Giấc mơ của em
Anh yêu của em…! Hãy cho em gọi anh thêm một lần nữa thôi nhé,anh yêu của em…
Thời gian trôi thật nhanh phải không anh?ta gặp nhau vào một ngày đầu hạ vậy mà đã sang đông, những tưởng sẽ có anh bên cạnh, những tưởng rằng em sẽ không còn cô đơn nữa, sẽ được anh ôm siết vào lòng ấm áp nhưng không…không còn anh bên đời nữa, sẽ chẳng còn ai bên em chia sớt vui buồn…!
Mình xa nhau thật rồi… Anh có nhớ không?ngày em bắt gặp ánh mắt anh, ngày em biết mình đã yêu – em cũng không biết nữa, rằng đó có phải là tình yêu thực sự hay không, chỉ biết hằng đêm vẫn nhớ anh, vẫn mong một dòng tin nhắn từ anh và biết ngày ngày vẫn mong được nhìn thấy anh về, dù chỉ là được trông thấy anh thôi em cũng vui lắm anh biết không?…dù trong lòng rất mong nhưng đó là tình yêu không thể nói, em sợ, sợ rất nhiều điều… Anh đến bên em rồi đi mất…em đã khóc, khóc thật nhiều, khóc vì một người mà em không biết đó là ai, em thật ngốc, điều em biết về anh duy nhất là – một cái tên… Hằng đêm em vẫn nghĩ về anh, vẫn mong 1 ngày anh sẽ nhớ và liên lạc với em, không biết đã bao ngày trôi qua, em cứ hy vọng rồi thất vọng nhiều, nhưng có một niềm tin trong em vẫn luôn bền bỉ đó là sẽ được gặp lại anh…!Em cứ tự nhủ với lòng mình như vậy, anh không phải là giấc mơ, nếu như anh là một giấc mơ, em sẽ chìm vào giấc ngủ suốt đời…Nếu 1 ngày nào đó anh đến bên em thực sự, nhất định khi ấy em sẽ phải nói với anh rằng em yêu anh nhiều đến nhường nào, dù anh có yêu em hay không, em cũng sẽ chấp nhận… Và rồi hôm ấy, cũng như bao ngày khác, em lại mở máy mong sẽ có một tin nhắn từ anh…anh biết rằng em hạnh phúc lắm lắm không khi nhận được dòng tin ấy không :”Miu ah, dạo này em khỏe không?có nhớ anh là ai không?!” Đương nhiên em nhớ chứ, lúc nào em cũng nhớ anh kể từ khi mình gặp nhau….!! …Và từ hôm ấy trái tim em lúc nào như cũng hát ca khi có anh bên cạnh, anh đã đến bên em, và em biết anh không phải là một giấc mơ, cũng không phải như một làn gió, anh là của em, là tất cả… …
Những con đường anh và em đã qua…mà anh và em đã cùng đi qua không biết bao nhiêu con đường rồi anh nhỉ, nhiều lắm rồi…! …Những đêm không thể ngủ được vì nhớ…nhớ vậy cũng không dám nhắn tin sợ rằng anh sẽ không ngủ được nữa, sớm mai anh còn đi làm mà …Những đêm anh hát dịu dàng ru em vào giấc ngủ say nồng, chạm tay vào điều ước, thật hay…và cả giấc mơ với những bông hoa sim tím trong khu rừng xanh có anh và em tay trong tay thật hạnh phúc… …Những lần anh hẹn, thật kì lạ, lúc nào em cũng là người chờ đợi phải không anh?còn anh là chàng cao su luôn đến muộn, cao su đáng ghét!em biết lí do mà, đáng ghét nhưng vẫn là của em…mãi…! …Những lần anh cầm tay em và hôn lên thật nhẹ…anh yêu em…! …Anh có nhớ có 2 đứa gào thét giữa đường anh yêu em nhiều lắm – em cũng yêu anh nhiều lắm hay không?! …Nhớ không anh chiếc nhẫn mà em đã trao??