Giả vờ phá sản để thử lòng vợ và cái kết không thể ngờ
Gần 3 năm mở công ty cùng bạn, anh nghĩ mình mang về đưa vợ số tiền cũng phải không dưới 2 tỉ, vậy nhưng hôm nọ tình cờ anh thấy trong ngăn tủ của hai vợ chồng chỉ có cái sổ tiết kiệm 500 triệu.
Anh chị cưới nhau khi cả hai đều chỉ có hai bàn tay trắng. Cưới về chị lại bầu bí luôn, nhìn vợ nghén ngẩm mà không có gì tẩm bổ, đã thế lại vợ lại còn phải làm thêm cả thứ bảy, chủ nhật anh thương vợ vô cùng. Anh bảo vợ cuối tuần ở nhà nghỉ ngơi mình anh làm là được rồi, nhưng chị một mực nói: “Em không sao mà, sức em vẫn làm được. Nếu nào mệt thì em sẽ nghỉ, coi như tranh thủ kiếm tiền mua sữa cho con sau này”.
Khi chị sinh nở hai người vẫn phải ở nhà đi thuê, căn nhà chỉ vẻn vẹn có chục mét vuông, anh phải đóng thêm nhiều kệ trên tường bằng những tấm gỗ đi xin để vợ để đồ cho con cho tiết kiệm diện tích. Nhiều đêm nằm vắt óc lên trán anh nghĩ, đàn ông mà cứ để vợ con phải khổ thế này thì không xứng đáng là đàn ông.
Rồi bạn anh rủ rê hùn vốn làm ăn nhưng anh thì làm gì có vốn, mà chị cũng không đồng ý cho chồng bỏ công việc hiện tại để làm ăn với bạn. Song câu bạn nói nhiều lý lẽ cũng đúng, anh phải bứt ra ngoài làm thì mới có cơ hội đổi đời, chứ làm cho công ty chỉ là làm thuê thôi không bao giờ khá lên được.
Vậy là anh giấu vợ cái chuyện bỏ việc để làm cùng công ty với bạn. Anh không có vốn nhưng anh có đầu óc. Mãi tới khi thấy chồng 3 tháng liền mà không đưa về cho vợ một đồng nào thì chị mới hỏi tới và giật bắn mình khi biết chồng đã bỏ việc, công ty anh đang làm với bạn thì chưa hề có lợi nhuận.
Cả đêm ấy chị khóc ròng, tiền tiết kiệm của hai vợ chồng đã cạn, rồi mai đây lấy gì mà sống. Ngày thai sản sắp hết, lấy tiền đâu mà gửi con để đi làm. Chị đã định nghĩ đến chuyện gửi con nhỏ cho mẹ chồng cách đó 15 cây số để đi làm, như thế đỡ phải mất tiền thuê người nhưng nghĩ đi nghĩ lại thương con quá.
Anh cũng thắc mắc chẳng biết tiền đi đâu, chắc chắn chẳng phải vợ sắm đồ cho riêng mình vì quần áo của vợ anh thấy vẫn có những cái cũ từ trước khi vợ bầu. (Ảnh minh họa)
Gần ngày đi làm thì chị mượn được chị gái ít tiền đủ để trả cho người trông trẻ tư một tháng. Chị giận chồng vô cùng, anh thấy vợ giận cũng chỉ biết cúi mặt chứ không dám nói gì. Để vợ con khổ là ở anh mà.
Đúng cái lúc nhà chẳng còn đồng nào thì may mắn đã mỉm cười, công ty của anh đã có lợi nhuận. Công sức anh bỏ ra mấy tháng trời đã được đền đáp. Dù không có vốn để góp ban đầu nhưng người bạn vẫn chia đôi cho anh lợi nhuận vì công ty hoạt động được là nhờ có cái đầu thông minh của anh xử lý mọi việc.
Cứ như thế công việc ngày càng thuận lợi hơn, dần dần anh cũng đã đóng được cổ phẩn vào công ty. Chẳng ai có thể ngờ chỉ sau hơn 1 năm làm ăn công ty anh đã mở thêm được 2 chi nhánh. Kiếm được khá nhiều tiền nhưng anh không bao giờ tiêu xài chúng một cách vô ích mà đưa hết cho vợ giữ, anh tin tưởng với cách giữ tiền của vợ vì chị làm kế toán.
Video đang HOT
Gần 3 năm mở công ty cùng bạn, anh nghĩ mình mang về đưa vợ số tiền cũng phải không dưới 2 tỉ, vậy nhưng hôm nọ tình cờ anh thấy trong ngăn tủ của hai vợ chồng chỉ có cái sổ tiết kiệm 500 triệu. Tiền đi đâu hết vậy? Mà anh xét thấy đời sống gia đình vẫn chẳng có gì thay đổi.
Anh chị chỉ chuyển từ căn nhà trọ 10 mét vuông lên căn nhà trọ rộng hơn. Đồ đạc trong nhà thì cũng chỉ sắm thêm được cái máy giặt, điều hòa, bình nóng lạnh, ti vi thì vẫn sử dụng ti vi cũ. Mỗi tháng anh nghe vợ bảo gửi cho đứa em trai anh 2 triệu coi như là anh chị nuôi em ăn học thay mẹ ở quê.
