Giá như vợ đừng xuất thân trong gia đình giàu có
Tôi là tác giả bài: “ Bi kịch của người chồng làm startup thành công”. Cảm ơn các bạn đã bớt thời gian đọc và cho lời khuyên.
Tôi thấy mình nên có trách nhiệm viết bài phản hồi để cảm ơn các bạn sau khi đã giải quyết xong chuyện của mình. Kể từ khi vợ chồng tôi đồng ý ly dị đã xảy ra không biết bao nhiêu việc trong khoảng thời gian ngắn ngủi. Tôi không thể kể hết, chỉ nói một số sự việc chính. Sau khi vợ tỏ ý muốn hủy bỏ chuyện ly hôn, chúng tôi đã có thêm rất nhiều cuộc nói chuyển cởi mở, thẳng thắn; nhiều vấn đề khúc mắc trong lòng hai bên cũng đã được tháo gỡ.
Vợ nói trước đây không hiểu hết những khủng hoảng tâm lý tôi phải trải qua, cảm thấy rất ân hận vì điều này. Vợ cũng bảo mình xuất thân trong đầy đủ, mọi thứ sinh ra đều thuận lợi, từ đi học đến khi xin việc, vì thế không hoàn toàn hiểu thấu hết tâm trạng của một người xuất thân khó khăn, phải bươn chải và tự lập sớm, vừa học vừa nuôi thân, lo cho gia đình, luôn nỗ lực để vươn lên.
Vợ tiếp tục giãi bày, nói rằng trước đây có lối suy nghĩ và nhìn vấn đề của tôi theo kiểu phụ nữ và tâm lý bản thân. Với vợ, tôi là quan trọng nhất (dù chưa từng nói ra điều đó), nếu như bảo cô ấy phải bớt thời giờ chăm sóc tôi để lo cho công việc thì không bao giờ chịu.
Nếu hoàn cảnh buộc vợ phải lựa chọn công việc hoặc tôi thì sẽ bỏ việc, chẳng ngần ngại gì, yêu hết mình nên sẽ toàn tâm nghĩ cho người đó. Thấy tôi nghĩ nhiều cho công việc, cho rằng tôi không còn yêu cô ấy nữa, từ đó dẫn đến việc vợ cáu giận, căng thẳng, khủng hoảng, ghen tức với công việc của tôi chứ không phải vì chuyện giờ giấc về muộn, dĩ nhiên càng không phải vì tôi không còn có thể chia sẻ việc nhà cửa.
Vợ bảo rất đau khổ và tủi thân khi nhiều đêm nằm khóc trên giường một mình vì nhớ chồng nhưng lúc tôi phải làm việc xuyên đêm ở công ty, hay có những hôm tôi về nhà mệt quá lên giường là ngủ luôn. Chuyện chăn gối thời gian đó rất thưa thớt và tôi mệt phờ nên chỉ làm theo kiểu hoàn thành xong trách nhiệm.
Video đang HOT
Giờ vợ đã hiểu thấu đàn ông nói chung và cụ thể là tôi cần có sự nghiệp. Khi càng có sự nghiệp vững vàng thì càng có tâm trạng thanh thản mà chăm lo gia đình. Sự nghiệp là chỗ dựa để đàn ông ý thức được giá trị và vai trò của mình trong cuộc đời. Vợ bảo trước đây điều này chỉ hiểu trên lý thuyết, giờ mới thấm.
Bổ sung thêm, tôi là người lý trí và quyết đoán trong công việc, còn chuyện tình cảm lại có phần thụ động. Vì thế, dù tình cảm có nhiều nhưng nếu thấy không ổn là tôi sẵn lòng ra đi, chấp nhận bản thân sống trong sự đau khổ và để mặc thời gian hàn gắn. Vợ ngược lại, cô ấy không quyết đoán, thích an toàn trong công việc và không dám mạo hiểm nhưng rất dứt khoát, chủ động và mạnh mẽ trong tình yêu, cũng không ngần ngại thể hiện cảm xúc với người mình yêu khi cần thiết.
Sau khi giãi bày, vợ bảo trong lòng vẫn có tôi, biết rõ trong lòng tôi còn tình cảm nên sẽ không chịu ly dị, không để gia đình tan vỡ. Trước đây, lúc mới cưới, tôi vẫn nói đùa với vợ: :Em sinh ra trong cõi đời này cũng giống như một quý cô đi vào bữa tiệc thịnh soạn với mọi thứ đã được bày sẵn. Em chỉ việc lựa chọn lấy món ăn đồ uống mình yêu thích. Anh có lẽ là món ăn duy nhất mà em phải đấu tranh để có”. Hôm nay vợ nhắc lại, nói hạnh phúc gia đình là cả một bữa tiệc cuộc đời mà cô ấy đang bảo vệ. Nhìn nét mặt và sự kiên quyết này làm tôi nhớ đến khi vợ kiên quyết kết hôn với tôi dù gia đình ngăn cản.
