Gia vị của cuộc đời
Buồn là “gia vị” cuộc đời mà. Không ai chống lại được nó. Mà mắc mớ gì phải chống, chung sống thôi.
Đôi khi ta giật mình nghĩ về những thứ ta chất trên chuyến xe đời.
Còn em, em gái, có khi nào em nghĩ về thứ vô hình, hư ảo này chưa? Em lao vun vút trên xa lộ cơm áo giữa thời buổi cực nhọc mới tạo ra được miếng ăn và tồn tại nên em quên cũng phải. Và vì em còn quá trẻ, mà trẻ thì người ta thường chưa cần nhìn lại, ngoái đầu: “Lúc môi còn đong đỏ/ Chưa biết sầu biệt ly”.
Ảnh minh họa
Cái nghèo khó trên quê xứ núi cao đã khiến em ra đi, tìm cơ hội ở không gian sống khác kỳ vọng đủ đầy, tiện lợi, thụ hưởng, thăng tiến và được tôn trọng. Thế mà bỗng một ngày em bảo, thì ra giàu sang cũng chỉ là cái sọt rác, và: em đã biết buồn…
Là lúc em bày tỏ rằng khi đứng dưới một bóng cây cổ thụ ven đường thấy mát mẻ và nhìn lên sự sần sùi bạc phếch của thân nó, lòng mang mang nguồn cội. Tiếng chim kêu trên cao, đâu đó nơi những tán lá, làm cho em thấy sự hoang vu là cái gì đó dễ chịu, dù một bóng cây chỉ là mảnh hoang vu vật vờ. Là khi em nhớ về trường xưa, xóm cũ, cái chợ bần hàn không bao giờ có đồ xa xỉ. Là chỗ em trao nụ hôn đầu tiên cho tay trai khờ khạo nào đó. Là khi em nhớ về thung lũng ruộng nước gầy gò và cái rẫy xa ngợp mưa, chói nắng, phủ đầy bụi đỏ. Là khi em nhớ cây cầu bằng nguyên một thân cây gác qua hai bờ suối em hay đi về trên đó, dù nay đã được xây bằng bê tông.
Là quán cóc mà hình dạng như chưa thành cái quán ở khúc quanh của con đường núi, nơi có cây Kơnia cuối cùng sót lại. Là cái đám sình lạc loài đầy bèo ở ngoại ô thị trấn. Là căn nhà hoang bỏ phế nhiều năm và hoa cỏ tràn đầy khi xứ sở vào độ giao mùa. Là khi em nằm trong bệnh viện mà lòng vẫn dõi về những mỏm đất mà em đoán giờ chắc đang vàng rực sắc bông quỳ dại. Là hồ nước tự nhiên bao đời của làng mà mùa nắng bông súng lên khoe sắc tím biếc, ai cũng có thể xuống đấy hái đôi bông về ăn. Là anh chàng trí thức lạc thời thất vận hằng ngày lặng thinh đi qua các ngả đường quê núi mình mà không ai biết anh ta đang nghĩ gì. Là bà già bị lũ con bỏ bê hằng ngày đi nhặt ve chai kiếm sống ở xứ nghèo đến nỗi ve chai vốn dĩ cũng khan hiếm. Là hình ảnh dăm ba người phụ nữ sơn cước lúc nào cũng chiếc gùi trên lưng nhìn vào thấy nặng cả một kiếp người.
Ảnh minh họa
Và khắc đậm đặc nhất cõi lòng em là cái cây Ana Truol cổ thụ bị dân nhập cư rọc sạch cành còn trơ trọi một mình trên ngọn đồi như ngón tay người bên dòng Krông Nô chỗ có hai ba ngọn núi trắng phau bỗng nhiên tách rời những dãy núi liền lạc… Không có sự trao đổi chất với sự nghèo sao nhìn ra chân lý đời. Hơi thở của cái nghèo là hơi thở của tự nhiên, sự thật, chân lý, bởi nó không mù mờ như trạng thái giả hình của son phấn phù hoa. Không yêu thương kẻ cần lao sao hiểu được con người. Không chịu được nỗi buồn sao hiểu được bản thân mình, phải không em?
Những thứ đó làm ta mềm lòng.
Em về cõi luôn tràn niềm vui nhưng vẫn lênh đênh trong nỗi buồn cố xứ.
Ký ức có cái mượt mà, có cái nham nhở, vật vờ. Mà sao ta nhớ nhiều hơn những hình ảnh liên quan đến cái nghèo em nhỉ. Cái nghèo đi cùng với vẻ buồn bã.
