Giấc mơ của hiện thực
Tôi đang ngồi đây, vào lúc 1 giờ 20 phút tại Hà Nội(20 giờ 20 phút theo giờ Paris- một trong những thành phố lãng mạn nhất thế giới),vì đã biết được câu trả lời cho một câu hỏi : “ Khoảng khắc nào sẽ khiến bạn nhớ nhất”.
ảnh minh họa
Tôi đang ở đâu vào giờ này ngày hôm qua?
Chạy xe trên đường một mình vòng quanh cái hồ được coi là lớn nhất trong cái thành phố đẹp nhất về đêm tại đất nước mình (Theo đán.h giá chủ quan của tôi).Trong lúc đó tự dưng tôi thấy thì ra nhứng đứa chạy xe với tốc độ cao ko phải ngu như tôi vẫn tưởng. Tốc độ thật sự mang cho ta cảm giác khó tả, đó là một khoảng khắc.
Chắc đến đây có người sẽ tự hỏi : ” Đây là khoảng khắc mà thằng này thấy nhớ nhất sao, nhạt nhẽo thật!”. Không đâu bạn ạ! Khoảng khắc mà tôi nói đến chính là cái khoảng khắc hiện lên khi tôi dừng xe lại, châm một điếu thuố.c, và rít một hơi thật dài. Tôi đã biết rằng cái quái gì khiến tôi ra đường vào giờ này : Cái lý trí ngu ngốc của tôi (khi về đêm) đã bị tình cảm(ngu ngốc không kém) đán.h bại!
Cách đây chỉ một vài hôm,cũng vào lúc này, khoảnh khắc này,tôi đang nằm trong một căn phòng thiếu ánh sáng hoàn toàn,người nồng nặc mùi rượu,bên cạnh một người con gái. Tôi biết em là ai! Tôi và em quen nhau được hai năm.
Nghĩ mà buồn cười, quen nhau được hai năm nhưng năm đầu tiên biết nhau, số lần tôi và em gặp nhau chắc chưa đếm hết một bàn tay dù học cùng trường.Sang năm thứ hai chúng tôi gặp nhau nhiều hơn,lôi hai bàn tay,cộng thêm một bàn chân nữa ra đếm là đã thừa. Chúng tôi chỉ gặp nhau khi trường có tổ chức những hoạt động lớn( bạn nghĩ xem một năm một trường đại học có thể có mấy ngày lễ lớn để mà tổ chức) và kèm theo một số lần không may gặp nhau khi gửi xe trong trường.Những lần gặp nhau đó tôi đều nghĩ : ” Mình biết con bé kia mà, có nên chào hỏi không, kệ nó đi, đang muộn rồi”.
Tuy nhiên, trong căn phòng đó, tôi với em đang nắm tay nhau,tay trong tay, tình cảm đến từ cả hai phía, dường như chúng tôi đã yêu nhau lâu lắm rồi.Say ư? Không biết do bẩm sinh hay do tu luyện nên khả năng uống cồn của tôi đã đạt cảnh giới thượng thừa.Em thì không uống nhiều nên cơ hội say hình như không có.Hơn nữa trước khi ngủ em còn rất tỉnh táo.
Đứng trước hồ tôi tự hỏi điều gì đang xảy ra trong lúc đó! Đến giờ tôi cũng chưa biết. Hôm đó trường tổ chức một sự kiện,không biết tại sao tôi với em cùng chịu trách nhiệm một khâu trong chương trình nên đó là lần đầu tiên chúng tôi tiếp xúc với nhau nhiều như thế. Tiếp xúc theo cả hai cách : giao tiếp và vật lý. Chúng tôi ngồi cạnh nhau,cùng nói chuyện về chương trình. Với quy mô lớn của chương trình thì việc tiếp xúc vật lý trong khi giao tiếp là không thể tránh khỏi với một nhóm tương đối đông người. Nhưng tôi và em dường như không biểu lộ sự ngại ngùng gì với sự tiếp xúc vô ý này.Với khả năng ăn nói tùy lúc của tôi thì làm em vui trong cả quá trình chuẩn bị và sau này nữa là không khó. Bỏ qua hết các chi tiết này đi. Tôi đang tự giải thích điều gì khiến trong căn phòng kia xảy ra.Sự giải thích này vẫn chưa khiến tôi thỏa mãn, nhưng thôi, kệ nó đi, đang muộn rồi.
