Giá như tôi và anh chưa từng gặp nhau…
Và rồi, một ngày như bao ngày khác, anh cùng tôi đi dạo phố, tuy nhiên tôi cảm nhận rõ sự xa cách. Khi tôi chưa kịp cất lời, anh nói: “Đừng dành tình cảm cho anh, anh đã có vợ rồi…”.
Là tôi sai rồi, sai khi yêu người không nên yêu- Ảnh minh hoạ.
Anh và tôi quen nhau như sự sắp đặt của duyên số, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, tựa như có cảm giác thân quen vô cùng. Tôi thích anh, thích đôi mắt màu cà phê trầm ấm, thích nụ cười dịu dàng và sự ân cần chu đáo nơi anh.
Ngày từng ngày trôi qua, chúng tôi vẫn bên nhau như thế, thứ tình cảm vô hình cứ lớn dần trong tôi. Anh chưa bao giờ nói thích tôi, tôi cũng chưa từng thổ lộ lòng mình. Chỉ đơn giản là chúng tôi thường đi bên nhau với những cuộc trò chuyện ấm áp thân tình, tôi thấy lòng bình yên đến lạ. Những lúc như thế anh rất hay cười, nụ cười khiến trái tim tôi rung động thổn thức.
Có những hôm, tôi tan ca muộn, anh đến chờ và đưa tôi về. Anh quan tâm, hỏi han tôi như thể rất thân quen: “Em có mệt không?”, “em thích ăn gì”,… Xong rồi anh đưa tôi đi ăn, tầm 19h tối anh đưa tôi về nhà. Anh cứ thế quan tâm, khiến tim tôi xao xuyến. Đôi lần, tôi định thổ lộ tình cảm của mình, nhưng khi đó tôi cảm nhận anh muốn “né tránh”. Có lúc, anh còn nhấn mạnh: “Em là người em gái tốt nhất của anh”, “Anh trân trọng tình bạn này”.
Và rồi, một ngày như bao ngày khác, anh cùng tôi đi dạo phố, tuy nhiên tôi cảm nhận rõ sự xa cách. Khi tôi chưa kịp cất lời, anh nói: “Đừng dành tình cảm cho anh, anh đã có vợ rồi…”.
Video đang HOT
Hôm đó là cuối đông, trời mưa phùn,… Khi đó, tôi thấy tim mình đau nhói. Thì ra, anh đã có tổ ấm của riêng mình, anh chỉ coi tôi là em gái, là người bạn để anh tâm sự. Tất cả là do tôi ngộ nhận, là do tôi ngốc nghếch nên không hay biết.
Từ hôm anh nói sự thật, tôi lặng lẽ rời xa anh, buông bỏ những ký ức và đoạn tình cảm chắp vá. Anh cũng không tìm, không gọi điện, chẳng quan tâm tôi như trước. “Anh đã có vợ rồi…”, câu nói ấy tựa như ngàn vạn mũi kim đâm sâu vào trái tim tôi. Thì ra tình yêu cũng có một loại cảm giác đau lòng đến thế, có một thứ hạnh phúc dù chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy xót xa.
Là tôi sai rồi, sai khi trót yêu anh, yêu một người đàn ông vốn dĩ chẳng thuộc về mình. Là do tôi quá dễ dàng khi đặt trọn tình cảm nơi anh, thứ tình cảm ấy ngay từ đầu đã là một sai lầm.
Tôi yêu anh, nhưng tôi không thể là kẻ thứ ba chen chân vào hạnh phúc của người khác. Không thể trách anh, tôi chỉ trách trái tim mình sao yếu đuối quá, sao mong manh và dễ rung động đến vậy.
Trước đây, hàng nghìn lần tôi từng muốn hỏi anh: “Anh có tình cảm với em không, cho dù chỉ là một chút?”, “Tại sao suốt thời gian ấy anh lại luôn quan tâm đến em như vậy?”, “Tại sao anh chưa từng nói với em rằng anh đã có gia đình”, “Sao anh vẫn âm thầm nhắn tin, trò chuyện, động viên, làm chỗ dựa cho em”,… Nhưng giờ đây tôi lại thấy mình sáng suốt khi không nói ra. Bởi tôi có nói cũng chẳng giải quyết được điều gì.
Giá mà anh nói ra sớm, có lẽ tôi đã tự mình rời xa anh từ lâu, để giờ đây chẳng phải đau lòng thế này nữa. Giữa lưng chừng khổ đau, tôi tự mình gồng gánh, tự mình trải qua muôn ngàn nỗi cô đơn. Tôi thấy mình nhỏ bé, thấy mình lạc lõng giữa đất trời. Có những đêm nước mắt tràn mi không cách nào ngăn nổi, vị mặn chát thấm đẫm vào con tim.
Là tôi sai rồi, sai khi yêu người không nên yêu. Giá như tôi và anh chưa từng gặp nhau…
Phương Vy
Theo doisongphapluat.com
Hôn nhân với phụ nữ: Người ở ngoài muốn bước vào, người ở trong muốn thoát ra
Phụ nữ lấy chồng không có người hạnh phúc nhất, chỉ có người ít khổ cực hơn. Trong mỗi gia đình, đằng sau mỗi người vợ đều có những nỗi khổ tâm riêng, những giọt nước mắt được giấu kỹ càng.