Không biết có phải cái buồn dễ làm ta đong đưa, cảm thấy hệ lụy, cảm giác được về sự yếu đuối của con người. Khoảnh khắc chiến thắng thì bay lên, khoảnh khắc thất bại thì cô lại. Khi chúng ta lạc trôi đầm đìa trong thành tựu, tự đại, hiếu thắng và niềm vui thì ta coi cái nghèo và nỗi buồn là ngoại cuộc, cỏ rác, mà không nhận ra đây chính là thứ hư ảo. Buồn mà có khi còn là “ảo”, huống chi hân hoan. Cái vui nhạt mau, cái buồn thì đeo đuổi. Chắc bởi nó khiến ta vận động toàn thân, đủ đau. Như những năm cà phê được mùa thì ta ít nhớ, mà mất mùa thì nhớ mãi. Như cảm giác của con người về buổi sáng với buổi chiều. Như tuổi xuân xanh với tuổi úa già.
Video đang HOT
Tuổi xanh là đầu bữa tiệc đời, và tuổi già là cuối bữa tiệc ấy, với ngổn ngang chén bát, nồi niêu và cảm trạng dọn dẹp. Rõ là cái buồn làm ta nhìn xuống, thấu đáo bên trong. Buồn để thấy được mình. Thế chẳng lẽ anh bảo: cái buồn là một vẻ đẹp. Đẹp gì mà tàn khốc! Đẹp gì mà phải đánh đổi lớn quá! Chẳng ai muốn nghèo mà nó cứ đến. Chẳng ai muốn buồn mà nó cứ đeo mang. Cũng chẳng ai muốn thưởng thức sự xa hoa của cảm xúc này.
Ảnh minh họa
Nhớ lại lần nữa, là giống loài ta chỉ yếu mềm khi buồn. Là như khi em khóc. Em khóc cho những cuộc tình tan vỡ chứ em nào khóc cho những cuộc tình viên mãn. Em sẽ đau cho “rã chiếu cạp điều, mưa gió trên vùng đất quạnh hiu”. Em từng khóc dầm dề chăn chiếu, nước không kịp về trên tuyến lệ. Em nhớ từng chi tiết ai, cái gì làm em đau. Cái nghèo, cái buồn ấy đã khiến em phải rời bỏ không gian máu thịt để nương náu tận Sài Gòn này. Thế mà em vẫn quay quắt vọng thương quê nhà, nâng niu từng nỗi niềm vụn trong đống ký ức xanh xao, mà không còn chỉ nâng niu cái ê ẩm riêng tư nữa và mỗi ngày em càng yêu hơn.
Buồn là “gia vị” cuộc đời mà. Không ai chống lại được nó. Mà mắc mớ gì phải chống, chung sống thôi. Nó là nghiệp chúng ta đơm vào, là món nợ của trái tim và cái đầu loài giống con người, so với giống loài khác; là báu vật chúng ta trải nghiệm về ý nghĩa sống. Nó là vật phẩm ký gửi của cuộc đời vào ngân hàng cuộc sống. Nó là động lực. Nó là cái đền thiêng. Nó là nguồn cội, ký ức, mọi sự khởi đầu, đó em.
Thật bất hạnh cho ai quá buồn. Lại còn bất hạnh hơn cho ai chưa được biết đến nghèo và buồn. Mà chưa chắc chỉ con người đâu, cọp chết ba năm còn quay đầu về núi; con voi khi bệnh tật còn thường tìm quay về cánh rừng cũ để dưỡng thương hoặc chết trong hạnh phúc. Ngay cả con cá hồi còn miệt mài bơi ngược dòng hành trình về thượng nguồn để đẻ xong rồi kết thúc sự hiện hữu. Đây đó những quân vương khi giã từ cõi trần chẳng chọn bản quán để nương náu, gửi thân xác cùng linh hồn đó sao. Trí cao, lòng rộng, danh cả ngất trời Đông Tây như Thiền sư Thích Nhất Hạnh còn muốn trở về tổ đình, nơi khởi đầu buổi xuất gia để viên tịch, giải thoát, tìm về nẻo ý, chánh giác nữa là.
Nơi bệ thờ cho một lần làm người duy nhất ở đáy lòng, ta thấy những sức mạnh siêu hạng của sự mong manh, vô hình.
Trên dương gian có ai đang đi mót nỗi buồn không?
Thân thể em rồi cũng tan đi nhưng lòng sẽ hồi quy. Nơi an trú được nỗi buồn mới là nơi đọng lại. Em đã khâm liệm xong nỗi buồn và đang làm thăng hoa nó như bảo vật. Nếu bảo làm bừng sáng được nỗi đau là con người ta đã trưởng thành thì em đã đến độ dư thừa. Thì cứ thế, em nhé, mình đang bắt đầu có lãi ròng rồi đó.