Sau buổi tổ chức tạm gọi là thành công vì giờ vẫn chưa biết kết quả, đi liên hoan là điều không thể tránh khỏi, cả lũ mải mê ăn uống vui chơi cho đến khi biết rằng, giờ này mình không thể về nhà nữa là đã quá muộn( quên mất chưa nói rằng chương trình này kết thúc vào lúc Chúc bé ngủ ngon bắt đầu trên VTV3). Cái gì đến cũng phải đến,thế là cả lũ kéo nhau đến nhà một đứa mà hôm đấy ba má nó tình cờ không có nhà!.Thế là công cuộc liên hoan mà chúng tôi tạm gọi là tăng hai được tiếp tục.Cứ thế cho đến khi làm thế nào tôi với em lại ở trong căn phòng này tôi cũng không cần nhớ nữa.
Thật ra trong lúc bốn đứa kia chuẩn bị đồ đạc cho tăng hai dưới bếp, tôi với em đã có thời gian ở bên nhau,vẫn ngồi cạnh nhau như lúc chúng nó ở đây.Rất bất ngờ, tôi ôm chầm lấy em,và hôn em theo đúng nụ hôn kiểu Pháp. Em cũng không tỏ ra kháng cự lại. Tôi tin lúc đấy tôi với em đều bị cồn làm cho không tỉnh táo. Dù tửu lượng có khá đến đâu thì với sự mệt mỏi vốn có từ việc tổ chức chương trình, kèm theo một bữa tối chỉ có hò hét thì ảnh hưởng của cồn là điều khó tránh. Rất may ở tăng hai này cả lũ đều được ăn uống đầy đủ nên tinh thần đã tỉnh táo lại.
Giờ đây chúng tôi đang hoàn thiện nốt những gì đáng nhẽ cả hai đã làm nếu như mấy đứa kia không mang đồ ăn lên đúng lúc.Tôi ôm em(chỉ ôm), hôn em một cách nồng nhiệt, không như với những người con gái lướt qua chốc lát trong đời tôi.Tôi lại phải nói lại điều này : dường như chúng tôi đã yêu nhau từ lâu lắm rồi.Mọi chuyện đang tiếp diễn một cách hết sức nhẹ nhàng , trái với những cảm xúc mãnh liệt tôi đang trải qua, vì bên cạnh chúng tôi còn có những nhân vật đang gục ngã vì tác dụng của rượu.
Đúng vây, mấy đứa chúng tôi phải nằm chung một phòng. Nhà của chủ chỉ có hai phòng để ngủ, một là phòng chủ nhà, hai là căn phòng không thể xâm phạm của mẫu thân chủ nhà vì mùi rượu trên người của chúng tôi.Với tinh thần vốn tỉnh táo của tôi thì nhận ra những nhân vật kia đã hoàn toàn bị đán.h gục là không khó nên tôi hoàn toàn tự nhiên với những hành động của mình. Nhưng thật sự tôi vốn thấy không thoải mái. Nên sau một lúc tĩnh lặng, tôi và em đã quyết định mặc kệ số phận thằng chủ nhà với phụ huynh nó, hai đứa tôi băng qua màn đêm đến căn phòng không thể xâm phạm. Và đây, tôi và em đang nắm tay như một đôi tình nhân trong căn phòng thiếu ánh sáng tôi nói đến ban đầu.
Với một kẻ phi quân tử như tôi, cộng với cảm xúc như vậy thì đâu thể bỏ qua cơ hội này được. Tuy nhiên, dù sao tôi cũng không quá vội vàng, tôi và em cũng nói chuyện khá lâu,đương nhiên tôi đang ôm em trong tay.Bỗng nhiên một tiếng nói từ phòng bên vọng đến :
“Tao muốn có người ôm tao khi ngủ.” Không biết tiếng của đứa nào, nó say quá rồi – tôi nghĩ thế.
Đến giờ tôi vẫn nhớ từng âm điệu giọng nói của em khi em nói “Em cũng muốn được ôm khi ngủ.” .Em nói và đặt lên môi tôi một nụ hôn thật nhẹ.
