Giấc mơ cuối cùng
Đang chìm đắm trong giấc mơ thì tôi bị đánh thức bởi tiếng gió rít mạnh qua những tán cây anh đào, lại một lần nữa giấc mơ bị dang dở, bực mình tôi thức dậy xỏ dép bước xuống đường phố và đi dạo, đồng hồ đã điểm 2 giờ sáng.
Những lúc giật mình tỉnh dậy sau cơn mơ tôi thường nhớ e da diết, giá như mà trái tim tôi có thể chia làm nhiều ngăn thì tôi sẽ chia cho mỗi người con gái một ngăn để vơi đi nỗi nhớ một mình em, nỗi nhớ sao cứ day dứt quặn đau, mỗi khi mơ tôi thường thấy em bên cạnh mình, nhưng rồi sau đó em lại bỏ đi, xa dần xa dần rồi tan biến như làn sương mỏng, bỏ lại mình tôi với nỗi cô đơn trải dài trên thảo nguyên bát ngát, nhưng tôi không chết vì cô đơn, tôi vẫn còn đó, vẫn ngồi một mình trên thảo nguyên rộng mênh mông gặm nhấm nỗi đau mà chỉ có mình em và tôi gánh chịu.
Trong mơ tôi thường hay khóc thầm, nhưng sớm mai thức dậy tôi vẫn vờ như là chẳng có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn làm việc bình thường, vẫn nói cười cùng đồng nghiệp và bè bạn, có mấy ai biết rằng trong tôi ruột gan cứ âm thầm vỡ vụn. Chỉ có trong mơ tôi mới sống thật với chính mình. Chuyện tình tôi cũng giống như bao chuyện tình khác, cũng trải qua bao cay đắng ngọt bùi, cũng từng một lần nở hoa thơm ngát. Đám bạn tôi thường bảo tôi rằng con trai mà chung tình thì rất khổ nhưng tôi mặc kệ, tôi thà rằng sống hết mình vì tình yêu để còn một lần biết được vị ngọt của nó còn hơn là yêu hờ hững để rồi chẳng biết được đâu là giá trị đích thực của tình yêu. Tôi không hề hối tiếc về những gì mình đã dành cho em. Nhưng cái khoảng cách về địa lý đến nửa vòng trái đất quả thật là quá xa xôi, nó khiến cho tình yêu của tôi âm thầm tan vỡ theo từng ngày mà tôi không hề hay biết.
Đêm nay Changwon lạnh và buồn tê tái, không gian vô cùng tĩnh lặng, hàng cây anh đào hai bên đường ủ rũ dưới ánh đèn vàng, nửa vầng trăng còn e ấp sau dãy núi mờ sương như muốn trốn chạy vì sợ tôi bắt gặp, giống như cô bé tuổi đôi mươi chạy trốn ánh mắt của gã trai si tình, tôi lê từng bước chân mỏi mệt thả trên đường, tiếng bước chân khua trong đêm vắng hòa với âm thanh tiếng lá khô xào xạc tạo nên những nốt trầm buồn thăm thẳm. Vào mùa xuân Changwon rất đẹp và lãng mạn, anh đào nở trắng muốt hai bên đườn vi vu theo gió, từng đôi tình nhân tay trong tay thả bộ dưới hàng anh đào và thi thoảng trao cho nhau những nụ hôn thật thắm thiết. Vậy mà bây giờ, đúng là ” người buồn thì cảnh có vui bao giờ”. Cảnh vật thiên nhiên còn có lúc huống gì cuộc sống với biết bao thăng trầm, đời người như những dòng sông, lúc thì bình yên phẳng lặng, lúc thì ồn ào sục sôi, bao nhiêu năm bon chen với cuộc sống lợi danh đến khi bước chân mỏi mệt ngoảnh mặt nhìn lại thì chỉ “còn ta với nồng nàn”.
Ngày mai tôi sẽ về Việt Nam, tôi sẽ rời xa nơi này, nơi mà tôi và em vẫn thường chọn làm điểm hẹn nhau cho những kỳ nghỉ lễ, nhưng kỳ nghỉ này nơi đây chỉ còn mình tôi với nỗi nhớ, vậy là tôi đã xa em, xa em thật rồi…Đêm nay sẽ là đêm cuối cùng tôi mơ về em, ngày mai tôi bắt đầu tập không mơ về em nữa, để mỗi khi thức dậy tôi không còn nhớ về em. Cuộc tình dang dở nào cũng thật đẹp đúng không em, hãy coi chuyện tình mình như một kỷ niệm đẹp và hãy để nó dần trôi theo tháng năm em nhé. Changwon April 9th &’08 Huypark
Theo Bưu Điện Việt Nam
Trả lại bình yên cho nhau
Anh...! Lại 1 ngày nặng nề nữa trôi qua. Em muốn nói với anh nhiều, nhiều lắm. Nhưng em nhận ra rằng mỗi lời nói của em lúc này chỉ càng làm anh đau, em đau. Đêm nay, ngồi sau lưng, ôm chặt lấy anh mà sao lòng cứ nhói...Yêu thương đâu rồi, ấm áp đâu rồi...