Nguyễn Hàng Tình
Theo phunuonline.com.vn
Con trai 3 tuổi ngất lịm trước cái tát của bố chỉ vì: "Con không yêu ông bà nội"
Nhìn cảnh chồng dang thẳng cánh tay vạm vỡ, tát vào mặt con, ruột gan tôi như có ai xát muối. Thấy tôi bênh con, chồng còn chửi bới: "Nó như thế này cũng tại cô mà ra đó".
Tôi đã cân nhắc rất nhiều và quyết định viết đơn ly hôn. Hiện tại, tôi đang về bên ngoại sống. Nhiều người bảo tôi cứ bình tĩnh, vợ chồng sống với nhau, sao để chỉ vì một chuyện nhỏ mà rời bỏ.
Nhưng chỉ có tôi mới hiểu, bản chất của vấn đề không hề nhỏ, khi mà người đàn ông ấy vốn dĩ không hề coi trọng vợ con. Với anh ta, chỉ có bố mẹ, có gia đình anh ta là nhất.
Tôi về làm dâu nhà anh đến giờ được 4 năm. Trong suốt khoảng thời gian đó, tôi luôn cố gắng làm tròn bổn phận dâu con của mình. Vợ chồng tôi sống ngay cạnh nhà ông bà nội, tuy khác nhà nhưng chung một sân. Ấy vậy mà, kể từ khi tôi mang bầu cho đến lúc sinh con, bố mẹ chồng hầu như rất ít khi sang chơi.
Kể từ khi tôi mang bầu cho đến lúc sinh con, bố mẹ chồng rất ít khi sang chơi với cháu. (Ảnh minh họa)
Ngày tôi sinh con, mặc dù mẹ chồng ở ngay nhà bên cạnh nhưng bà lấy lý do mệt, không thể phụ tôi chăm con được. Không còn cách nào khác, tôi phải đón mẹ ruột tới dù quê ngoại ở cách đó cả trăm cây số.
Tôi không thể về bên ngoại ở cữ vì nhà tôi kinh doanh, cần có người trông cửa hàng. Chồng tôi đi nhập hàng suốt ngày, nên tôi buộc phải ở lại để còn giao dịch, mua bán.
Suốt 1 năm đầu, mẹ đẻ tôi phải bỏ công, bỏ việc qua đây trông con cho tôi. Dù vất vả là vậy nhưng mẹ tôi còn khổ tâm khi bố mẹ chồng cứ để ý từ nồi cơm bà nấu cho tới cái sân bà quét. Mẹ tôi đi trông cháu giúp mà cứ như người ở vậy.
Có lần thậm chí tôi còn nghe rõ mẹ chồng nhắc nhở chồng tôi: "Mày đi làm cả ngày, cũng phải lưu ý, giờ mẹ con nó sống kè kè với nhau thế, rồi có bao nhiêu của cải, nó dấm dúi cho mẹ nó hết thì công cốc đấy con ạ". Tôi nghe mà giận sôi máu.
Và rồi, đúng theo những gì mẹ dặn, từ sau hôm đó, chồng tôi không còn dám để tiền nhiều ở nhà nữa. Sáng nào trước khi đi, anh cũng mở hòm tiền cầm đi gần hết, chỉ để lại vài đồng tiền lẻ để tôi trả lại khách khi mua hàng mà thôi. Tôi căm giận lắm, nhưng nghĩ vì con, vì cái, nín nhịn đi cho xong.
Tôi căm giận lắm, nhưng nghĩ vì con, vì cái, nín nhịn cho xong. (Ảnh minh họa)
Hết 1 năm, con cứng cáp, mẹ tôi về. Những ngày sau đó là cảnh hai mẹ con tôi tự vật lộn với nhau. Nhiều hôm khách khứa đông, con tôi chơi lê la ở ngoài sân, sợ con nghịch cái gì đó nguy hiểm, tôi chạy sang gửi ông bà nội. Nhưng rồi bán hàng bên này, tôi nghe thấy tiếng quát tháo xoe xóe nhà bên, tiếng bà mắng chửi thằng bé vì tội nghịch.
Nghe tiếng con khóc ré lên vì sợ hãi, tôi lại hớt hải sang đón con về. Từ đó, tôi tự dặn lòng, thà bán ít hàng đi một tí, còn tự trông con chứ tuyệt nhiên không dám nhờ ông bà nội.
Mang tiếng là cháu nội nhưng với bố mẹ chồng tôi, tôi không thấy họ yêu quý gì cháu cả. Chưa bao giờ ông bà mua cho cháu một món quà, dù nhỏ thôi. Đó là chưa kể, ông bà còn quát tháo, mắng mỏ nó suốt ngày. Trẻ con rất nhạy cảm, không quý nó là nó tự động không thân thiện.