đặc biệt và duy nhất đó anh…! …………………………………………thời gian trôi…………………..cùng biết bao kỷ niệm……………….anh vẫn vậy, vẫn ân cần quan tâm, vẫn bên em yêu thương……………..nhưng em………….em thật tệ phải không anh? Em rời xa anh… Đừng trách em, đừng buồn vì em anh nhé, mà chỉ buồn 1 lần cuối này thôi anh, và sẽ không bao giờ anh phải nghĩ về em thêm nữa…! Em rời xa anh… Để anh có thể đến với một người con gái tốt hơn em, yêu anh hơn, à không, chỉ cần yêu anh như em thôi, vì anh không biết đâu…i love you still i die, deep as sea, wide as sky.! Cảm ơn anh vì tất cả, vì anh đã dành cho em tình yêu của anh… Em yêu anh không điều kiện, chỉ biết yêu anh bằng tất cả trái tim… Nhưng em không thể bên anh thêm nữa, em đã cố gắng, dù chưa được bao nhiêu nhưng em vẫn khiến anh buồn, phải áp lực vì em, em thấy mình thật khác anh, em muốn gục ngã!…!anh từng nói mình là 2 nửa trái ngược nhưng lại yêu nhau, anh chín chắn và thông minh, còn em ngốc nghếch, đầu óc rỗng tuêch, anh đâu biết em không muốn thế, vì nếu trái ngược anh thì em rất tệ…em cũng thấy vậy… Có thể không có em anh sẽ tốt, sẽ vui vẻ và sống tốt hơn bây giờ rất nhiều….!bên anh có bao nhiêu người con gái, yêu anh, muốn được anh để mắt tới…biết bao người con gái sẽ khiến anh tự hào và hạnh phúc khi đi cùng. Hãy chọn cho mình một người thật tốt anh nhé, một người hiểu anh và yêu anh thật lòng.Để mùa đông này anh không lạnh nữa, để trái tim anh ấm áp và vui trọn vẹn! Tạm biệt anh tình yêu của em. miumiu ngốc nghếch!
Video đang HOT
Theo Ngôi Sao
Và em đã yêu
"Tình ơi sao có lúc vui mà vẫn thấy e ngại... biết đâu tình đến vui chơi giây phút thôi..."
Kid Lùn
Mình không nhớ chính xác đã để chế độ repeat cho bài hát này từ lúc nào, chỉ biết mỗi khi nghĩ về ấy, mình lại bật lên nghe. Nghe đi nghe lại và trong lòng vẩn vơ những thứ cảm xúc mới mẻ không tên...
Xét theo khía cạnh đơn giản nào đó, mình và ấy cũng là một cặp. Sở dĩ mình nói xét thế này thế nọ vì nhiều lúc khi chợt nghĩ về ấy, mình cũng ngờ ngợ không rõ ấy là gì của mình, nên thôi, cứ nói "khía cạnh đơn giản" để không ai hoặc ngay chính mình bắt bẻ mình nữa. Mình không dám trìu mến gọi ấy là "anh" và xưng mình là "em" vì... mình ngại.
Không phải là kiểu ngại ngùng mắc cỡ, chẳng qua là sự "e ngại" một cái "tình" lấp lửng, hời hợt, nên chỉ dám xưng tên như khi mình và ấy còn là những người bạn. Có lẽ mình sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Vì mình và ấy là một cặp, xét theo khía cạnh đơn giản nữa đó, nên thỉnh thoảng mỉnh vẫn thích được nhỏ bé lại để ấy có thể quan tâm, che chở cho mình. Nhưng không hiểu vì sao, đôi khi, mình lại nghĩ có cần thiết để bắt ấy lo lắng cho mình thật nhiều, thật nhiều trong khi cả mình và ấy đều hiểu tình cảm dành cho nhau lại chẳng bao nhiêu?