Thi thoảng cuối tuần hai vợ chồng mới cho con ra ngoài ăn nhà hàng chứ cũng không phải ngày nào cũng như thế. Anh cũng thắc mắc chẳng biết tiền đi đâu, chắc chắn chẳng phải vợ sắm đồ cho riêng mình vì quần áo của vợ anh thấy vẫn có những cái cũ từ trước khi vợ bầu. Có lẽ nào vợ đã cho nhà đẻ hay đầu tư vào cái gì rồi thua lỗ mà không dám nói với anh?
Đợt đó anh có chuyến công tác nửa tháng, anh định nhân đây để thử lòng vợ. Trước khi đi anh cố tình cho vợ biết rằng chuyến này công ty anh đang có phi vụ làm ăn lớn. Anh và bạn quyết định đánh quả được ăn cả ngã về không. Nhiều bà vợ khi biết chồng làm ăn như thế thì không khỏi lo lắng, can ngăn nhưng ngược lại vợ anh vẫn không nói gì. Từ trước đến nay vẫn thế, chưa bao giờ chị xen vào công việc của chồng.
Anh đi được 10 ngày thì cắt liên lạc với vợ. Mấy ngày sau mới trở về trong bộ dạng phờ phạc. Không ngờ anh định nói dối vợ là chuyến hàng này mất trắng thì đúng là nó đang rơi vào tình trạng như thế thật. Nhìn thấy chồng như vậy thì lòng chị lo lắng khôn nguôi, chị gặng hỏi mãi anh mới nói. Hỏng hết cả rồi, mất hết cả rồi. Số lượng hàng hóa đang bị công an giữ lại vì tình nghi, coi như mất rồi.
Nhìn chồng mà chị thắt từng khúc ruột, bao nhiêu lỗ lực của chồng, bao nhiêu vốn liếng tâm huyết anh đổ vào đó. Nhìn chồng chiều tụy sau mấy ngày không gặp mà chị trào nước mắt. Rồi chị chạy vội vào nhà, lấy ra một thứ đưa cho chồng:
“Anh ơi vợ chồng mình còn cái sổ tiết kiệm 1,7 tỷ anh cầm lấy để lo cho công ty. Toàn bộ số tiền anh đưa cho em từ khi ra làm riêng em cho vào 2 quyển sổ tiết kiệm. Quyển này và 1 quyển 500 triệu nữa, nhưng quyển 500 triệu thì em đã chuyển sổ sang tên cho bà nội và biếu bà rồi. Em định anh về sẽ nói lại với anh”.
Nghe đến đây anh mới giật mình, thì ra anh nghi ngoan cho vợ sao. Vợ anh lo chu toàn cho gia đình như vậy mà anh lại nghi ngờ cô ấy. Anh cầm cuốn sổ tiết kiệm vợ đưa mà rưng rưng nước mắt. Nếu không có vợ giữ tiền thì giờ anh biết kiếm đâu ra số tiền lớn thế này để vực dậy công ty. Anh phải cảm ơn vợ lắm.
Đúng lúc ấy anh nhận được điện thoại, nhân viên báo về là công an đã làm rõ mọi chuyện và để cho tàu đi rồi, hàng của công ty anh 3 ngày nữa sẽ cập cảng. Anh mừng tới mức bế bổng vợ lên, chị chẳng hiểu gì cả nhưng thấy anh đang buồn mà vui như thế thì chị cũng cứ để cho chồng bế.
- Vợ ơi, nhà mình sống rồi, công ty anh sống rồi. Tai qua nạn khỏi rồi, không sao nữa em ạ. Em cất số tiền này đi, anh không cần đến nữa.
- Vậy để em cất đi, em cũng đang nhờ mấy người bạn giới thiệu hộ, nếu có được căn nhà nào vừa với số tiền này vợ chồng mình sẽ mua nhà anh nhé.
Anh chỉ còn biết ôm vợ vào lòng, người vợ hiền đã cùng anh vượt qua bao khó khăn để có được hạnh phúc như ngày hôm nay. Anh biết ơn vợ mình vô cùng.
Theo Một thế giới
Vừa tới nhà gái, chú rể đã lao ngay vào phòng đón dâu khóa chặt cửa lại và ôm cô dâu...
Tôi thấy dáng Bình lủi thủi đi về mà thương anh vô hạn. Tôi cũng thương bản thân mình nữa, tôi cứ nghĩ rằng hạnh phúc đã trong tầm tay vậy mà cuối cùng nó lại vuột mất.
ảnh minh họa
Tôi yêu Bình được 3 năm thì chúng tôi quyết định làm đám cưới. Bình là người đàn ông ít nói, ít khi bộc lộ cảm xúc nhưng tôi biết rằng, anh ấy là người tốt. Bình là con trai duy nhất của dòng họ Nguyễn. Bố mẹ anh là giáo viên, gia cảnh của nhà Bình nói chung là hoàn hảo. Bố mẹ anh cũng quý tôi nên tôi nghĩ rằng mình sẽ hạnh phúc khi cưới Bình.
