Giá như Võ Văn Minh được cảnh báo ngay từ đầu
Theo LS-TS Đặng Quang Phương, nguyên Phó Chánh án thường trực TAND Tối cao, nếu sau khi doanh nghiệp báo tin, cơ quan công an gọi Võ Văn Minh đến để giáo dục thì chắc chắn Minh đã không phạm tội…
Sau khi TAND Cấp cao tại TP.HCM tuyên y án sơ thẩm bảy năm tù về tội cưỡng đoạt tài sản đối với Võ Văn Minh, dư luận vẫn quan tâm đến vụ “ chai nước có ruồi” này. Nguyên Phó Chánh án thường trực TAND Tối cao Đặng Quang Phương cũng đặc biệt quan tâm đến vụ án. “Tôi thấy có vấn đề trong việc áp dụng chính sách pháp luật hình sự, không phù hợp với phương châm phòng ngừa tội phạm” – ông Phương nhận xét.
Đủ yếu tố cấu thành tội phạm
. Phóng viên: Thưa ông, có ý kiến cho rằng Võ Văn Minh không phạm tội cưỡng đoạt tài sản?
Ông Đặng Quang Phương: Nếu đứng về góc độ pháp luật hình sự thì hành vi của Minh đã đủ yếu tố cấu thành tội phạm. Chúng ta phải khẳng định với nhau điều đó!
Phân tích cấu thành tội phạm thì về mặt chủ quan, Minh đã muốn phạm tội. Nhưng phải xem xét một cách thận trọng. Mà một căn cứ rất quan trọng xác định ý thức chủ quan của Minh là việc giám định chai nước có ruồi đã bị mở nắp như thế nào? ai mở? Mở lúc nào, ai bỏ con ruồi vào? Rất tiếc, kết quả giám định chỉ kết luận nửa vời là nắp chai nước có dấu hiệu bị cạy. Nó sẽ không làm nổi bật lên được ý thức chủ quan của Minh xuất hiện từ lúc nào.
CQĐT phải xác định rõ ràng về chủ thể và quá trình cạy nắp chai nước có ruồi. Nếu Minh cạy nắp chai nước và bỏ ruồi vào thì phải nghiêm trị vì Minh đã có ý thức phạm tội cưỡng đoạt tài sản rất rõ ràng, có mưu mô và mục đích. Ngược lại, Minh phát hiện chai nước có ruồi mới nổi lòng tham, nảy sinh ý định phạm tội thì điều cần được áp dụng đầu tiên đối với Minh là biện pháp giáo dục.
. Thưa ông, có ý kiến cho rằng giao dịch giữa Minh với Tân Hiệp Phát chỉ là dân sự?
Không đúng! Giao dịch trong trường hợp cụ thể này không thể nói là giao dịch dân sự bình thường mà là giao dịch vô hiệu. Trong trường hợp này, doanh nghiệp mua sự im lặng. Ngược lại, Minh đã dùng chai nước có ruồi để vụ lợi. Minh có hành vi cưỡng đoạt mà lại tưởng đó là thỏa thuận dân sự…
. Ông đánh giá sao về hành vi của Minh, thưa ông?
Theo những gì đã được báo chí phản ánh, tôi cho rằng hành vi của Minh là giản đơn, không quyết liệt. Thấy chai nước có ruồi thì Minh hí hửng và mặc cả thành công khi đòi doanh nghiệp trả từ 1 tỉ đồng xuống còn 500 triệu đồng. Minh nghĩ rằng thỏa thuận đó được doanh nghiệp chấp nhận. Vì thế, tại phiên tòa phúc thẩm, Minh mới nói: “Sao đã thỏa thuận rồi lại còn bị bắt?”. Theo tôi, nếu Minh quyết liệt thực hiện hành vi đòi tiền dù đã được doanh nghiệp cảnh báo thì phải bắt Minh để xử lý. Nhưng trường hợp của Minh có phải như vậy không để các cơ quan có thẩm quyền phải bắt Minh, đưa Minh vào vòng lao lý?
Video đang HOT
Bị cáo Minh tại phiên xử phúc thẩm ngày 8-9. Ảnh: H.YẾN
Việc phân tích, giáo dục phải đặt lên hàng đầu
. Phải chăng ông đang nói đến góc độ tội phạm học, thưa ông?