Chúng tôi chuẩn bị dọn ra sống ở một ngôi nhà mà tôi đã mua. Trước đây tôi mua vì công việc, giờ không còn cần nữa. Vợ biết tôi thích căn nhà đó nên bảo muốn dọn ra đấy sống. Cuộc sống có những dấu hiệu tốt đẹp, vợ ở nhà chờ tôi về, dù muộn cô ấy vẫn niềm nở đón tôi.
Cuối cùng là thỏa thuận quan trọng, xuất phát từ vụ hai bất động sản mà bố vợ chuẩn bị sang tên cho vợ, không phải cho cả tôi. Chuyện sở hữu không có gì nhập nhèm cả, có điều tự nhiên họ nói việc này vào thời điểm vợ đang bắn tiếng muốn hủy việc ly hôn làm tôi bực mình và càng muốn ra đi. Tôi cảm thấy ngay cả đến lúc này rồi, nhà vợ vẫn nghĩ rằng có khả năng dùng tiền để “quyến rũ” tôi. Cũng may vợ hiểu tôi nên bảo tạm hủy bỏ chuyện này.
Tôi thỏa thuận với vợ, đề nghị nếu bố mẹ vợ có cho bất kỳ tài sản gì, dù tiền bạc, đồ vật có giá hay to tát hơn như bất động sản thì cứ cho riêng cô ấy, không cần cho tôi biết. Tôi không có nhu cầu và cũng không muốn biết đến. Quy tắc này dĩ nhiên không áp dụng được với quà của gia đình tôi. Vợ tuy phụng phịu nhưng cũng phải đồng ý vụ tài sản riêng, bảo rằng vẫn sẽ nói cho tôi biết. Bố mẹ tôi vốn quý con dâu nên hay tặng quà. Có điều, gia đình tôi chỉ ở mức đủ sống, đều là trí thức, vì thế quà cáp thiên về tinh thần kỷ niệm chứ không có khả năng so bì giá trị với nhà vợ. Vợ rất vui khi nhận được quà từ nhà chồng, thường cất giữ cẩn thận, đặc biệt là những món quà do chính tay mẹ tôi làm.
Nhìn chung, đời sống của gia đình tôi đang tốt lên. Hy vọng sau cơn phong ba trời lại sáng. Gia đình tôi, cả bố mẹ và em gái đều rất hạnh phúc khi chúng tôi hàn gắn với nhau. Tôi nói với vợ rằng cô ấy là người đàn bà đẹp, một người vợ đẹp theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Thật hạnh phúc khi chúng tôi vượt qua giông bão. Tôi không biết kiếp trước mình đã tu thế nào để kiếp này có được một người vợ như vậy. Lẽ dĩ nhiên, với tôi, hoàn hảo nhất là vợ đừng xuất thân ở một gia đình quá giàu có như vậy, nhưng thế này là tôi đã đủ cảm ơn số phận rồi.
Với trường hợp của anh Quyết trong bài: “Thu nhập tốt lên, hôn nhân lại bế tắc”, chúc vợ chồng anh sẽ có được kết quả tốt đẹp. Một lần nữa, chân thành cảm ơn các bạn đã bỏ thời gian đọc và góp ý cho tôi. Chúc cho mọi cặp vợ chồng yêu nhau chân thành đều vượt qua được sóng gió của cuộc đời.
Xin nhà trai tăng số lượng tráp ăn hỏi mà tôi bị đay nghiến, mẹ chồng tương lai đưa đề nghị khiến nhà gái tím mặt
Tôi muốn tăng từ 5 lên 7 tráp ăn hỏi, vậy mà mẹ chồng không đồng ý. Bà còn buông lời chê trách, mỉa mai tôi.
Ở quê chúng tôi đám hỏi thường sẽ là 5 tráp, nhà nào điều kiện khá hơn thì 7, hoặc 9. Còn với gia đình giàu có, lễ lạt linh đình có khi còn lên tới 11 tráp.