Với ai thì hôn nhân cũng như một chặng đường vẫn là nên đi qua, để có một gia đình, để nếm trải cuộc sống vợ chồng. Khi phụ nữ lấy chồng, cũng không khác gì khi bạn đi học rồi sau đó đi làm. Lúc đi học thì ước được đi làm, để tự kiếm tiền, không phụ thuộc cha mẹ, chịu quản giáo của thầy cô. Đến khi đi làm rồi, tự gánh tránh nhiệm, cực khổ thì lại ước phải chi quay về thời đi học. Hôn nhân cũng như thế, người ở ngoài thì muốn vào, còn người ở trong thì lại muốn thoát ra.
Người chưa kết hôn thì cứ thấy bạn bè ai cũng yên bề gia thất lại thấy nôn nao, nhất là khi gần đến tuổi băm. Hoặc giả nếu đã có người yêu thì lại chộn rộn muốn về một nhà cùng nhau, nghĩ rằng chỉ cần yêu nhau nhiều thì hôn nhân sẽ là một thiên đường có nhau. Nhưng đến khi thật sự bước vào hôn nhân thì mới vỡ lẽ, rằng cuộc sống độc thân có khi lại hạnh phúc hơn nhiều.
Hôn nhân cũng như thế, người ở ngoài thì muốn vào, còn người ở trong thì lại muốn thoát ra - Ảnh minh họa: Internet
Thật ra, có những cuộc hôn nhân có thể gọi là hạnh phúc, hoặc miễn cưỡng là hạnh phúc trong mắt người khác khi họ đã phải đánh đổi rất nhiều. Có quá nhiều ông chồng cho rằng còn có thể ở với vợ, đó đã là hạnh phúc. Lại có quá nhiều người vợ chịu đựng cái gọi là "còn có thể sống cùng" đó, để nhịn nhường, để chấp nhận một cuộc hôn nhân với những bữa cơm lạnh tanh cùng người chồng lạnh nhạt.
Phụ nữ lấy chồng đều nghĩ sẽ được chồng yêu thương. Bởi vì tin tưởng nên họ mới đánh đổi tự do để ràng buộc với trách nhiệm làm vợ làm mẹ. Bởi vì nghĩ nếu cho đi nhiều, hy sinh nhiều họ cũng sẽ được nhận lại nhiều. Nhưng hôn nhân lại chứa đựng quá nhiều may rủi. Khi những người đàn ông từng hứa hẹn thề thốt yêu thương, cuối cùng lại trở nên vô tâm đến lạ. Khi những người chồng đáng lẽ phải thủy chung với vợ, hồi sau lại thay lòng đổi dạ.
Trong hôn nhân, người ta không biết trước được điều gì, như việc không thể nhìn thấu được lòng người bao giờ thay đổi.
Phụ nữ lấy chồng cũng nghĩ sẽ được chồng yêu thương, nhưng chẳng ai biết trước điều gì trong hôn nhân - Ảnh minh họa: Internet
Đàn ông lấy vợ thì thảnh thơi hơn, phụ nữ có chồng thì vất vả hơn. Đàn ông có thêm người để chăm sóc cho mình, còn phụ nữ lại có thêm một gia đình để lo toan. Nhà sạch nhà đẹp thì khen đàn ông khéo chọn vợ. Nhà dơ nhà bừa thì ai cũng trách vợ không biết chu toàn. Con giỏi con ngoan thì ai chả khen giống cha. Con hư con quấy, người ta lại trách vợ không biết nuôi con...
Với đàn ông, vợ con đôi khi chỉ là gánh nặng một thời, không được thì bỏ, người ta cũng chẳng nói gì. Còn với phụ nữ, chồng là nợ, con là gánh nặng cả đời. Phụ nữ ly hôn chồng thì cũng gian truân về sau, cũng một đời không hết chăm lo cho con.
Bởi thế mới nói, phụ nữ lấy chồng không có người hạnh phúc nhất, chỉ có người ít khổ cực hơn. Trong mỗi gia đình, đằng sau mỗi người vợ đều có những nỗi khổ tâm riêng, những giọt nước mắt được giấu kỹ càng.
Phụ nữ lấy chồng không có người hạnh phúc nhất, chỉ có người ít khổ cực hơn những người còn lại - Ảnh minh họa: Internet
Lấy chồng hay không là quyết định của bạn, mỗi nhà lại mỗi cảnh, như buồn phiền vì chồng cũng dăm bảy kiểu. Không ai hiểu hết tâm tư của nhau, không ai đủ cảm thông cho nhau, thì đừng đánh giá lên án hạnh phúc của nhau. Nếu thấy người ta hạnh phúc, cũng chỉ nên mong đó đừng là thứ hạnh phúc họ cố xây để che đi đống tro tàn đã đổ nát. Nếu thấy ai bất hạnh, cũng đừng vội cười, vì biết đâu ngày mai bạn cũng không thể cười nổi với cuộc hôn nhân của chính mình...
Theo phunusuckhoe.vn