Đúng, theo tôi biết tại các phiên tòa, HĐXX đã giáo dục Minh: Lẽ ra khi biết chai nước có ruồi thì nên báo với cơ quan chức năng, Hội Bảo vệ quyền lợi người tiêu dùng… Tôi nghĩ điều đó là đúng. Nhưng dưới góc độ tội phạm học, tôi muốn hỏi các cơ quan chức năng rằng ngay từ đầu nên xử lý như thế nào?
Tôi rất tiếc là ngay từ đầu đã không có ai cảnh báo Minh rằng hành vi đó là vi phạm pháp luật và sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự. Nếu Minh phớt lờ, tiếp tục tống tiền thì bắt Minh là cần thiết. Dưới góc độ đấu tranh phòng chống tội phạm thì biện pháp phòng ngừa phải là chính. Nếu cơ quan công an khi được doanh nghiệp báo tin gọi Minh đến để giáo dục, tôi tin đã không có vụ án này. Mà việc này sẽ có nhiều cái lợi: Minh sẽ không phạm tội, doanh nghiệp không bị ảnh hưởng uy tín và công an đã giáo dục được một người chuẩn bị phạm tội, ngăn ngừa được tội phạm xảy ra.
. Như vậy, việc phạm tội của Minh hoàn toàn có thể được ngăn chặn?
Như tôi đã nói, việc phân tích, giáo dục Minh phải đặt lên hàng đầu để phòng ngừa tội phạm. Nếu cơ quan công an gọi Minh đến phân tích, giáo dục về hành vi tống tiền, chắc chắn Minh đã không phạm tội. Còn các biện pháp nghiệp vụ để bắt quả tang hành vi phạm tội chỉ nên áp dụng với những đối tượng mà hành vi cưỡng đoạt tài sản đã rất quyết liệt, không thể giáo dục, phòng ngừa. Trong vụ án này, tôi chưa thấy Minh được giáo dục, phòng ngừa hành vi phạm tội.
Vụ án này nếu phân tích theo góc độ tội phạm học thì các cơ quan có thẩm quyền nên xem xét lại. Ở đây, tôi nhấn mạnh đến vai trò của Hội đồng thẩm phán TAND Tối cao bởi đây có thể trở thành án lệ trong việc vận dụng chính sách pháp luật về phòng ngừa tội phạm.
. Xin cám ơn ông.
“Minh vẫn thành khẩn khai báo” Tại phiên xử phúc thẩm, kiểm sát viên (KSV) nói đúng ra sẽ đề nghị HĐXX giảm cho Minh từ hai đến ba năm tù vì có nhân thân tốt nhưng vì Minh kêu oan nên KSV đề nghị HĐXX bác kháng cáo, y án sơ thẩm. Khi tuyên án, HĐXX cũng cho rằng Minh chỉ kháng cáo kêu oan, không kháng cáo yêu cầu giảm nhẹ hình phạt nên quyết định không giảm hình phạt cho Minh và y án sơ thẩm. Về chuyện này, ông Đặng Quang Phương nhận xét: “Hãy nhớ rằng không nhận tội là trường hợp bị cáo chối bay chối biến, phủ nhận sự liên quan. Nhưng họ cũng chỉ không được xem xét tình tiết giảm nhẹ theo Điều 46 BLHS hiện hành là thành khẩn khai báo, ăn năn hối cải. Ở đây Minh nói không phạm tội nhưng thừa nhận toàn bộ hành vi trong diễn biến của vụ việc. Đó không phải là chối tội mà vẫn thành khẩn khai báo. Còn nhận thức có tội hay không, đôi khi các cơ quan tố tụng còn phải tranh luận nhiều!”.
CHÂN LUẬN
Theo PLO
Bị cáo chỉ kêu oan, tòa có được quyền giảm án?
Quan điểm "bị cáo chỉ kêu oan thì tòa phúc thẩm không giảm án" đang gây tranh cãi. Trong thực tiễn xét xử, vẫn có một số trường hợp HĐXX phúc thẩm giảm án cho bị cáo kháng cáo kêu oan, dù hiếm hoi...
Như Pháp Luật TP.HCM vừa phản ánh, tại phiên phúc thẩm vụ "chai nước có ruồi" ngày 8-9, kiểm sát viên (KSV) phát biểu quan điểm: Đúng ra KSV sẽ căn cứ vào BLHS 2015 để đề nghị HĐXX giảm cho Võ Văn Minh từ hai đến ba năm tù vì có nhân thân tốt. Tuy nhiên, tại phiên tòa, Minh kêu oan nên KSV đề nghị HĐXX bác kháng cáo và y án sơ thẩm. Khi tuyên án, HĐXX cho rằng Minh chỉ kháng cáo kêu oan, không kháng cáo yêu cầu giảm nhẹ hình phạt nên HĐXX quyết định không giảm hình phạt cho Minh và y án sơ thẩm (bảy năm tù - NV).
