Giá như là tôi yêu bạn sớm hơn
Mối tình học trò ngây thơ, trong sáng không đủ sức làm tôi tin tưởng. Đến khi nhận ra tình cảm dành cho bạn thì đã muộn rồi.
ảnh minh họa
Cách đây nhiều năm, khi còn học THPT, tôi quen với một bạn, là người hiện giờ tôi đang có tình cảm. Bạn ấy hiền lành, tốt tính. Dù chỉ hơn tôi một tuổi nhưng bạn chín chắn và ra dáng đàn anh vô cùng. Lúc nào bạn cũng cư xử với tôi nhẹ nhàng, dịu dàng và bao bọc tôi như một đứa em nhỏ. Bạn giúp tôi học, quan tâm và chăm sóc tôi, ai nhìn cũng ngưỡng mộ tình cảm ấy.
Nhưng hồi đó tôi thấy mình còn nhỏ, mới học lớp 12, còn trẻ con và không thích yêu đương nên dù bạn rất có tình cảm với tôi, tôi cũng chỉ “thinh thích” mà thôi. Tình cảm rất trong sáng. Có điều về phần bạn, bạn lại không nghĩ như thế. Bạn nói yêu tôi và còn lên kế hoạch định hướng cuộc sống sau này cho cả hai. Tôi cảm thấy tức giận vì nghĩ rằng bạn đang áp đặt cuộc sống của mình nên đã đòi “nghỉ chơi”. Bạn hỏi tôi sau này có cho bạn cơ hội nữa không nhưng tôi không đáp lại.
Bạn vùi đầu vào việc học hành để quên tôi và đã đỗ hai trường đại học. Bạn chọn học trường quân đội. Tôi bị trượt năm đầu, ôn thi lại và năm sau cũng đỗ. Suốt một năm tôi ở nhà ôn thi, bạn không liên lạc gì. Tôi nghĩ bạn giận tôi lắm nên mới làm như thế. Mãi sau này, tôi mới biết bạn vẫn hỏi thăm tin tức của tôi qua bạn bè.
Video đang HOT
Đến khi tôi nhập học năm đầu, bạn bắt đầu gọi điện, nói chuyện với tôi. Môi trường học tập, rèn luyện đã giúp bạn cứng cáp trưởng thành hơn. Bạn vẫn cứ bóng gió nói về tình cảm khi xưa. Còn tôi thì vẫn chỉ coi bạn là bạn.
Sau này, tôi yêu một người bạn học cùng trước nhưng chuyện tình chả đi đến đâu. Cùng thời gian đó, bạn cũng yêu một người gần nhà. Đến khi tôi chia tay được một khoảng thời gian dài, bạn nói rằng dù yêu người khác nhưng bạn luôn nhớ về tôi. Lúc này tôi lại thấy mình có tình cảm với bạn. Vì dù không yêu nhau nhưng chúng tôi vẫn trân trọng những gì đã có và vẫn yêu quý nhau. Bạn cũng thế. Chỉ có điều bạn không thế chia tay với người hiện tại vì khi tôi không đáp lai tình cảm của bạn thì bạn gái kia lại luôn ở bên an ủi, động viên. Cô gái kia đã chịu nhiều thiệt thòi vì bạn nên rất khó để chia tay.
Bạn là người nặng tình, đã luôn nhớ đến tôi suốt nhiều năm, giờ khi bạn yêu người khác, dù không trọn vẹn tình cảm nhưng đó cũng đã là yêu. Vả lại bạn sợ tôi đã một lần ra đi, nếu giờ tôi lại ra đi nữa thì bạn ấy không còn ai bên mình nên không dám liều lĩnh.
Bạn nói hãy chờ bạn quên người kia để đến với tôi nhưng như vậy có nghĩa là tôi sẽ trở thành người thứ 3 xen vào và sẽ bị tiếng là cướp mất tình yêu của người khác. Tôi không thể làm thế. Nhưng biết đến bao giờ bạn mới có thể thực sự đến bên tôi. Tôi sợ bạn ấy không thể quên bạn gái của mình như đã không thể quên tôi trước kia.
Bạn ấy rất tốt, bố mẹ tôi cũng yêu quý bạn ấy nữa, quan điểm của chúng tôi về gia đình và hạnh phúc cũng giống nhau. Bạn ấy là một người đáng tin tưởng nhưng nếu bạn ấy không thể quên bạn gái kia thì tôi không biết phải làm sao? Tôi cũng không biết có nên chờ đợi bạn ấy không nữa?
Theo VNE
Món quà đặc biệt của em
Hồi đó, tôi mới ra trường, may mắn trúng tuyển vào một công ty lớn với mức lương khá tốt. Em vào cùng đợt với tôi và vài cậu bạn khác. Tôi ấn tượng với em ngay lần gặp gỡ đầu tiên lúc đi phỏng vấn.
