Giấc mơ có thật!
Ngày anh nhắn tin cho nó và nói “anh sắp lấy vợ, em có tin không?”, mọi thứ như hoàn toàn sụp đổ trước mắt nó. Tin, nó tin chứ! Từ trước đến giờ nó vẫn luôn tin anh như tin vào chính bản thân nó vậy.
Biết chắc là sẽ có ngày anh nói với nó những điều như vậy nhưng sao nó lại cảm thấy đau buồn đến vậy? Nó cảm thấy dường như nó đang sắp mất đi một thứ gì đó vô giá và quan trọng với nó đến thế. Nó nhận ra đó chính là anh, nó sắp để mất anh – người con trai đầu tiên và có lẽ cũng là duy nhất cho đến bây giờ khiến trái tim bé bỏng của nó – một cô bé vô tư và hồn nhiên phải đậ.p sai nhịp. Vậy mà tình yêu chân thành và trong sáng của nó đã không được anh chấp nhận.
Nó nhớ lắm, những ngày tháng nó được gần bên anh, anh nhẹ nhàng và tình cảm quá, anh lúc nào cũng ân cần với nó, ở bên anh nó luôn có được cảm giác yên bình và được che chở, thứ cảm giác mà trước đây, khi chưa quen anh nó chưa từng một lần cảm nhận được. Anh đâu biết những lúc được gần anh nó cảm thấy hạnh phúc như thế nào, nhưng những lúc nó không ở bên anh, nó buồn, buồn nhiều lắm!
Nó đã khóc vì anh biết bao lần, nhưng anh không hề biết, một mình nó cảm nhận nỗi đau, một mình nó chịu đựng vì nó biết tình cảm anh dành cho nó không hơn, không kém, nó đơn giản chỉ là tình cảm của người anh trai dành cho người em gái. Nhưng nó vẫn khao khát, vẫn hy vọng một sự thay đổi nào đó từ anh.
Anh nói với nó: “Anh hay về nơi đấy để gặp người ta – người mà anh yêu bấy lâu nay dù chỉ trong giây lát thôi, và anh vẫn hy vọng một ngày nào đó người ấy chấp nhận anh”. Từng câu, từng chữ anh nói với nó khiến trái tim nó đa.u đớ.n, nó cảm giác như anh đang cầm dao đâ.m vào trái tim nó vậy, nó lặng người đi, mặc cho nước mắt chảy, nó nghĩ sao anh lại tàn nhẫn với nó đến thế. Khi nó biết tình yêu của anh đã dành cho một người khác, nó đã đau khổ biết nhường nào rồi, vậy mà anh còn để cho nó biết anh yêu người ấy như thế nào sao?
Video đang HOT
Nhưng anh đâu biết những lúc được gần anh nó cảm thấy hạnh phúc như thế nào…
Nó tự dặn lòng phải quên anh đi bằng cách đừng nhắn tin, đừng liên lạc gì với anh nữa, nhưng rồi hết lần này đến lần khác nó đều không làm được. Những ngày không nhắn tin với anh, nó sống trong dằn vặt và đau khổ, nó không chịu đựng nổi vì nhớ anh, nỗi nhớ anh giằng xé trái tim nó và nó nhận ra càng cố quên anh thì nó lại càng nhớ anh nhiều hơn.
Anh vẫn dịu dàng, tình cảm với nó khiến nó không hiểu nổi, bao nhiêu thắc mắc, bao nhiêu câu hỏi cứ dồn nén trong lòng nó, nhưng nó không tự trả lời được, nó biết chỉ có anh mới có thể cho nó những câu trả lời đúng nhất nhưng nó không dám hỏi anh, nó im lặng, nó chịu đựng chỉ vì không muốn làm anh phải khó xử.
Ngày nó còn là sinh viên, nhóm bạn chơi thân của nó có 6 người, hết năm thứ nhất, các bạn nó đều đã có người yêu, nhưng nó thì không, nó vô tư quá, trong đầu nó chưa từng nghĩ đến 2 chữ “tình yêu”, bạn bè bảo nó là người kiểm soát trái tim tốt nhất trong nhóm, nó cười tự tin hãnh diện vì điều ấy. Mỗi lần nhìn thấy các bạn nó đau khổ, khóc lóc vì tình yêu mà nó thấy ớn quá, nó nghĩ nếu là nó, nó sẽ không bao giờ phải như thế.