Vẫn có HĐXX giảm án
Quan điểm "bị cáo chỉ kêu oan thì tòa phúc thẩm không giảm án" đã gây nhiều tranh cãi. Trong thực tiễn xét xử vẫn có một số trường hợp HĐXX phúc thẩm giảm án cho bị cáo kháng cáo kêu oan như các vụ dưới đây.
Tháng 2-2016, TAND Cấp cao tại TP.HCM đã bác kháng cáo kêu oan nhưng giảm án cho Nguyễn Văn Thủy từ tám năm tù xuống còn bốn năm tù về tội cưỡng đoạt tài sản. Theo hồ sơ, Thủy được người khác ủy quyền đòi nợ ông Phạm Văn Long 800 triệu đồng. Thủy nhiều lần tìm gặp, đe dọa ông Long để đòi tiền và bị Công an huyện Dầu Tiếng (Bình Dương) bắt quả tang trong một lần đe dọa đòi nợ...
Vụ khác, tháng 9-2012, Tòa Phúc thẩm TAND Tối cao tại TP.HCM xử vụ "những ván cờ bạc tỉ" từng gây xôn xao dư luận cũng bác các kháng cáo kêu oan nhưng giảm án cho cả bốn bị cáo vì họ có những tình tiết giảm nhẹ chưa được cấp sơ thẩm xem xét.
Trước đó, TAND tỉnh Sóc Trăng phạt Nguyễn Thanh Lèo (nguyên phó giám đốc Sở GTVT tỉnh Sóc Trăng) năm năm tù, Đinh Văn Mười (nguyên phó chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra Thành ủy TP Sóc Trăng) bốn năm tù về tội đánh bạc. Tòa cũng phạt Trần Văn Tân (nguyên giám đốc Trung tâm Sát hạch và cấp giấy phép lái xe hạng 3 Sóc Trăng) tổng cộng 13 năm tù về hai tội đánh bạc và cưỡng đoạt tài sản, Nguyễn Thanh Hùng và Nguyễn Thanh Truyền mỗi người 12 năm tù về tội cưỡng đoạt tài sản, Ngô Huệ Phấn hai năm tù về tội gá bạc. Sau đó, Lèo và Phấn không kháng cáo, còn Mười, Tân, Hùng, Truyền kháng cáo kêu oan.
Tại phiên tòa phúc thẩm, dù bác kháng cáo kêu oan nhưng HĐXX vẫn giảm án cho Mười xuống còn hai năm tù vì có mẹ là "Mẹ Việt Nam anh hùng" và hai anh là liệt sĩ; giảm án cho Tân xuống còn sáu năm tù, Hùng và Truyền xuống còn tám năm tù vì đã tác động gia đình khắc phục hậu quả, thành khẩn khai báo.
Bị cáo Võ Văn Minh tại phiên xử phúc thẩm ngày 8-9. Ảnh: H.GIANG
Vì "thói quen" xét xử?
Trường hợp HĐXX giảm án cho bị cáo kháng cáo kêu oan như trên khá hiếm. Nói như nguyên Chánh Tòa Hình sự TAND Tối cao Đinh Văn Quế, có một "căn bệnh cố hữu" của nhiều thẩm phán cấp phúc thẩm là nếu bị cáo chỉ kháng cáo kêu oan mà chứng minh được bị cáo không oan thì bác kháng cáo, y án sơ thẩm chứ không hề xem xét đến việc giảm án dù có căn cứ giảm án hay không.
Vì sao lại có chuyện này? Trao đổi, nhiều thẩm phán cho biết: Điều 241 BLTTHS hiện hành (về phạm vi xét xử phúc thẩm) quy định "tòa án cấp phúc thẩm xem xét nội dung kháng cáo, kháng nghị. Nếu xét thấy cần thiết thì tòa án cấp phúc thẩm có thể xem xét các phần khác không bị kháng cáo, kháng nghị của bản án". Cho đến nay chưa có văn bản nào hướng dẫn cụ thể "các phần khác không bị kháng cáo, kháng nghị của bản án" là các phần nào nhưng thực tiễn xét xử cho thấy chúng thường liên quan đến việc xác định sai tội danh, bỏ lọt tội phạm, xử lý vật chứng... chứ không phải là giảm án cho bị cáo.
