Giá trị của ràng buộc
Bắt đầu chỉ là những cuộc cà phê bí mật và rồi sau đó là một cuộc tình bí mật. Chúng tôi đã tạo ra hàng trăm bí mật để rồi nhận ra rằng chính chúng tôi cũng là những bí mật đối với nhau.
Chúng tôi tưởng như đã biết rõ về nhau lắm rồi bởi chúng tôi là đồng nghiệp. Tôi biết rõ chuyện gia đình nhà anh và anh cũng biết rõ chuyện gia đình nhà tôi. Vợ anh học thức vừa phải nên cư xử cũng vô cùng kém. Chồng tôi học hết lớp 10 ra đi làm thợ nên cũng chẳng có nhiều kiến thức để sẻ chia với tôi.
Đó là lý do mà tôi với anh hay đi cà phê với nhau để… kể chuyện chán vợ, chán chồng. Ban đầu chỉ là những cuộc cà phê bí mật bởi chúng tôi đều là những người đã có gia đình cũng như lại không muốn cơ quan dị nghị. Sự đồng cảm khiến chúng tôi chia sẻ được với nhau nhiều hơn. Từ chia sẻ đến việc gửi gắm cũng chẳng xa xôi mấy.
Vài hoàn cảnh đặc biệt, trong những khung cảnh lãng mạn nên thơ, chúng tôi đã đi quá giới hạn lúc nào không hay. Nhưng cả hai đều nhắc nhau là gìn giữ gia đình. Dù sứt méo thì đó cũng là gia đình. Nếu không có điều ta muốn, hãy muốn điều ta có. Cả hai hoàn toàn happy với nhau. Không ràng buộc. Thậm chí liên hoan cuối năm với cơ quan, tôi còn đánh bạo rủ vợ chồng anh ra một góc nói chuyện. Rồi tết nhất, tôi với chồng mình còn qua nhà anh chơi. Nói chung là mọi thứ đều vô cùng rành mạch. Thậm chí phấn khích vì cả hai đều thấy mình qua mặt được mọi người. Chúng tôi tạo ra một mối quan hệ siêu liên kết dối trá. Cứ ngỡ rằng mối quan hệ này sẽ mãi mãi như vậy cho đến khi tôi tình cờ phát hiện ra chồng mình có bồ bên ngoài.
Video đang HOT
Nhưng càng lao vào anh thì tôi càng cảm thấy hoảng hốt và hoang mang. (Ảnh minh họa)
Và cũng lúc đó, anh phát hiện ra vợ anh cũng có nhân tình. Cả hai chúng tôi đều choáng váng. Anh kiên quyết đòi ly dị vợ nhưng tôi thì không đủ can đảm để ly dị chồng mình. Chúng tôi đã trải qua quãng thời gian đến tận cùng trong đau khổ. Ngày anh cầm giấy chứng nhận ly hôn thì cũng là ngày chồng tôi quyết định dọn vào Nam sinh sống cùng cô bồ của anh ta.
Sự tự do của cả hai chỉ khiến cho chúng tôi điên cuồng lao vào nhau. Nhưng càng lao vào anh thì tôi càng cảm thấy hoảng hốt, chếnh choáng và hoang mang. Tôi cứ ngỡ mình đã vô cùng hiểu anh vậy mà hóa ra tôi vẫn mù tịt. Như việc anh lười biếng dọn nhà đến việc anh quá gia trưởng một cách vô lý. Và tôi cũng nhận ra rằng anh chưa bao giờ hiểu tôi. Dường như anh chỉ tìm hiểu về điểm G của tôi, về tư thế tôi có thể đạt đỉnh hay những bộ đồ lót của tôi. Ngay cả việc tôi thích ăn những món gì anh cũng không hề hay biết.
Càng gần anh, tôi càng cảm thấy nhớ và tiếc chồng cũ của mình. Có lẽ anh cũng vậy. Thế nên cũng chỉ sau 1 năm, anh quyết định quay trở lại với vợ cũ. Họ đi đăng ký kết hôn trở lại. Còn tôi, dù đã phát hiện ra mình còn yêu chồng cũ thì cũng đã không thể kéo anh ta về được nữa. Ngày anh tổ chức cưới lại lần hai, tôi đã không đến dự. Mối quan hệ của tôi và anh cũng theo đó mà tắt bóng. Không còn gặp nhau nữa. Anh cũng xin chuyển công tác và tôi thì cũng rời khỏi cơ quan.