Video đang HOT
Tôi nhanh chóng nhận ra ý nghĩa của câu nói này.Hụt hẫng, không phải.Có cái gì đó trong tôi đang quay trở lại, ý chí quân tử.Tôi cũng nghĩ mình không nên ép em. Tôi nói ” Chẳng phải có người đang ôm em đây sao, em cứ ngủ đi,ngủ ngon”
Trong vòng nửa tiếng tiếp theo, có lẽ em ngủ thật, trong tình trạng thiếu ánh sáng này tôi không thể ngắm em ngủ được, tuy nhiên tôi vẫn cảm nhận được hơi ấm của em, cơ thể của em, đang trong vòng tay tôi. Em cũng ôm tôi, và tôi biết điều đó.Tôi thì không thể ngủ được,cảm giác với em khiến tôi không thể chợp mắt, tôi ôm em trong tay, thỉnh thoảng cựa mình để xem cảm giác đó là thật hay không.Là thật, tôi đàng để tâm trí mình đi tìm câu trả lời sao tôi lại có những cảm xức như vậy.Đến giờ tôi vẫn chưa đạt được mục đích mà bất cứ thằng đàn ông nào cũng muốn là một kỳ tích với một thằng như tôi.Đã muộn quá rồi tôi nên đi ngủ,tuy nhiên thằng quân tử trong tôi lại đi ngủ trước tôi rồi.Tôi đán.h thức em bằng một nụ hôn mà tôi đã bị tên kia kìm nén trong vòng nửa tiếng (có thể là cả thế kỷ vì tôi đâu xem được giờ trong bóng tối, tôi cũng không nỡ buông tay mình ra để đi xem giờ).
Em tỉnh dậy, bối rối một chút ,rồi cũng nhanh chóng bắt kịp nhịp điệu của tôi.Em khẽ trách móc ” Toàn mùi rượu”. Em còn hy vọng gì nữa chẳng phải chúng ta cùng chung một chiến tuyến đó sao,tôi nghĩ. Tôi nhếch mép cười trong khi hai sống mũi chúng tôi vẫn không có khoảng cách, có lẽ em cũng nhận ra điệu cười của tôi nên tiếp tục trêu đùa cảm xúc trong tôi bằng chiếc hôn giống hệt kiểu hôn trước khi em chìm vào giấc ngủ ban nãy.
Làm sao tôi nhận ra?Đương nhiên, bạn tưởng tượng xem, nếu bạn đã từng đọc Guliver du kí khi nhân vật chính lạc vào thế giới khổng lồ, anh ta có thể nhìn rõ từng lỗ chân lông trên một người khổng lồ.Giờ tôi cũng vây, cảm xúc của tôi là thế giới đó,còn tôi chỉ là một người tý hon nên chỉ cần một diễn biết nhỏ cũng khiến tôi ảnh hưởng. Tôi thấy mình cần ngay lập tức phải ngăn không cho em ngủ. Tôi mạnh bạo hơn, ôm em chặt hơn,hôn em mạnh mẽ hơn. Tôi thấy dường như trời sập lúc này cũng không thể khiến tôi dừng lại được.Em cũng biết vậy, em cũng nhiệt tình hơn.Tôi ép em nằm bên dưới,chút ý thức còn xót lại của tôi nhận ra rằng bàn tay em thật mềm mại,quyến rũ. Tôi cảm nhận rõ hơn khi em chạm vào khuôn mặt tôi,rồi nhẹ em em đưa tay ra sau gáy,từng sợi tóc của tôi lướt qua kẽ tay em, tôi biết điều đó. Cảm giác lại lặp lại lần nữa rằng trời có sập cũng không ngăn tôi lại được.
Tuy nhiên bạn biết đấy,có nhiều việc còn ghê gớm hơn trời sập nhiều.Điển hình với tôi lúc đó là câu nói của em : “Yêu em anh nhé”,giờ nhớ lại thật sự câu nó đó rất thật,rất đáng sợ với tôi hay thế nào thì tôi cũng không biết rõ nữa.Nhưng nó đã khiến tôi dừng lại. Đem ra so sánh thì nó hơn cả trời sập rồi.