Theo một luật sư, thói quen xét xử ấy nhiều trường hợp đã dẫn đến thiệt thòi cho bị cáo.
Trong bài viết gửi Pháp Luật TP.HCM, luật sư Hồ Ngọc Diệp (Đoàn Luật sư TP.HCM) nhận định: Việc tòa cấp phúc thẩm chỉ xem xét, giải quyết những nội dung, yêu cầu mà bị cáo có kháng cáo, VKS có kháng nghị phù hợp với nguyên tắc tranh tụng trong án hình sự. Theo đó, HĐXX ra bản án dựa trên kết quả tranh tụng tại phiên tòa. Vì vậy, chỉ có những nội dung, vấn đề nào được đưa ra tranh tụng trực tiếp tại phiên tòa thì HĐXX mới có căn cứ để xem xét, quyết định đối với nội dung, vấn đề đó.
Chẳng hạn khi bị cáo kháng cáo kêu oan, nội dung tranh tụng tại phiên tòa sẽ tập trung vào các vấn đề liên quan đến việc xem xét bị cáo có oan hay không. Khi đó những tài liệu, chứng cứ của vụ án liên quan đến việc giảm nhẹ hình phạt đối với bị cáo sẽ không được đưa ra xem xét, đánh giá, tranh luận tại phiên tòa nên HĐXX cũng không có cơ sở để quyết định việc giảm nhẹ hình phạt cho bị cáo.
Đã hợp lý?
Với cách hiểu khác về phạm vi xét xử phúc thẩm, TS Phan Anh Tuấn (Trường ĐH Luật TP.HCM) cho rằng tòa cấp phúc thẩm vẫn có quyền cân nhắc giảm án cho bị cáo kháng cáo kêu oan khi có đủ căn cứ như bị cáo có những tình tiết giảm nhẹ mà cấp sơ thẩm chưa áp dụng. Tuy nhiên, Điều 241 BLTTHS hiện hành quy định "nếu xét thấy cần thiết thì tòa phúc thẩm có thể xem xét các phần khác không bị kháng cáo, kháng nghị của bản án". Do điều luật dùng các cụm từ "nếu xét thấy cần thiết" và "có thể" nên xem xét hay không là quyền của HĐXX, phụ thuộc vào đánh giá của HĐXX. "Tôi khẳng định HĐXX có quyền giảm án. Nhưng đây là quyền chứ không phải nghĩa vụ nên nếu HĐXX không giảm thì cũng chưa hẳn là trái luật" - TS Tuấn nói.
Theo luật sư Nguyễn Thành Công (Đoàn Luật sư TP.HCM), với nguyên tắc có lợi cho bị cáo, khoản 2 Điều 249 BLTTHS hiện hành quy định: Nếu có căn cứ, tòa cấp phúc thẩm có thể giảm hình phạt hoặc áp dụng điều khoản BLHS về tội nhẹ hơn, chuyển sang hình phạt khác thuộc loại nhẹ hơn; giữ nguyên mức hình phạt tù và cho hưởng án treo cho cả những bị cáo không kháng cáo hoặc không bị kháng cáo, kháng nghị. Cạnh đó, khoản 3 Điều 249 BLTTHS hiện hành quy định: Trong trường hợp VKS kháng nghị hoặc người bị hại kháng cáo yêu cầu tăng hình phạt hoặc áp dụng điều khoản BLHS về tội nặng hơn mà nếu có căn cứ, tòa cấp phúc thẩm vẫn có thể giảm hình phạt, áp dụng điều khoản BLHS về tội nhẹ hơn, chuyển sang hình phạt khác thuộc loại nhẹ hơn... Tức tòa cấp phúc thẩm hoàn toàn có thể giảm án trong cùng tội danh mà tòa cấp sơ thẩm đã xử hoặc tuyên xử tội nhẹ hơn nếu có căn cứ.