Xét theo khía cạnh phức tạp nào đó, mình và ấy chưa hẳn là tình nhân. Có lẽ chúng ta quyết định quen nhau một cách quá vội vàng và bất ngờ, thiếu đi sự vun đắp lâu dài ngoại trừ mối quan hệ bạn bè xã giao bình thường được xây dựng từ lâu. Nhưng chắc vì những cảm tình mới mẻ cứ ồ ạt tràn đến làm mình và ấy choáng... nhưng hết choáng rồi mình lại tự hỏi quyết định vội vàng này có chính xác hay không.
Cả mình và ấy đều từng trải qua những cuộc tình khó quên mà ngày trước chỉ nằm mơ thôi chúng ta cũng không dám tin là có thể yêu được ai khác nếu như chia tay những cuộc tình ấy. Nhưng mình chắc chắn là chúng ta đến với nhau không phải là cách để "tìm quên" quá khứ vì với khoảng thời gian không dài nhưng cũng đủ để chúng ta bình tĩnh lại, cân bằng cuộc sống, dù đôi lúc, chúng ta vẫn chập chờn những vấn vương của cuộc tình đã qua.
Mình và ấy dù chưa hẳn là tình nhân nhưng vẫn dành cho nhau những điều ngọt ngào, nhưng chắc vì hai chữ "chưa hẳn" đấy nên mình và ấy vẫn chưa nếm được hết cái sự ngọt ngào trong từng dòng tin nhắn hay cú điện thoại đường dài mà thỉnh thoảng ấy vẫn gọi cho mình.
Không bao lâu nữa, mình và ấy lại gặp nhau... Mình thừa nhận là mình cảm thấy hơi lo nếu như chút cảm tình đó cũng tan đi trong sự ngần ngại của hai người. Và chắc lúc đó mình sẽ hụt hẫng lắm đấy vì thực lòng, mình muốn chúng ta thực sự là một cặp, không chỉ đơn giản là danh nghĩa mà còn là trong tiềm thức, trong suy nghĩ của mình.
Mình muốn có thể mỉm cười thật tươi, trìu mến gọi ấy là "anh". Mình muốn không bận tâm về những khía cạnh từ đơn giản đến phức tạp mà nãy giờ mình đã nói dài dòng ra ở đây. Mình muốn nếm được hết vị ngọt ngào thực sự từ cuộc tình của mình và ấy. Mình muốn được nhỏ bé cho ấy che chở mình mà không chút do dự, ngần ngại...
Và ấy ơi, nếu như những chuyện này không xảy ra, thì mình muốn chúng ta sẽ không để nỗi buồn đeo bám quá lâu và vẫn vui vẻ là "mình" và "ấy" như ngày trước. Mình vẫn sẽ có thể được cười ngả nghiêng trong câu chuyện kể của ấy, có thể vô tư chào hỏi ấy khi vô tình chúng ta gặp nhau trên đường. Nhưng cuối cùng, ấy biết không, cái "nếu" này mình cũng chỉ muốn nó là kết quả bất đắc dĩ lắm khi chẳng còn một lối ra nào nữa cho mình và ấy với xác suất là 0.000000...00001%. Mình có tham lam quá không nhỉ?
***
Này người yêu, liệu anh và em sẽ có thể là một đôi tình nhân thực sự? Lúc đó, hãy siết chặt lấy tay em và nói rằng: "Anh là có thật! Không phải là một giấc mơ".
Theo Ngoisao
Anh không thuộc về em Đã 18 năm trôi qua, vậy mà mỗi khi nghĩ về quá khứ, nghĩ về anh lòng em thấy se lại, cảm giác bất giác buồn và nuối tiếc. Nhưng chỉ thoảng qua thôi, khi tiếng con trẻ đi học về cất tiếng chào mẹ, em lại quay về với thực tại, với gia đình bé nhỏ nhưng đầy ắp tiếng cười hạnh...