Giấc mơ không thể trọn vẹn!
Đã gần 6 tháng rồi kể từ ngày anh đuợc xuất ngũ, cũng là ngày anh bắt đầu trốn tránh em, và cũng là lúc mọi thứ trong em, tình yêu, niềm tin, và niềm vui và ý nghĩa của cuộc sống… Tất cả sụp đổ…
Em muốn mình được giống như anh, sống vui vẻ vô tư, không muộn phiền, không suy nghĩ gì cả và có lẽ cũng không biết đau khổ vì một ai…
Cho tới giờ em vẫn không thể hiểu được anh nghĩ gì, vì sao anh thay đổi quá nhanh, vì sao anh biến mất mà không cho em một lí do không một lời giải thích? Anh cần gì cho cuộc sống của anh? Có lẽ anh không cần tình yêu, không cần em, phải không?
Ngày anh và em quen nhau, anh là anh lính thông tin, còn em là cô sinh viên ĐH, anh là người con đất biển, còn em ở mảnh đất cao nguyên, em thích biển… dù từ nhỏ không biết biển là như thế nào. Với em anh là một nửa hoàn hảo. Anh không biết mặt em, và em cũng vậy, yêu nhau nhưng chỉ biết hình dung ra người mình yêu qua giọng nói, qua những câu chuyện hằng ngày cùng chia sẻ. Trong những lá thư em thường nói: “Tình yêu của anh và em chỉ như là mơ thôi, em chờ anh đến đánh thức em dậy để mọi thứ trở thành hiện thực”. Nhưng không… Em đã sống trong ảo tưởng và chờ đợi một tình yêu không thuộc về em.
Em biết giữa em và anh bây giờ cũng chỉ là một tình yêu ảo bởi em chưa một lần được gặp anh, em chỉ là một con gió thoáng qua trong đời anh thôi, và anh cũng đã dễ dàng quên em như quên lời của một bài hát mặc dù anh vốn hát rất hay. Nhưng em, một người con gái lần đầu tiên cảm nhận được hạnh phúc bình dị của tình yêu, thì vẫn nhớ về anh, dù anh đã mang đến cho em bao cay đắng, bao giọt nước mắt đau khổ. Em đã cố hận anh, em đã nghĩ đến nỗi đau, nghĩ đến sự vô tình của anh để dặn lòng không được nghĩ tới anh nữa, nhưng đâu có dễ dàng và đơn giản như câu nói “anh thật sự xin lỗi em hãy quên anh đi” của anh.
Video đang HOT
“Tình yêu của anh và em chỉ như là mơ thôi, em chờ anh đến đánh thức em dậy để mọi thứ trở thành hiện thực (Ảnh minh họa)
Từ nay em sẽ không cố ép mình phải quên anh nữa, em sẽ nhớ, nhớ màu xanh áo lính, nhớ mảnh đất Ninh Thuận quê anh, nhớ những câu chuyện anh kể, nhớ những bài hát anh hát,…nhớ tất cả những gì liên quan tới anh. Và em sẽ chờ cho thời gian dần xóa đi những điều đó, xóa đi kí ức buồn trong em, và chữa lành vết thương lòng này.
Em đã viết cho anh rất nhiều, em rất muốn gửi tới anh những dòng nhật ký của mình, nhưng em không đủ can đảm, em biết sự im lặng đến đáng sợ của anh, sợ anh đọc được tâm sự của em mà vẫn thờ ơ như thời gian qua, em sẽ càng đau lòng hơn nữa khi thấy sự tàn nhẫn của anh.
Ước mơ được ở bên cạnh và mang đến những điều tuyệt vời, mang đến hạnh phúc cho người mình yêu thương của em bây giờ đã xa tầm với của em rồi.
Em vẫn là em ở đây, anh vẫn là anh ở nơi đó, rồi một ngày em sẽ “quên anh đi” như anh muốn…
Nhưng có một điều em muốn anh biết, đó là tình yêu em dành cho anh không bao giờ thay đổi. Anh mãi mãi là nhân vật chính trong giấc mơ của em. Dù cho giấc mơ không trọn vẹn, không có một kết thúc đẹp như em mong ước em vẫn muốn cảm ơn anh… cảm ơn anh đã cho em biết những ngọt ngào và cay đắng của tình yêu…
Theo VNE
Tôi muốn lấy anh rể làm chồng
Chị tôi bỏ anh mà đi, tôi thương anh, yêu anh nhưng có nên lấy anh làm chồng?
Chuyện này quả tình không phải là một điều đáng tự hào. Tôi có thể hiểu được những khó khăn, trở ngại chờ mình ở phía trước. Nhưng tôi thật lòng yêu thương anh ấy, tôi muốn tiến tới với anh, cùng anh xây dựng một gia đình, chăm sóc các con. Tôi làm thế vì yêu anh và vì muốn bù đắp cho anh những thiệt thòi mà anh đã phải trải qua trong cuộc hôn nhân trước. Cuộc hôn nhân bất hạnh với chị gái của tôi.