Ấy vậy mà chồng tôi lại không ở nhà nên không hiểu. Tối nào về anh cũng phàn nàn, bảo tôi phải năng cho con sang chơi với ông bà nội. Tôi nói thì chồng gạt toẹt đi: "Tôi còn lạ gì, mấy nàng dâu như các cô lúc nào cũng ác cảm với bố mẹ chồng. Nhưng nó là máu mủ nhà này đấy, cô có cấm cũng không được đâu. Đừng để con nó không gần gũi ông bà".
Mẹ chồng không gần gũi cháu nội nhưng chồng lại không hiểu cho điều đó (Ảnh minh họa)
Thấy chồng nói vậy, tôi lại cố phải cho con sang chơi. Nhưng chỉ được hơn 1 tuần, mẹ chồng tôi lại phàn nàn với chồng:
"Vợ mày ở nhà không phải làm gì, thế mà tối ngày nó ném con sang đây. Ông bà thì già rồi, hơi sức đâu mà trông, nó nghịch như quỷ ấy. Đã xác định đẻ con ra thì phải trông nom nó, đây cứ vất văng vật như thế, ai rảnh mà gánh cho".
Một lần nữa, chồng lại chửi tôi. Với anh ta, bố mẹ như một thứ gì đó không thể nào động vào. Tôi biết thân biết phận, từ đó, không bao giờ cho con tự ý sang nhà ông bà. Mỗi tối, tôi bế con sang ngồi chơi nửa tiếng rồi bế con về.
Mọi chuyện trở nên quá sức chịu đựng của tôi trong một lần đoàn cô dì, chú bác nhà chồng từ tận Sài Gòn ra chơi. Nhà tôi bận túi bụi để chuẩn bị cơm nước tiếp đón mọi người. Sau bữa cơm, ai cũng xúm vào khen con tôi đẹp trai, kháu khỉnh, ngoan ngoãn.
Bố mẹ chồng tôi thấy vậy, mát mày mát mặt lắm, liền ra ôm lấy cháu rồi hỏi:
"Thế con có yêu ông bà nội không?"
Thằng bé mới 3 tuổi, nó không phải là diễn viên để làm tốt màn kịch ấy. Nó thật thà trả lời:
- "Con không, con chỉ yêu bà ngoại thôi".
Con còn chưa kịp chạy ra khỏi vòng tay bà nội, gương mặt ông bà nội thất sắc, còn chồng tôi thì kéo nó xềnh xệch ra ngoài, dơ cả bàn tay to vạm vỡ lên tát một cái trời giáng vào mặt nó:
Xót xa khi chồng thẳng tay tát con chỉ vì khiến ông bà nội không vui (Ảnh minh họa)
- "Ai dạy mày cái thói mất dạy đấy? Là mẹ mày đúng không? Con với chả cái, hỗn hào?".
Trước cái tát như trời giáng đó, con tôi ngã xuống rồi ngất đi. Tôi bủn rủn chân tay lao tới ôm lấy con. Ơn trời là thằng bé đã tỉnh lại ngay sau đó. Tôi uất nghẹn còn chưa kịp lên tiếng thì chồng tôi đã chỉ thẳng tay vào mặt quát:
- "Tất cả là tại cô hết, đúng là con hư tại mẹ. Cô dạy nó nói những cái kiểu như thế đúng không? Cô định ngăn cản tình cảm giữa nó với gia đình bên nội à?".
Quá uất ức, tôi bế con lên, lao vào nhà cầm theo cái túi xách rồi bắt xe về bên ngoại mặc sự can ngăn của các cô dì. Tối hôm đó, tôi viết đơn ly hôn để giải thoát mình khỏi người chồng tồi tệ.
Theo Khanhvan/Eva
Thương vợ chồng con gái không có chỗ ở, tôi cho chúng sống cùng vậy mà con rể lại trả ơn tôi bằng cơn đau tim phải nhập viện Vừa nói tôi vừa ôm chặt lấy trái tim đang đau rồi ngã quỵ xuống bất tỉnh ngay trên sàn nhà. Khi tỉnh dậy tôi thấy mình đang nằm trong bệnh viện và con gái ngồi cạnh. Tôi cố thều thào khuyên con gái hãy li dị chồng kẻo hối không kịp. Tôi có 3 đứa con, hai trai 1 gái, tất cả...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Yêu người từng yêu chị gái, tôi bị cả gia đình phản đối