Vậy mà bây giờ thì sao? Chính nó lúc này đây đang đau khổ, dằn vặt vì cái gì? Chẳng phải cũng vì 2 chữ “tình yêu” đó sao. Nó thấy căm ghét bản thân nó quá, nó của ngày xưa đâu rồi?
Những ngày tháng được ở bên anh rồi cũng qua, nó phải đến một nơi khác – nơi mà không có sự hiện diện của anh, không được trông thấy anh mỗi ngày. Trước ngày phải xa anh, nó buồn và khóc rất nhiều, nó mong anh nói một điều gì đó với nó trước lúc đi. Nhưng không, nó đã thất vọng, sự chờ đợi của nó là vô nghĩa, anh đã không nói một lời nào với nó.
Nó đi mà mang theo bao tâm sự, còn biết bao nhiêu điều nó chưa kịp nói với anh, nó yêu anh là thế nhưng chưa một lần nó giám nói trực tiếp với anh là nó yêu anh, để giờ đây khi xa anh rồi nó mới thấy hối hận, nó thấy tiếc nuối quãng thời gian được ở bên anh.
Những ngày đầu tiên ở môi trường mới, nó cảm thấy vô cùng nặng nề, mọi suy nghĩ về anh lấn át tâm trí nó, nỗi nhớ anh khiến nó ngạt thở. Anh nhắn tin động viên nó phải vui lên mà sống, anh bảo nó rồi sẽ tìm được niềm vui trong công việc, nhưng anh đâu có biết rằng, nó không thể nào mà vui được vì nơi đó không có anh. Nó nhớ anh, nhớ lắm anh có hiểu được suy nghĩ của nó không?
Ở chỗ mới, đêm nào nó cũng khóc vì nhớ anh, nhắm mắt vào là mọi thứ về anh lại ùa về trong tâm trí nó, nó không dám ngủ vì nó sợ nó mơ về anh rồi khi tỉnh giấc thì anh đã không còn bên nó.
Anh nhắn tin nói với nó rằng: “Anh trân trọng tất cả những gì em dành cho anh dù chỉ là câu trả lời “em không nhắn nữa để cho anh ngủ”". Đọc đến đấy nó đã khóc nhiều lắm anh biết không? Mọi kỷ niệm về anh và nó lại như hiện ra một cách rõ ràng ngay trước mắt nó.
Khi nó biết anh đã thuộc về người khác, nhưng tình yêu nó dành cho anh vẫn không hề thay đổi…
Rồi cái ngày mà mọi thứ như hoàn toàn sụp đổ trước mắt nó, anh nói với nó anh sắp lấy vợ và người mà anh lấy chính là người mà ngày xưa anh đã kể với nó. Trời ơi! Nó không tin vào tai mình nữa nhưng nó biết những điều anh nói là sự thật. Những ngày sau đó nó đã sống như nào anh biết không? Nó hàn.h h.ạ bản thân nó một cách tàn nhẫn, nó đau, đau lắm! Nó hiểu nó đã mất anh thật rồi.
Anh bảo nó hãy quên anh đi, đừng nhớ đến anh nữa. Anh cũng hiểu là nó yêu anh như thế nào vậy mà anh vẫn nói thế. Nó có thể quên được anh sao? Có thể không?
Anh hỏi nó có hối hận khi đã quen và yêu anh không? Không, nó chưa bao giờ hối hận một điều gì cả, nếu thời gian có quay trở lại thì nó vẫn chọn anh và yêu anh nhưng nó sẽ không yêu anh nhiều như thế.
Đến bây giờ, khi nó biết anh đã thuộc về người khác, nhưng tình yêu nó dành cho anh vẫn không hề thay đổi. Vẫn nguyên vẹn như nào.
Giấc mơ chỉ là một thế giới ảo, khi người ta tỉnh giấc thì giấc mơ đó cũng biến mất, nhưng với nó, tất cả mọi chuyện mà nó đã trải qua lại là một giấc mơ có thật. Giấc mơ về anh – người mà nó yêu thương nhất trong cuộc đời mình.
Mong anh hạnh phúc!
Đ.T.N.M
Theo Bưu Điện Việt Nam