Tôi năm nay 33 tuổi. Trước đây, tôi cũng đã từng yêu một người sâu đậm nhưng đó là một tên Sở Khanh, lừa gạt tình yêu của tôi. Mới 21 tuổi, tôi đã mang thai và bị anh ta phụ bạc. Gia đình tôi không thể chấp nhận việc đó nên đã khéo léo sắp xếp cho tôi vào trong Sài Gòn sống và sinh con trong đó. Ông bà không muốn phải xấu hổ với mọi người vì có một đứa con gái không chồng mà chửa như tôi. Tôi không giận cũng không trách cứ gì bố mẹ vì tôi biết lỗi lầm là do tôi.
Gần 10 năm tôi sống xa gia đình, một thân một mình nuôi con khôn lớn. Tôi cũng không có ý nghĩ sẽ yêu một ai đó và lấy làm chồng. Tôi thương đứa con nhỏ tội nghiệp của tôi nên tôi vẫn sống một mình. Cho tới khi bố mẹ tôi điện thoại nói rằng tôi hãy về ngoài bắc sinh sống cùng ông bà, tôi mới xếp cuộc sống để chuyển về.
Tôi biết bao năm qua bố mẹ tôi cũng xót xa và thương tôi nhiều lắm. Nhưng lần này, lí do ông bà không sợ xấu hổ mà muốn tôi trở về chính là vì chị gái tôi đã ly hôn chồng, bỏ nhà đi theo người đàn ông khác. Gia đình tôi chỉ có hai chị em. Trước đây, chị luôn là một niềm tự hào với bố mẹ vì chị xinh đẹp, giỏi giang. Khi chị lập gia đình, ai cũng nghĩ chị là người phụ nữ hạnh phúc vẹn toàn vì chồng chị là một người hiền lành, tốt bụng.
Bố mẹ tôi có chấp nhận hai đứa con gái chung một chồng không? (Ảnh minh họa)
Nhưng chị gái tôi có vẻ không an phận bên một người chồng như vậy. Tôi nghe mẹ tôi nói chị chê anh đần, chậm chạp không được hoạt bát, tài giỏi như những người đàn ông mà chị gặp trong giao dịch làm ăn. Thế rồi dần dần chị sinh ra chán chồng và ngoại tình với người đàn ông khác khi mà anh chị đã có tới hai mặt con.
Từ ngày chị tôi lấy chồng, tôi chỉ gặp anh rể 1 lần trong ngày cưới. Khi ấy tôi về dự đám cưới chị. Dù chỉ tiếp xúc với anh một lần nhưng tôi thực sự rất quý trọng anh và thấy anh là người tốt. Lần này về, khi chị tôi bỏ đi, nhìn cảnh anh chăm sóc hai con nhỏ tôi càng thấy thương anh và giận chị mình hơn.
Vốn là người phụ nữ không được sống trong hạnh phúc lứa đôi trọn vẹn, cũng đã từng nuôi con một mình nên tôi biết mọi thứ cơ cực thế nào. Tôi thương anh nên thường xuyên qua lại giúp đỡ anh. Dù cho chị tôi bỏ đi, anh chị đã ly hôn nhưng cả bố mẹ tôi và tôi đều coi anh như người nhà. Anh cũng luôn coi chúng tôi là người thân.
Càng tiếp xúc với anh lâu tôi càng yêu quý và trân trọng anh. Tôi không biết từ bao giờ, tình cảm của một người em với anh, tôi đã yêu anh lúc nào không hay. Tôi cũng biết anh có tình cảm với mình. Phải chăng những người sống trong cảnh cô đơn dễ đồng cảm với nhau hơn? Anh đã thú nhận với tôi rằng anh yêu tôi và mong muốn được xây dựng gia đình cùng tôi. Tôi đã rất hạnh phúc. Hạnh phúc không phải vì được anh yêu mà vì trái tim tôi lại còn có thể rung động, yêu thương sau khi tình yêu đầu bị lừa gạt. Tôi cũng muốn tiến tới với anh nhưng phía trước có quá nhiều chông gai.
Vẫn biết anh và chị tôi đã ly hôn nhưng chuyện lấy anh rể mình là điều xã hội vốn khó chấp nhận. Hơn nữa, sau này chị tôi cũng quay về, khi ấy chúng tôi sẽ đối diện với nhau như thế nào? Bố mẹ tôi có chấp nhận hai đứa con gái chung một chồng không? Tôi không muốn người thân phải khổ vì mình thêm nữa vì trước kia tôi đã từng làm họ quá khổ rồi. Nhưng tôi cũng không muốn đánh mất đi cơ hội được hạnh phúc. Tôi cũng muốn có một người chồng, được thay chị chăm sóc các cháu và cho chúng một gia đình. Tôi phải làm gì mới đúng đây?
Theo VNE
Luồn cúi nhà vợ vì... quá nghèo Khi quen và yêu nhau, tôi không nghĩ rằng nhà cô ấy lại giàu có và quyền lực như vậy! Tôi quen vợ tôi từ hồi còn là sinh viên. Yêu nhau bốn năm học đại học, chúng tôi quyết định xin phép hai gia đình tổ chức đám cưới. Thế nhưng, mọi việc không diễn ra tốt đẹp và suôn sẻ như...