Nợ 100 triệu tiền mua sắm nhưng bản thân lại chẳng có gì "ra tấm ra món", tôi thực sự hối hận vô cùng

Mẹ phản đối tôi cưới cô gái "ăn cơm trước kẻng"

Ký ức ám ảnh khiến tôi run sợ khi gặp mặt anh trai

Mẹ chồng suốt ngày chì chiết con dâu hoang phí, tôi đưa ra một bằng chứng khiến bà chết lặng!

Nhìn dâu út lau phòng của bố mẹ chồng sạch sẽ, tôi từ bỏ ý định sang tên đất đai cho dâu cả khiến gia đình hỗn loạn

Sắp ly hôn người chồng giả dối, tôi vui mừng rồi lặng người khi nhận cuộc gọi từ người lạ

Sắp đến 8/3, hành động của con rể với mẹ vợ khiến tôi chỉ muốn ly hôn

Gặp lại vợ cũ trong bộ dạng khó khăn, tôi định hả hê rồi bật khóc khi nghe đồng nghiệp của cô tiết lộ một điều

Cuộc tình tội lỗi khiến tôi đau đớn, ân hận một đời

Sau khi phát hiện "vết muỗi đốt" trên cổ chồng, tôi không ngờ lại phải ly hôn vì lý do... chồng thất tình

Nửa đêm nghe tiếng khóc bên phòng con rể, tôi hốt hoảng đẩy cửa vào thì thấy con gái đang quỳ trên nền nhà cầu xin chồng giải thoát
Có thể bạn quan tâm

Ukraine cảnh báo NATO chưa sẵn sàng cho chiến tranh hiện đại
Thế giới
3 phút trước
Người mang dòng máu quý hiếm nhất thế giới qua đời
Lạ vui
40 phút trước
Quý Bình: Sự nghiệp vẻ vang toàn phim hay xuất sắc, cuối đời lại không thể tự nhận lấy vinh quang
Hậu trường phim
52 phút trước
Hotboy ĐT Việt Nam tuổi trẻ tài cao: 28 tuổi lái siêu xe, sở hữu biệt thự to nhất phố
Sao thể thao
1 giờ trước
Phi Thanh Vân được bạn trai hơn 10 tuổi 'hộ tống' đi sự kiện
Sao việt
1 giờ trước
Ana de Armas thu hút nhiều ngôi sao Hollywood trong đó có Tom Cruise
Sao âu mỹ
1 giờ trước
Vụ tố tiểu quách giá cao: Thêm nhiều người bất bình, người tố cáo bức xúc về câu trả lời
Tin nổi bật
2 giờ trước
Phó Thủ tướng gửi thư khen Công an Đắk Lắk liên tiếp triệt phá 3 chuyên án lớn
Pháp luật
3 giờ trước