Giá như tôi có thể điên như vợ cũ….
Giá như lúc này tôi điên được như cô ấy thì có lẽ sẽ chẳng phải đau. Vợ cũ chọn cách điên để quên đi hết tình đời, tình người, quên đi phút sai lầm khi lấy phải một người như tôi.
Tình cũ, vợ mới… trong cuộc sống thiếu gì. Một người đàn ông có thể yêu thương người này nhưng cũng có thể cùng một lúc yêu thêm một người con gái khác. Không có lời hứa nào là vĩnh cửu, tình yêu kể ra cũng có hạn sử dụng, chỉ là chúng được bảo quản trong bao lâu mà thôi.
Khi tôi quyết định ly hôn người vợ đã từng chia ngọt sẻ bùi trong 3 năm, đã từng có quãng thời gian 4 năm yêu nhau trước khi cưới mà lòng nhẹ tễnh. Dứt bỏ mối tình cũ, vẽ ra cái kết tan nát cho một gia đình nhưng trong lòng lại cảm thấy vui sướng, hạnh phúc vì đã hoàn thành tâm nguyện.
Ly hôn vợ thì đã sao, rồi cũng sẽ có vợ mới. Một người đàn ông khi đã quyết định có thêm “phòng nhì”, có thêm một người phụ nữ khác bên ngoài thì còn trông chờ gì vào gia đình “cũ”. Bỏ đi một người vợ có khó khăn gì?
Người đàn ông bạc tình là tôi, đã nhẫn tâm phá bỏ hạnh phúc gia đình vốn có, đã cướp đi một người mẹ hiền của 2 đứa trẻ thơ dại, và đưa về nhà một người phụ nữ cay nghiệt rồi bắt chúng gọi là mẹ. Đến những phút giây ngắn ngủi nằm trên giường kể từ ngày ly hôn tôi cũng mơ thấy bóng dáng cái gia đình cũ năm nào.
Ngày tôi nói lời chia tay, vợ cũ không khóc, chỉ cười và ký vào đơn ly hôn. Một người phụ nữ khi đã quá đau khổ sẽ chẳng thể giải quyết nỗi đau bằng những giọt nước mắt mà nỗi căm hờn, phẫn uất được chôn chặt trong tim.
Hình ảnh người phụ nữ ngoài 30 tuổi dáng cao, thon thả, tay kéo vali, đứng nhìn “chồng cũ” như muốn nhắn nhủ điều gì không nói thành lời, rồi chạy đến ôm hai đứa trẻ nhỏ vào lòng và khóc nức nở như vết dao đâm sâu vào lòng tôi, và chỉ đến khi “gia đình mới” không như ý muốn tôi mới nhận ra điều đó.
Video đang HOT
Người đời nói, người đời chửi tôi xấu xa khi cướp đi mọi thứ mà năm nào vợ cũ đã cùng tôi xây dựng, kể cả hai đứa trẻ nhỏ cũng bắt chúng rời xa mẹ. Người phụ nữ có thể mất chồng nhưng không thể mất con. Vậy mà tôi vẫn dửng dưng sống như không có chuyện gì, vẫn quyết dùng mọi thủ đoạn để tòa phân xử cho các con sống cùng cha. Giờ thì nỗi đau như gặm nhấm riêng mình tôi.
Giá như lúc này tôi điên được như cô ấy thì có lẽ sẽ chẳng phải đau. Vợ cũ chọn cách điên để quên đi hết tình đời, tình người, quên đi phút sai lầm khi lấy phải một người như tôi. Từ ngày cô ấy phát điên, dường như thế giới quay lưng lại với tôi, khiến lương tâm một gã chồng bội bạc cũng bị cắn dứt.
Hơn thế người phụ nữ trước kia tôi coi là “phòng nhì”, sau khi được đưa về làm “chính cung” bỗng trở nên đáng sợ, cô ta coi những đứa con mà trước đây mẹ chúng quý hơn sinh mạng là những chướng ngại vật, là nơi để xả stress, để thích thì mắng, ghét là đánh. Tôi đau đớn khi nhìn thấy chúng thâm tím chân tay sau mỗi chuyến đi công tác xa nhà, thấy chúng lúc nào cũng run sợ trước mặt “mẹ” chúng.
Người đàn ông bất lực không thể bảo vệ con mình như tôi còn tồn tại trong cuộc đời này làm gì? Nhưng ông trời có mắt, đây là nỗi đau, là hậu quả tôi phải gánh chịu. Hạnh phúc trước kia có lẽ quá viên mãn mà vô tình tôi đã coi rẻ để rồi vứt bỏ nó và mang về những cuộc cãi vã, những tổn thương cho cuộc đời.
Hôm nay sau khi ra khỏi nhà thương điên, hình ảnh người phụ nữ nhìn tôi không cảm xúc như thắt chặt tim tôi lại. Rồi mai đây, khi hai đứa trẻ ấy lớn lên chúng sẽ đối xử với tôi ra sao ? Tôi sợ, lần đầu tiên khi điếu thuốc tàn trên tay, tôi thấy sợ, run và bật khóc. Nhưng dẫu sợ hãi đến đâu thì tôi cũng không có đủ can đảm để chấm dứt “tình mới”, nếu chấm dứt không biết cuộc đời tôi sẽ ra sao, tiền bạc, công danh, sự nghiệp cô ta và cha cô ta (ông ấy là giám đốc công ty tôi) đang nắm giữ sẽ thế nào?