Vì thế, tôi càng mừng hơn khi biết chúng tôi được phân công về cùng bộ phận với nhau. Chúng tôi làm việc thật ăn ý. Nhất cự ly, tôi nhanh chóng bày tỏ tình cảm với em. Chẳng biết cảm động gì ở thằng con trai vẫn còn tay trắng là tôi lúc đó, em gật đầu đồng ý làm bạn với tôi, dù đang được nhiều anh chàng trong công ty ngấp nghé.
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Do tính chất công việc, bọn trai trẻ chúng tôi tập tành hút thuốc. Trong công ty, nhìn quanh ai cũng hút thuốc. Thuốc lá hút rồi thật khó bỏ. Em thì ghét mùi thuốc lá. Em bảo, hút thuốc có hại cho sức khỏe. Điều đó tất nhiên mọi người đều biết, tôi cũng vậy. Nhưng, bỏ thuốc, với tôi có lẽ là điều không tưởng. Hình ảnh tôi với điếu thuốc trên môi có lẽ không đẹp lắm trong mắt em, nên tôi cũng ít dám công khai hút thuốc. Nhưng, làm sao giấu được em, khi khói thuốc ám vào quần áo, vào tóc và nhất là vào răng miệng, hơi thở. Em hết khuyên tôi, từ lời ngon ngọt đến gay gắt khó chịu. Lời hứa "sẽ hạn chế" của tôi xem ra còn khó khả thi, huống gì là bỏ hẳn. Tôi lại còn thi thoảng hay ho, em vừa lo vừa giận dỗi, nhưng tôi chỉ cười trừ. Tất nhiên, cái chiêu "bỏ thuốc mới được hôn người yêu" được em áp dụng triệt để. Tôi rất khổ sở, vừa bực vừa giận em.
Chợt một ngày lãnh lương xong, em mua tặng tôi món quà. Mở ra, tôi ngạc nhiên vô cùng khi thấy một chiếc hộp quẹt "hàng hiệu", món đồ mà những tay nghiện thuốc lá đều muốn sở hữu. Chiếc hộp quẹt đó mà sử dụng trước mặt những tín đồ thuốc lá khác thì quả là đáng tự hào. Tôi không hiểu sao mình lại được nhận món quà đó. Lẽ nào em hết yêu tôi, nên khuyến khích tôi hút thuốc thoải mái? Hay em đã từ bỏ cuộc vận động, quyết định sống chung với khói thuốc?
Lời giải thích của em làm tôi vừa bất ngờ vừa cảm động. Tặng tôi chiếc hộp quẹt, vật mà em biết tôi luôn mang theo bên người, là em muốn mỗi khi tôi thèm thuốc, chuẩn bị châm lửa, tôi sẽ nhớ đến em, nhớ lời dặn dò đừng hút thuốc nữa. Quả thật, mỗi khi cầm chiếc hộp quẹt trên tay, tôi không thể không thể nghĩ đến em. Em đã dành cho tôi sự quan tâm quá nhiều, trên mức mà tôi xứng đáng được hưởng. Tôi đã làm được gì cho em đâu kia chứ...
Rồi thì... Em rời công ty, tìm cho mình hướng đi mới, công việc mới và cả tình yêu mới. Tôi không trách em, em xứng đáng với những gì tốt hơn thế nữa. Tôi vẫn tiếp tục công việc cũ của mình, vẫn như thấy hình bóng em tại nơi làm việc của mình. Nhưng, có một điều chắc em không bao giờ ngờ là không lâu sau tôi đã bỏ được thuốc. Tất cả là nhờ chiếc hộp quẹt tình yêu em đã tặng tôi ngày đó.
Nhiều năm tháng đã qua đi, chúng tôi bặt tin nhau, nhưng tôi vẫn luôn thầm cầu mong con đường em đi luôn rạng ngời hạnh phúc. Chiếc hộp quẹt vẫn bên tôi mỗi ngày, dù tôi chẳng bao giờ sử dụng. Nó nhắc tôi biết sống có trách nhiệm với bản thân hơn, biết quan tâm và trân trọng những gì mình đang có.
Cám ơn em ngày đó đã tặng tôi món quà đặc biệt này.
Theo VNE
Vợ hậu đậu Anh không muốn về tổ ấm, để rồi ngộp thở và bức bối bởi sự lười biếng và chậm chạp của vợ. Hồi mới cưới, có hôm anh viện lý do này nọ để trốn bữa tối ở nhà. Anh mặc kệ chị, để chị tự xoay xở. Anh cưới chị mười năm nay, ý định ly hôn đã thoáng qua đôi ba...