"Không có điều khoản nào của BLTTHS và các văn bản dưới luật quy định nếu bị cáo kháng cáo kêu oan mà không kháng cáo xin giảm nhẹ hình phạt thì nếu bác kháng cáo, tòa cấp phúc thẩm phải giữ nguyên bản án sơ thẩm mà không được giảm nhẹ hình phạt. Kêu oan là quyền của bị cáo, còn nhiệm vụ của tòa cấp phúc thẩm là phải vận dụng đúng quy định của pháp luật. Bản án phúc thẩm xác định bị cáo chỉ kháng cáo kêu oan nên không giảm án là chưa đúng quy định pháp luật" - luật sư Công nhấn mạnh.
Vụ "chai nước có ruồi": 7 năm tù là mức án thấp nhất! Theo quy định hiện hành, nếu các cấp tòa xác định Võ Văn Minh phạm tội cưỡng đoạt tài sản theo điểm a khoản 4 Điều 135 BLHS hiện hành (chiếm đoạt tài sản có giá trị từ 500 triệu đồng trở lên) thì mức án bảy năm tù đã là mức thấp nhất chứ không thể giảm án hơn đối với Minh được nữa. Cụ thể, khung hình phạt tại khoản 4 Điều 135 BLHS là 12 năm đến 20 năm tù. Khi xử sơ thẩm, TAND tỉnh Tiền Giang đã áp dụng Điều 47 BLHS hiện hành để xử Minh dưới khung hình phạt truy tố. Điều 47 BLHS quy định rất rõ: "... tòa án có thể quyết định một hình phạt dưới mức thấp nhất của khung hình phạt mà điều luật đã quy định nhưng phải trong khung hình phạt liền kề nhẹ hơn của điều luật". Ở đây, khung hình phạt liền kề nhẹ hơn của điều luật là từ bảy năm đến 15 năm tù (khoản 3 Điều 135 BLHS) nên bảy năm tù là mức án thấp nhất mà tòa có thể áp dụng đối với Minh. Nếu giảm án hơn nữa là tòa làm trái luật. Mặt khác, khoản 2 Điều 54 BLHS 2015 (đang tạm thời lùi hiệu lực thi hành nhưng điều khoản nào có lợi cho bị cáo vẫn được áp dụng) quy định: "Tòa án có thể quyết định một hình phạt dưới mức thấp nhất của khung hình phạt được áp dụng nhưng không bắt buộc phải trong khung hình phạt liền kề nhẹ hơn của điều luật đối với người phạm tội lần đầu là người giúp sức trong vụ án đồng phạm nhưng có vai trò không đáng kể". Ở đây Minh không thuộc trường hợp "là người giúp sức trong vụ án đồng phạm nhưng có vai trò không đáng kể" nên không được áp dụng quy định mới có lợi này. Vẫn có KSV chủ động đề nghị Nếu như KSV tại phiên phúc thẩm vụ "chai nước có ruồi" nói vì bị cáo Võ Văn Minh kêu oan nên đề nghị HĐXX bác kháng cáo và y án sơ thẩm thì trong một vụ án tương tự, KSV lại chủ động đề nghị HĐXX giảm án cho bị cáo. Đó là KSV tại phiên xử của Tòa Phúc thẩm TAND Tối cao tại TP.HCM hồi tháng 9-2011 để xem xét kháng cáo kêu oan của nguyên Giám đốc Ban Quản lý dự án đại lộ Đông Tây Huỳnh Ngọc Sĩ. Trong phần tranh luận, KSV nói đủ cơ sở chứng minh bị cáo Sĩ phạm tội nhận hối lộ nên đề nghị HĐXX bác kháng cáo kêu oan. Tuy nhiên, KSV đề nghị HĐXX xem xét giảm một phần hình phạt cho bị cáo và phạt 20 năm tù (án sơ thẩm phạt Sĩ tù chung thân) bởi bị cáo phạm tội thụ động do bị dụ dỗ, mua chuộc; cơ chế kiểm tra của Nhà nước còn bất cập và gia đình bị cáo đã nộp 3 tỉ đồng thu lợi bất chính.
L.TRINH - N.NGA - H.YẾN
Theo PLO
Ngày 8-9, mở lại phiên xử phúc thẩm vụ 'chai nước có ruồi' Dự kiến ngày 8-9, TAND Cấp cao tại TP.HCM sẽ mở lại phiên xử phúc thẩm vụ bị cáo Võ Văn Minh bị truy tố về hành vi cưỡng đoạt 500 triệu đồng của Công ty TNHH TM-DV Tân Hiệp Phát (còn gọi là vụ "chai nước có ruồi"). Trước đó, ngày 30-6, tòa này từng mở phiên xử nhưng phải hoãn vì...