Theo VNE
Giá như anh đừng gọi, giá như em đừng đến
Tình đến rồi tình đi, kể cả khi ta có thể gắn bó với người ta yêu bằng một chiếc nhẫn nơi ngón tay, thì đôi lúc, vào một khoảnh khắc nào đó, tình vẫn phải ẩn nấp hoặc rời đi vĩnh viễn. Đó chính là quy luật của tình yêu.
Ban đầu em tưởng sẽ rất ấm áp, nhưng không còn là thế nữa. Em nhận ra vòng tay ấy đã buông lơi tự khi nào, chỉ còn những dằng dai cuối cùng như chưa thể vứt bỏ, như cái rễ cuối cùng bám vào thân cây, chỉ chực rời ra, ngả nghiêng trong vô tận.Thế nhưng chẳng phải tình ẩn nấp hay tình đi với cả hai người, bi kịch chính là một người còn yêu, một người hờ hững và tình đối với một người thì đã hết, còn với người kia thì vẫn luôn hiện hữu từng ngày.
Em đã chia tay anh, tự mình ra đi khi không còn cảm nhận được hơi ấm, thế nhưng từng ngày, từng ngày, tình yêu vẫn còn ở lại không chịu ra đi cùng người mà cứ ở lại một cách cố chấp như thể muốn khiêu chiến: "Ta cứ ở lại đây trong trái tim mi, để xem mi cố dứt dời ta bằng cách nào? cuối cùng ta thắng hay mi thắng?".
Những tháng ngày thu bắt đầu ảm đạm và khối tình ngang bướng ấy cứ nằm trong trái tim em, dù làm thế nào nó vẫn ngày càng một lớn lên, như thể đó là thứ cây tầm gửi cứ cố sống bằng cảm xúc. Bản thân em càng hỗn loạn, loài cây ấy càng leo cao, cho đến lúc đâm chồi nơi tim những mầm yêu đau nhói.
Rồi anh gọi: "Đến với anh đi". Vậy là bao nhiêu cố gắng bỗng chốc tan tành, cái mầm yêu vẫn tồn tại cố chấp nơi tim được thể vùng vẫy muốn thoát ra. Chạy đến với người ta đi! dù tình còn ít, dù tình đã trở thành một thứ méo mó hơn lúc ban đầu, hãy cứ chạy đến, vì nơi đó là nguồn nước để thỏa cơn khát cháy.
Anh đợi, anh đón, anh ôm ấp em trong vòng tay, đưa em đi trên con đường nồng nàn mùi hoa sữa. Cái cảm giác nồng nàn ấy với vòng tay xiết nhẹ chẳng khiến em thấy lòng mình bình yên như những ngày xưa cũ..
Ân ái có nồng nàn thì cũng chỉ là để khỏa lấp những khoảng trống, ngay cả khi anh ngủ, cánh tay cũng không còn quấn quýt quanh em, như thể anh đã quên cái cách mà ta từng gắn bó.
Khi bình minh lên, anh đưa em ngược lại con đường hoa sữa, anh bảo: "Sao ban ngày hoa sữa lại chẳng còn thơm nữa". Em bảo rằng, chắc hoa sữa chỉ thích ánh trăng dịu nhẹ, không thích cái gay gắt của mặt trời. Vì hoa sữa thích ánh trăng nên chỉ tỏa hương dưới trăng mà thôi. Như tình em với anh, vì yêu anh nên chỉ có thể thiết tha với mình anh, dù cho những thứ khác lấp lánh đến bao nhiêu.
Đó là tình em, không còn là điều anh quan tâm nữa.
Em đã chạy đến bên anh vì hy vọng rằng chúng ta sẽ trở lại những ngày xưa, nhưng hóa ra khi trong tim đã có những đớn đau thì mọi thứ sẽ chẳng còn tươi đẹp. Em đã cố yêu anh, cố cho mình một niềm hy vọng, cố tin rằng sau cơn mưa trời lại sáng... nhưng càng cố, em càng cảm thấy cô đơn, xơ xác như những vệt cỏ dại ven đường trước cái lạnh đầu đông.
Tình đến, tình đi, nên giữ những gì ở lại, dù ban đầu nó có làm cho tim ta đau nhức, khó chịu. Nhưng nếu cố níu giữ ân tình không tròn vẹn, thì khác gì ta cố vơ những cuồng vọng vào nơi tim, gom thêm bão giông để lấp vào khoảng trống?
Giá như anh đừng gọi, giá như em đừng đến, giá như ta không gặp nhau lần nữa...
Vũ Minh
Giá như có một người lạ... Có những buổi chiều, tôi thấy mình như người lạ của Sài Gòn. Tôi là người lạ giữa lòng thành phố đông vui, chen chúc những xe và người. Giữa những hạt mưa lay tâm trí người ta ngả nghiêng để phố bay trong vài dòng lẩn khuất của trí óc. Thực ra thì tôi đã quen với Sài Gòn lâu rồi. Nhưng...