáng ra là anh rời nhà, sau khi đưa con tới trường, em cũng đến cơ quan. Khuya lắc hai vợ chồng mới chạm mặt trong phòng ngủ. Từ sau tuần trăng mật, những bữa cơm vui vẻ bên nhau không còn được duy trì.
Anh mải kiếm tiền, về nhà sớm một chút không thấy vợ là bóng gió em trai gái, cặp bồ. Trong khi thực tế, anh không hề biết rằng sống ở rất gần anh như em là người đàn bà cô đơn và bất hạnh nhất thi thoảng trốn về bên ngoại cho khuây khỏa.
Chúng ta không có thời gian quan tâm, chăm sóc nhau. Ngoài việc mang tiền về nhà thì chuyện gì cũng mình em quán xuyến, lo lắng, từ nội cho đến ngoại. Nhưng cuối cùng trong mắt anh, em vẫn chỉ là &'người đàn bà mất nết, chạy theo trai'. Em mệt mỏi rồi!...".
Những con chữ cứ thế nhảy múa trước mắt Thắng. Ly hôn - điều mà Thắng cho rằng Hương không bao giờ dám làm thì hiện tại đang nằm trong tờ giấy này đây... Mất vợ. Thắng sẽ mất vợ như đúng lời cô em vợ nói...?!
Theo afamily
Làn gió mới Như một lời tri ân đến thầy Nguyễn Hoàng Trung - trưởng khoa Ngữ văn Pháp. Thầy bước vào. Y như tin hành lang xì xào. Đẹp trai lồng lộng và nét mặt lạnh băng! Dạy môn Dịch, ngay ngày đầu tiên, thầy giao bài tập "chia nhóm và tự soạn từ điển bỏ túi mảng kinh tế". Tôi nhìn quanh, y như...