Đứng bên hồ tôi nghĩ cái lý trí ngu ngốc của tôi sao lúc đó lại làm việc giỏi đến thế.Tôi vẫn nghĩ nó hoạt động đúng. Với một thằng sinh viên sắp ra trường như tôi thì còn nhiều việc phải lo hơn là có người yêu. Chẳng nhẽ không đúng sao. Ngay khi em nói, tôi đã dừng lại,một nụ cười khẽ thoáng trên môi tôi,và tôi không hiểu sao mình cười, tôi nằm sang cạnh em, vẫn nắm lấy tay em và nói “Với một thằng sinh viên sắp ra trường như anh thì còn nhiều việc phải lo hơn là có người yêu em ạ”.
Em buông tay tôi, với chút ánh sáng nhỏ nhoi không biết từ đâu,hay là do mắt tôi đã quen với bóng tối, tôi thấy em đứng dậy,đưa tay lên mắt, giá như có thêm chút ánh sáng nữa tôi có thể thấy em làm gì với bàn tay đó.Em đến cửa phòng,vặn ổ khóa,từng tiếng động như vật thể hữu hình lao với tốc độ của âm thanh đâ.m thẳng vào tôi.Tôi thấy đau ư.Không thể nào. Lục lại chút ý thức tiềm tàng, cộng với trí nhớ tương đối tốt của tôi.Tôi lên tiếng : “Em,trên cổ tay em xăm chữ gì vậy?”
Hình xăm khá nhỏ cộng thêm chiếc vòng đeo tay khá lớn so với chữ trên hình xăm đó,làm cho không ai biết nó ở đó, trừ tôi.Tôi để ý khi em ngồi cạnh tôi,như tôi đã nói bàn tay em tương đôi quyến rũ với tôi.Tuy nhiên lúc đó tôi chỉ biết nó có ở đó,chứ không để ý hình dạng của hình xăm đó. Giờ đây, khi không còn biết nói gì, ý thức còn xót lại duy nhất khiến tôi nhớ đến nó và nói ra như bản năng của mình.Em nhẹ nhàng trả lời “Dream”.Tôi ngây ra,nếu các tiếng động khác chỉ lao vào tôi với tốc độ âm thanh thì giai điệu này như lao vào tôi với tốc độ ánh sáng vậy.Tôi hiểu rồi ” Có lẽ em với tôi cũng như ý nghĩa của hình xăm đó vậy”- tôi nói.
Em vẫy tay chào tôi rồi quay trở lại bên căn phòng đông đúc bên kia.Tôi cảm nhận được không khí dao động từ cái vẫy tay cảu em.Tôi chỉ còn biết nói : “Ngủ ngon nhé”.Còn lại mình tôi với căn phòng không thể xâm phạm này.Làm thế nào được, tôi say rồi, rượu không còn làm tôi say nữa, tôi nằm rồi ngủ.Ngủ được khoảng một tiếng thì tôi thức dậy, lúc này khả năng xác định thời gian đã trở lại với tôi.Trời đã sáng.tôi dậy sớm nhất,sang bên kia thấy em đang ngủ,đương nhiên cả bọn còn lại,con trai ngủ dưới đất,con gái ngủ trên giường.Tôi nhẹ nhàng đán.h thức chủ nhà dậy mở cửa vì tôi phải đi làm vào sáng nay.Em cũng nghe thấy và dậy,tôi biết em đang nhìn tôi.Tôi khẽ đến bên em,cầm lấy tay em, nhìn rõ hình dạng của hình xăm,đúng là “Dream”.Tôi khẽ hôn lên môi em, em để yên cho tôi làm như vậy.Tôi chào em với vẻ mặt bình thường nhất tôi có thể tạo ra.
Đi xe nhanh về nhà,lao vào phòng tắm,dội một gáo nước lạnh lên người,tắm nước lạnh càng lâu lúc này càng tốt cho tôi.Tôi trở lại một ngày bình thường nhưng không thể làm gì ra hồn ngày hôm đó.Em đã ám ảnh tôi.