Trước ngày cưới 3 ngày, tôi bỗng nhiên thấy đau quặn ở bụng dưới, tôi đau đến nỗi không đi được. Tôi có nói với Bình rồi quyết định đi khám, do hôm đó Bình có cuộc họp gấp nên tôi đi một mình.
Chờ mấy tiếng đồng hồ ở bên ngoài đợi lấy kết quả khám mà lòng tôi như lửa đốt. Đến khi bác sỹ đưa kết quả ra tôi mới rụng rời. Tôi bị viêm buồng trứng, khả năng có con của tôi là rất thấp. Tôi cầm tờ giấy ghi kết quả mà nước mắt tuôn rơi. Chỉ còn 3 ngày nữa là đám cưới mà tôi phải nhận cái tin động trời như thế. Tôi chưa biết phải làm thế nào thì Bình gọi điện hỏi han, tôi đành nói dối với anh rằng tôi không bị sao.
Nhưng tối đó về, tôi nằm suy nghĩ mãi, tôi nghĩ nếu như không nói gì và để yên cho đám cưới xảy ra thì tôi sẽ có được Bình. Nhưng tôi không đành lòng, Bình là người tốt và gia đình anh chỉ có anh là con trai duy nhất, nếu như tôi cứ ích kỷ như thế thì sau này, anh sẽ oán hận tôi. Sáng hôm sau thức dậy, tôi quyết định gọi Bình ra quán cà phê để nói chuyện. Tôi muốn anh hủy bỏ đám cưới nhưng không nói ra lý do.
Bình nghe tôi nói đến hai từ hủy hôn thì tái mặt. Anh lo lắng hỏi tôi có chuyện gì. Tôi cứ chối quanh chối quất không nói ra, tôi bảo tôi không yêu anh nữa, tôi thấy mình nên suy nghĩ về cuộc hôn nhân này. Lúc đầu mặt Bình cứ đần ra, thế rồi anh bảo để anh suy nghĩ 1 ngày rồi sẽ cho tôi câu trả lời vì dù sao tất cả thiệp mời đều đã phát.
Tôi thấy dáng Bình lủi thủi đi về mà thương anh vô hạn. Tôi cũng thương bản thân mình nữa, tôi cứ nghĩ rằng hạnh phúc đã trong tầm tay vậy mà cuối cùng nó lại vuột mất. Đến khuya, Bình gọi điện cho tôi bảo:
- Mai ơi, anh nghĩ kỹ rồi, anh không muốn hủy đám cưới, dù là lý do gì thì anh cũng chấp nhận hết. Em cứ im lặng làm cô dâu đi, chuyện sau này anh sẽ giải quyết hết. Nhớ chưa? Thôi em ngủ đi, sáng mai anh đến đón dâu sớm, giờ không thể hoãn đám cưới nữa rồi.
Tôi cũng thấy vậy, giờ mà hoãn thì có lẽ, bố mẹ tôi sẽ phát điên lên mất. Tôi cố nằm ngủ một chút để sáng mai dậy sớm. Tôi nghĩ, thôi đành nhắm mắt cho số phận vậy, giờ có làm gì cũng không kịp nữa.
Sáng hôm sau, khi đoàn xe đón dâu vừa mới đến nơi thì Bình đã lao ngay vào phòng khóa cửa lại rồi ôm lấy tôi thật chặt, giọng anh đầy xúc động.
- Thôi, về với anh, có anh ở đây rồi em không phải sợ gì cả. Đừng nói gì cho bố mẹ anh biết đấy nhé, cứ để anh giải quyết. Anh biết hết rồi.
(Ảnh minh họa)
- Anh biết cái gì cơ?
- Anh biết lý do em xin hủy hôn, anh biết bệnh của em. Cảm ơn em đã nghĩ cho anh, nhưng anh quyết định rồi, chúng mình sẽ cùng nhau vượt qua.
- Sao anh biết được?
- Thì anh biết tính em mà, em chả yêu anh đến chết đi sống lại, tự dưng hủy hôn thì phải có lý do. Anh nghĩ chắc chắn có liên quan đến vụ em đi khám hôm nọ nên đã đi hỏi bác sỹ. Thôi giờ chuẩn bị tươm tất đi rồi ra chào hai họ. Em nhớ là cấm nói gì đấy nhé.
Tôi rưng rưng nước mắt bước theo Bình. Cứ nghĩ cuộc đời của mình từ nay không còn được hưởng hạnh phúc nào ngờ trong lúc khó khăn nhất mới nhận ra được tấm chân tình của người đàn ông mình yêu.
Theo blogtamsu
Bố chồng giả lú lẫn để 40 cây vàng trong góc bếp thử lòng con dâu và cái kết Để túi vàng ngày hôm trước thì ngày hôm sau ông đã không thấy nó đâu rồi, trong bếp chỉ có ông và con dâu ra vào vì con trai ông chẳng khi nào vào bếp cả, huống hồ hôm qua Hải lại đi làm tới tận 11 giờ đêm mới về. 1 tuần ông Thân nằm viện mà đã thấy con dâu...