Bây giờ, khi đang chuẩn bị cho một cuộc hôn nhân mới, tôi vẫn thi thoảng nhớ lại mối quan hệ cũ không ràng buộc này. Để nhận ra rằng thực sự trong cuộc sống, những mối quan hệ không ràng buộc đều chết yếu. Bởi làm gì có mối quan hệ nào mà không phải có ít nhiều sự ràng buộc. Bởi bản thân sự ràng buộc cũng mang giá trị để thấu hiểu nhau. Bằng không có sự ràng buộc ấy, chúng ta, xét cho cùng cũng chỉ là để giải quyết sinh lý giùm nhau mà thôi…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tự nhiên chán chồng
- Người ta có trăm ngàn lý do để chán chồng, nhưng cái lý do của mình chẳng rõ ràng, chẳng hiện hữu.
Chỉ thấy bỗng nhiên chán cái cuộc sống gò bó, ràng buộc, mệt mỏi, suốt ngày phải lo chạy đôn chạy đáo cơm nước mời mọc chồng.
Ngày trước, mình thích lấy chồng bởi cái tuổi ấy cũng chẳng còn trẻ nữa. Mình mơ một mái ấm gia đình, có được người chồng mà mình thương yêu, có con cái gọi mẹ cha bi bô, thế là quá mãn nguyện. Bây giờ, mình cũng có mọi thứ đó. Tuy cuộc sống không viên mãn như mình nghĩ, vợ chồng cũng có lúc cãi nhau nhưng mình thấy đó là chuyện thường, giận rồi lại thôi, không để bụng quá lâu.
Nhưng nhiều lúc thấy bạn bè, thấy những người trẻ tuổi hơn mình còn độc thân bay lượn, vui vẻ, thoải mái dong chơi mà có chút động lòng. Thay vì được đi tán gẫu, uống cốc cà phê, nước mát &'chém gió' với chúng bạn như ngày nào sau giờ làm, thì giờ mình phải phăm phăm phi xe về nhà cho kịp cơm nước cho chồng. Nếu mà về muộn, cơm không cắm kịp là chồng phàn nàn. Đó là chưa kể tới chuyện có con, rồi lại lo cho con bú, sợ con khóc, rồi chạy đi chạy lại đôn đáo để trông con.
Mình chẳng so bì nhiều về kinh tế nhưng thú thức, nghĩ tới việc ngày trẻ, thanh niên được tiêu tiền thoải mái, giờ thì phải dè chừng chi tiêu, mua sắm không dám mua vì còn lo cho gia đình cũng đã đủ ngán. Cuộc sống này quá khó khăn, đôi lúc vì gánh nặng cơm áo gạo tiền mà khiến mình trở thành người khác, suy nghĩ thực tế hơn nhiều.
Mình chẳng dám chê chồng, chẳng dám than thân trách phận, vì so với nhiều người, mình còn sướng hơn họ nhiều. (ảnh minh họa)
Ngày trước mình ưa lãng mạn, thích sự bất ngờ, vậy mà từ khi lấy chồng, không bao giờ còn có chuyện ấy nữa. Đôi khi thèm cảm giác được chồng tặng quà, tặng hoa hồng, tặng socola trong ngày sinh nhật hay lễ tình nhân. Nhưng chồng chỉ nghĩ, đã là vợ chồng rồi không cần câu nệ, mà có câu nệ cũng tốn kém ra, chẳng để làm gì. Thật lòng, nghĩ cũng phải nhưng buồn ghê gớm. Chẳng phải chồng đã không còn yêu như ngày trước hay sao?
Đôi lúc muốn tìm một cuộc sống mới, tự do bay nhảy, không trách nhiệm, không lo toan, trốn tránh cái gia đình bé nhỏ này một thời gian thôi, chỉ ngắn ngủi thôi để được trở thành người hồn nhiên tươi trẻ. Nhưng lại sợ, trốn rồi không muốn quay lại nữa.
Mình chẳng dám chê chồng, chẳng dám than thân trách phận, vì so với nhiều người, mình còn sướng hơn họ nhiều. Nhưng đây chỉ là những dòng cảm xúc rất thật của mình, lúc mà mình mơ màng nghĩ về quá khứ mà thôi.
Có lẽ, sự thật vẫn là sự thật và mình phải chấp nhận cái thiên chức mà tạo hóa ban cho mình vậy. Cố gắng sống tốt hơn, để vượt qua tất cả.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Khi em gái và anh rể không "kín kẽ" với nhau Nhà tôi có hai chị em gái. Tôi là chị cả. Bố tôi mất sớm, mẹ lại già yếu nên tôi vừa làm chị vừa làm thay công việc của mẹ. Sau chuỗi ngày vất vả, em gái tôi cũng đã tốt nghiệp đại học. Em xin được việc làm ở một công ty bất động sản. Mới chập chững vào nghề nên...