Giờ bạn biết rồi đấy, “Khoảnh khắc nào khiến bạn nhớ nhất” . Không phải chỉ là một khoảng khắc,đó là cả một chuỗi các khoảnh khắc,bên trong sự việc là cảm xúc,con người sẽ nhớ những cảm xúc hơn là nhớ đến một sự việc,sự việc chỉ thứ để giấu đi cảm xúc. Con người ta sẽ nhớ nhất những khoảng khắc khi mà bạn mơ mà không phải mơ,thực tại mà không phải thực tại. Thứ bạn nhớ nhất sẽ nằm giữa giấc mơ và hiện thực. Trong đời những khoảng khắc như vậy không nhiều.Tôi đã trải qua,còn bạn thế nào. Giờ tôi hối hận rồi. Đáng nhẽ ra tôi nên vứt những việc cần lo của một thằng sinh viên sắp ra trường đi và yêu em.Giờ tôi đang cầm điện thoại,tôi đã có số em chỉ cần một cuộc gọi. Tôi sẽ bắt đầu yêu em.À không,giờ trời đã sáng,tôi nên đi ngủ một chút để lấy sức bước vào ngày mới.Tôi sẽ nhớ có cuộc điện thoại mình phải gọi ngay sau khi thức dậy!
Theo Iblog
Thân phận thứ hai của bạn là gì? Xem xong... tất cả đều lặng người!
Nếu như nói học vị, chức vụ đại biểu cho thân phận một người... thì tu dưỡng và thói quen, chính là thân phận thứ hai của người đó. Và điều này cần được ươm mầm từ những chi tiết nhỏ nhặt..
ảnh minh họa
Nam du học từ Anh quốc trở về, mấy người bạn chúng tôi đã tổ chức một buổi tiệc &'tẩy trần' chào đón anh. Trong bữa tiệc, lời lẽ khiếm nhã của một người bạn khiến anh ấy cảm thấy không vui, mấy lần thể hiện rõ ra sự chán ghét. Tiệc tan, trên đường tiễn Nam về nhà, tôi thay người bạn kia giải thích, thay người bạn kia giải thích, nói rằng những lời lẽ đó bất quá chỉ là nói quen miệng thôi, không ám chỉ đến ai, nghe quen rồi cũng không cảm thấy gì.
Nam im lặng một lúc rồi nói: "Mình sẽ kể cho cậu một chút về kinh nghiệm mà mình học hỏi được từ lúc mới đến Anh".
Cũng như đại đa số du học sinh khác ở Bristol, mình cũng ở nhờ một hộ dân cư nơi đó, vừa tiết kiệm, điều kiện đời sống cũng tốt.
Chủ nhà tên là Campbell, là một đôi vợ chồng già. Vợ chồng họ đối xử với mọi người nhiệt tình, hào phóng, họ chỉ thu của mình mấy Bảng Anh coi như tiề.n cho thuê nhà, họ còn kiên quyết "đoạt" mình khỏi tay nhà hàng xóm về nhà của họ. Có một du học sinh ngoại quốc ở trong nhà, đối với họ mà nói là một sự việc rất đáng tự hào. Họ không chỉ nói cho cả cộng đồng ở đó biết, mà còn gọi điện báo cho con gái xa ở Manchester và London.
Để mình thực hiện được giấc mơ xuất ngoại du học, cha mẹ đã mắc khoản nợ mấy trăm triệu. Mình đương nhiên vô cùng quý trọng cơ hội học tập không dễ gì mà có được này. Ngày nào cũng vậy, buổi tối ở thư viện một mạch cho đến khi thư viện đóng cửa mới chịu quay về.
Cũng may là gặp được chủ nhà tốt bụng, mình có thể tập trung tinh thần học tập, không phải lo lắng nhiều tới cuộc sống sinh hoạt hàng ngày. Mỗi ngày mình về "nhà", những món ăn ngon lành đang chờ đợi mình; cách bốn năm ngày, bà Campbell bắt mình thay quần áo, sau đó đem quần áo bẩn đi giặt ủi sạch sẽ. Có thể nói, họ đối đãi với mình giống như con cái trong nhà vậy.
Thế nhưng, không lâu sau, mình cảm thấy ông Campbell đối với mình có chút lạnh nhạt, ánh mắt nhìn mình có chút khác thường. Nhiều lần ăn cơm, ông Campbell dường như muốn có lời gì muốn nói với mình, nhưng khi nhìn vợ, ông lại nuốt những lời ấy vào trong. Lúc đầu mình đoán rằng, họ có phải là chê tiề.n thuê nhà của mình quá ít, muốn tăng thêm nhưng ngại không biết nói sao.