Tôi biết thân biết phận, không đòi hỏi con số khủng làm gì. Thế nhưng, hội bạn của tôi đa phần là 7, và tôi luôn nghĩ mình cũng phải thế cho khỏi thua kém. Dù gì thì đời người con gái chỉ 1 lần được xúng xính như nữ hoàng, ai chẳng muốn bản thân xinh đẹp nổi bật, phần lễ cũng phải ổn ổn chứ!
Vậy nên tôi đã dò hỏi Việt vụ tráp ăn hỏi anh cũng thờ ơ bảo không biết: "Đợi mấy hôm nữa dạm ngõ các cụ sẽ bàn, mình quan tâm làm gì?"
Tôi bảo biết để còn tìm mấy em gái xinh xắn đợ tráp, Việt nói một câu khiến tôi giận tím mặt: "Thôi, tìm xinh làm gì để em bị chìm nhất hội. Tìm đứa nào xấu xấu thôi, em mới nhỉnh lên được".
"Ý anh là em xấu? Tôi xấu anh còn cưới làm gì?" - tôi bực mình cáu gắt, đã lo đủ thứ chuyện trước đám cưới lại còn bị chồng tương lai phũ như vậy.
Việt chỉ cười hềnh hệch rồi lảng không cả buồn giải thích. Nhưng tôi cũng tự xuống nước, dặn dò người yêu: "Em muốn 7 tráp, anh về bàn với bố mẹ trước nhé".
(Ảnh minh họa)
Ấy thế mà có vẻ Việt chỉ nghe tai này bỏ tai kia chứ không đề xuất gì. Ngày dạm ngõ họ nhà trai thẳng thắn nói xin cho 5 tráp. Tôi ngồi nghe mà giãy nảy lên phản đối. Nhưng không ngờ mẹ chồng tương lai quắc mắt nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.
Rồi giữa 2 họ, bà đanh giọng trách tôi là hỗn, không biết tôn trọng người lớn và đòi hỏi. Chỉ những lời đánh giá ấy của bà đã khiến tôi xấu hổ tới mức muốn tìm lỗ nẻ để chui xuống. Thế nhưng, sau khi khiến con dâu tương lai phát khóc, họ bên nhà gái phải can thiệp, bà mới đủng đỉnh bảo: "Chuyện 7 tráp cũng không phải không được. Thế nhưng nhà tôi vẫn chỉ chi tiền làm 5 tráp thôi, còn nếu con dâu muốn 7 cho bằng bạn bằng bè thì đưa tiền trước mẹ sẽ chuẩn bị cho con được đẹp mặt."
Tôi thật sự không ngờ mẹ chồng lại đưa ra yêu cầu như thế. Việc tráp ăn hỏi để xin dâu rõ là nhà trai phải lo, giờ bà bảo tôi phải đưa tiền, dù cũng chẳng tốn bao nhiêu nhưng tôi thấy không được tôn trọng.
Bố mẹ tôi cũng giận lắm nhưng mà nể nên không nói gì. Tới lúc ra về, mẹ chồng còn nhìn tôi rồi nói thêm 1 câu khiến tôi thật sự sợ cuộc hôn nhân này: "Hay ho gì dăm ba thứ lễ tráp này kia mà đòi hỏi? Con dâu cứ đú đởn theo đám bạn mai này lấy chồng lại khổ thôi".
Sau buổi dạm ngõ tôi chỉ biết ôm mặt khóc. Mẹ tôi thì bảo tôi số khổ rồi, vì mẹ chồng ghê gớm như thế mai này về cũng khó mà chung sống. Chỉ chuyện 5 hay 7 tráp thôi mà bà ấy đã oang oang lên giữa 2 họ, chỉ sợ sau này tôi có lỡ làm sai điều gì bà ấy cũng rêu rao khắp nơi mất.
Tôi vẫn biết mẹ Việt không mấy thích tôi, nhưng tới mức bà đưa ra yêu cầu và buông ra lời nói như hôm vừa rồi tôi thật sự tủi thân. Tôi nghĩ về quãng thời gian tới mà chỉ muốn hủy hôn nhưng không đủ dũng cảm... Tôi đòi hỏi như thế có phải là quá đáng lắm không?
Đang lau nhà thì em dâu đi giày bẩn bước vào, tôi nhắc khéo thì em ấy ném 3 triệu đồng xuống đất rồi ngúng nguẩy bỏ đi Nền nhà sạch sẽ là vậy mà em dâu không có chút ý thức nào mà thản nhiên đi giày bẩn bước vào, bị tôi nói em còn tỏ ra khó chịu và ném tiền vào mặt chị dâu. Chịu hết nổi tôi đã mang số tiền đó trả cho em trai chồng. Từ ngày em trai chồng lấy vợ về sống chung...