Hơn 10 năm chúng ta đi bên nhau chỉ để kéo dài thêm nỗi đau không hồi kết của nhau. Ông trời không ngăn cách chúng ta, chẳng điều gì cấm đoán chúng ta, thế nhưng tại sao trái tim chúng ta ngày càng xa cách... Tại em, tại anh, hay vì không có gì là mãi mãi? Giữa chúng ta đã từng tồn tại 1 tình yêu? Em luôn cầu mong cho anh 1 cuộc sống hạnh phúc mà sao em không thấy thấp thoáng hình bóng em trong bức tranh em vẽ ra đó. Chẳng ai ngu ngốc phí hoài thời gian để đi bên cạnh nhau từng ấy năm khi đã nhận ra được cái kết cục không bao giờ là trọn vẹn. Chỉ có 2 chúng ta thôi đúng không anh? Em không nhớ anh nhiều đâu, em cũng đã từng nói rất nhiều lần rằng: em không yêu anh, em chưa từng yêu anh. Chỉ vì anh là 1 điều gì đó quá đỗi thân thương trong cuộc đời em, mà em biết rằng sẽ chẳng điều gì có thể bù đắp nổi nếu như em mất đi. Em ích kỷ, anh ích kỷ, chúng ta như 2 kẻ bị bệnh truyền nhiễm không có khả năng chữa lành cho nhau. Chúng ta kéo nhau xuống một cái vực thật tăm tối trong tiếng gào thét của tâm hồn. Em không muốn nghĩ đến những ngày chúng ta chẳng thể nào bên nhau. Nó đáng sợ đến mức chỉ tượng tưởng thôi cũng khiến nước mắt em rơi. Ký ức về anh quá dài, ký ức của chúng ta chẳng quá lung linh, xa xa thấp thoáng là mộng mơ ngày cũ, còn lại là những dằn vặt triền miên.
Gần một nửa thời gian của chúng ta sống, chúng ta "tồn tại" bên nhau, như 2 chiếc bóng nương tựa vào nhau bằng những liên hệ vô hình và hữu hình. Em và anh, chúng ta không có lời nào để nói về việc của chúng ta, về cơn đau mà chính chúng ta tạo ra trong những ngày dài với những câu hỏi không lời giải đáp. Em chỉ ước rằng anh không yêu em nhiều đến thế và em cũng chẳng cần anh đến thế. Anh có thể ở bên cạnh 1 người con gái không yêu mình chỉ để chăm sóc, chỉ để mình anh yêu thương, em có thể ở bên cạnh 1 người con trai mà mình không yêu chỉ để đổi lấy những cảm giác quá đỗi gắn bó mà không ai có thể mang lại được. Chúng ta chìm ngập trong tuyệt vọng.
Em và anh cố lý giải mọi chuyện theo cách của mình và sống như những kẻ hấp hối sắp rời khỏi thế giới này. Ngày quá ngày, em và anh, chúng ta làm việc, chúng ta như tất cả mọi người bình thường nhưng dường như cả 2 tâm hồn đều đã chết, chết từ rất lâu rồi. "Anh yêu em nhưng không cần em bên cạnh, em cần anh bên cạnh nhưng lại không yêu anh". .Chúng ta đã từng nói với nhau như thế, đúng không anh? Như 2 kẻ điên giữa cuộc đời xoay cuồng cố giữ lấy nhau, nhưng càng giữ lại càng không níu được nhau. Em ngã, anh ngã, chúng ta không nâng nhau đứng dậy được. Em và anh đã đi quá xa để có thể quay đầu lại hay vì chúng ta không muốn quay đầu lại? Em cũng không biết nữa. Em muốn mãi mãi là cô bé ngày xưa ngồi sau lưng anh những ngày mưa lạnh giá, áp môi vào lưng áo anh để thổi vào đó làn hơi ấm áp. Em muốn nhìn gương mặt bình yên như trẻ thơ của anh sáng lạnh giá của một ngày xa xưa ấy, đôi bàn tay to bè được ủ ấm bởi đôi vớ bé xíu của em...Em không thể giữ nổi kỹ niệm, em không thể giữ nổi em...Em không muốn níu giữ những ký ức đó nữa, em muốn xóa đi tất cả, trả về cho anh 1 cuộc sống bình yên, trả cho em thời thanh xuân như bao cô gái khác... (09/04/11)
Theo Bưu Điện VIệt Nam
Lối rẽ cho nhau Chấm hết thật rồi phải thế không anh, ông xã. Suốt từng ấy tháng năm, tôi không hề một lần hé môi gọi anh bằng cái danh từ ấy, đây sẽ là lần duy nhất tôi viết cho anh lần đầu tiên và cũng sẽ là lần cuối cùng. Tôi gọi anh cái danh từ thương yêu mà đáng lí ra nó phải...