11 giờ một đêm nọ, mình từ trường học trở về, rửa mặt xong vừa định thay đồ đi ngủ, ông Campbell rón rén bước vào phòng mình. Sau khi hỏi chuyện đôi ba câu, ông Campbell ngồi vào ghế, trong tư thế nói chuyện có vẻ nghiêm túc. Xem ra rốt cục ông ấy cũng muốn nói những lời cất giấu trong lòng. Trong đầu mình đã sớm có sự chuẩn bị, chỉ cần mình có thể chấp nhận được, ông ấy tăng tiề.n thuê nhà lên mình cũng đồng ý, dù sao người chủ nhà như vậy cũng không phải dễ mà tìm được.
"Con trai", ông Campbell bắt đầu nói, "Ở nhà con bên kia, lúc con nửa đêm về nhà, mặc kệ cha mẹ con có ngủ hay không, con đều dùng sức mà đóng cửa ầm ầm và cất tiếng ho lớn tiếng sao?"
Mình ngẩn cả người, chẳng lẽ đây là những gì nghẹn trong lòng ông ấy muốn nói sao?
Mình nói: "Con không rõ, có lẽ..."
Thật sự, lớn nhường này chưa từng có người nào hỏi mình vấn đề như vậy, chính mình cũng không chú ý những "chi tiết" này.
"Ta tin là con không cố ý", ông Campbell mỉm cười nói, "Vợ ta có chứng mất ngủ, mỗi buổi tối con đi về nhà đều đán.h thức bà ấy, mà bà ấy một khi tỉnh lại sẽ rất khó ngủ tiếp; vì vậy, về sau nếu con có về trễ như thế, nếu như có thể chú ý nhẹ nhàng một chút, ta sẽ rất vui".
Ông Campbell dừng lại một chút rồi nói: "Kỳ thực, ta đã muốn sớm nhắc nhở con chú ý, chỉ là vợ ta sợ sẽ làm con tự ái, một mực không cho ta nói; con là một người hiểu chuyện, con sẽ không vì thiện ý nhắc nhở của ta mà thấy tổn thương chứ?"
Mình miễn cưỡng gật đầu. Không phải là mình thấy ông ấy nói không đúng, cũng không phải là mình tự ái, mà chỉ là cảm thấy ông ấy có chút tính toán chi li nhỏ nhặt. Mình sống cùng cha mẹ hơn 20 năm nay, họ chưa bao giờ so đo với mình chuyện này. Nếu như vì vậy mà mình quấy rầy họ, họ cũng sẽ nhất định dễ dàng bỏ qua, nhiều nhất cũng đóng chặt cửa phòng ngủ của mình mà thôi. Trong lòng mình nghĩ: Rốt cục cũng không phải nhà của mình!BcKCN8
Đương nhiên, cho dù trong lòng mình có chút bực tức, nhưng mình vẫn tiếp nhận lời nhắc nhở của ông Campbell, mỗi buổi tối trở về đều rất chú ý nhẹ nhàng mọi thứ.
Thế nhưng, một buổi chiều không lâu sau, khi mình từ trường học trở về, vừa vào đến chỗ của mình, ông Campbell lại bước vào. Mình chú ý thấy mặt ông ấy có chút sa sầm.
"Con trai, có lẽ con không vui, nhưng mà ta vẫn phải hỏi; lúc con đi tiểu, có phải là không nhấc cái đệm lót bồn cầu lên không?"
Trong lòng mình "lộp bộp" một tiếng. Mình thừa nhận, có lúc mình đi tiểu gấp, hoặc là lười biếng, khi tiểu cũng có không xốc miếng đệm lót bồn cầu lên".
"Dạ... thỉnh thoảng..." mình lúng túng.
"Như vậy sao được?" ông Campbell lớn tiếng nói, "Chẳng lẽ con không biết như vậy sẽ làm nước tiểu văng tung tóe lên đệm sao? Cái này không chỉ là vệ sinh, mà còn là không tôn trọng người khác, nhất là đối với người phụ nữ".
Mình giải thích: "Con hoàn toàn không có ý không tôn trọng người khác, chỉ là không..."
"Ta đương nhiên là tin tưởng con không có ý đó, nhưng điều này không nên trở thành một lý do như vậy".
Nhìn ông Campbell đỏ mặt lên, mình lầm bầm: "Chuyện nhỏ như vậy, không đến nỗi làm cho ông tức giận như vậy".
Ông Campbell càng thêm kích động: "Nghĩ cho người khác, để trong tâm và tôn trọng người khác, đây là điều tu dưỡng tối thiểu nhất, mà chân chính của việc tu dưỡng là thể hiện từ việc nhỏ nhất.
Con trai, thi đậu học vị hay có một chức vị gì đó tuy trọng yếu, nhưng những thói quen tu dưỡng khi ở cùng người khác cũng vô cùng quan trọng. Nếu như nói học vị, chức vụ đại biểu cho thân phận một người... thì tu dưỡng và thói quen, chính là thân phận thứ hai của người đó, cũng như thế, mọi người sẽ từ đó mà phán đoán một con người".
Mình không thể nào kiên nhẫn lắng nghe, tiện tay cầm một quyển sách lật lung tung cả lên. Mình cảm thấy ông Campbell vô cùng hà khắc, việc này nếu như là ở trong nước, cũng có thể bị để tâm đến như vậy sao?
Buổi tối, nằm trên giường, mình cân nhắc rất lâu và quyết định rời khỏi nhà của ông Campbell. Họ đã không vừa mắt với mình, thì mình tìm một nhà khác có thể "khoan dung" hơn mà ở.
Ngày hôm sau, mình liền nói lời từ biệt với vợ chồng ông Campbell, hoàn toàn không để ý rằng họ cực lực muốn giữ mình lại. Thế nhưng, chuyện xảy ra tiếp sau đó làm cho mình chuẩn bị không kịp.
Mình liên tiếp đi đến 5, 6 gia đình, họ đều tiếp đãi mình với một câu hỏi giống nhau: "Nghe nói cậu lúc đi tiểu không xốc cái đệm bồn cầu lên phải không?"
Cái khẩu khí ấy, thần sắc ấy...Mình đâu thể nào tưởng tượng nổi sự việc này lại nghiêm trọng đến như vậy đối với bọn họ. Cuối cùng, mình chỉ biết xấu hổ đầy mình mà bỏ đi.
Đến tận giờ, mình mới hiểu được lời của ông Campbell nói: "Thói quen và tu dưỡng là thân phận thứ hai của một con người".
Trong mắt mọi người, mình chính là đang tiếp thụ trình độ giáo dục cao đẳng, vậy mà lại nông cạn, thiếu khuyết tu dưỡng hàng ngày.BcKCN8
Mình tuyệt nhiên không trách vợ chồng ông Campbell đã đem "thói xấu" của mình truyền khắp nơi, trái lại, lâm vào tình cảnh như vậy, đối với mình, oán giận lại biến mất, thậm chí còn vô cùng cảm kích. Nếu như không có họ, không có đoạn kinh nghiệm xấu hổ kia, mình cũng không thể biết được làm như vậy sẽ khiến người ta khó chịu đến thế. "Không câu nệ tiểu tiết", câu này ngoài miệng có vẻ là tốt nhưng cũng cần chú ý biết chừng nào.
Kể xong câu chuyện, Nam trầm mặc một lúc...
Bồi dưỡng những sinh hoạt tập quán hàng ngày... những điều này vốn nên nằm trong chương trình học tập của thiếu niên thời đại này, nhưng tại sao lại để đến lúc trưởng thành về sau, khi đến một quốc gia khác tha hương mới học được chứ? Thậm chí, nếu như Nam không nghe được những lời của ông Campbell thì cả đời cũng không học được những thứ "nhỏ nhặt" ấy. Giáo dục bên trong chúng ta, quả là thiếu thốn biết bao nhiêu thứ!
Theo Phununews
"Bố mẹ cháu đã chuẩn bị đủ 100 cây vàng đền bù cho con trai bác vì cháu mất trinh chưa?" Từng lời của Vinh như từng mũ.i da.o sắc nhọn đâ.m thẳng vào trái tim đang rỉ má.u của Hà. Hà cười cay đắng. Cái tình yêu mà Vinh dành cho Hà nó cũng chỉ dừng ở mức 100 cây vàng này thôi sao. Mối tình đầu tan vỡ để lại cho Hà quá nhiều tổn thương và đa.u đớ.n. (Ảnh minh họa)...