Giá như không có câu nói đùa ấy thì tôi sẽ không phải đau đớn như hiện tại
Tôi đành ngậm ngùi đi một mình nhưng anh ra khỏi nhà mà không mang theo thứ đó khiến tôi không ngừng suy nghĩ. Đi tiếp đối tác bàn công chuyện mà anh lại quên cái vật bất ly thân của mình ư?
Tôi và anh kết hôn cũng đã được 3 năm và có với một bé trai kháu khỉnh. Hạnh phúc mà tôi đang có khiến khối người phải ghen tỵ. Anh, chồng tôi là một người đàn ông vô cùng mẫu mực, giỏi kiếm tiền lại hết lòng yêu vợ thương con. Ở công ty, các chị em luôn lấy anh làm mẫu hình phấn đấu để tìm chồng tương lai sau này nên tôi hãnh diện về anh lắm. Đi đâu cùng anh, tôi cùng thấy nở mày nở mặt.
Cuối năm, công ty anh tổ chức liên hoan mừng doanh số cao. Anh đưa tôi đi cùng để chung vui. Gặp tôi, mấy chị em xúm xít lại khen tôi có số được hưởng phúc, lấy được người chồng điểm 10 cho chất lượng. Đúng lúc ấy thì anh bước tới, trêu đùa chúng tôi rằng:
- Mấy chị em lại tụ tập nói xấu gì cánh đàn ông chúng tôi thế!
- Chúng em đang bàn nhau cách để tìm được một người đàn ông tốt như anh và làm thế nào để sau này biết được chồng mình đang ngoại tình – một cô nàng nhanh nhảu.
Vừa hay lúc ấy một chàng thanh niên đi tới, anh ta quàng tay qua vai chồng tôi và nói:
- Đến bọn em đây còn phải lấy anh Tuấn (tên chồng tôi) làm gương đây này. Vui vẻ với bồ mà vẫn khiến vợ thấy hạnh phúc!
Video đang HOT
Một mình gặm nhấm nỗi đau phản bội, tôi lại ước, giá như mình không nghe thấy câu nói bông đùa đó thì tốt biết bao nhiêu. (Ảnh minh họa)
Tưởng là một câu nói đùa nên tôi cũng chẳng để bụng. Nhưng nét mặt chợt biến sắc bất thường khiến tôi thấy lạ. Anh có vẻ gì đó lúng túng và nghi ngại, còn những người xung quanh, một vài người cười thành tiếng, nhưng có những người cười rất gượng gạo. Biểu hiện kì lạ này của mọi người, tôi không muốn suy nghĩ cũng không được.
Ngay lập tức về nhà, tất cả điện thoại, email của anh, tôi đều kiểm tra hết nhưng chẳng có biểu hiện gì lạ. Trong lòng vẫn thấy bất an, tôi quyết định thuê thám tử theo dõi anh. Nhưng cũng không thu được kết quả gì. Giờ giấc đi về của anh nghiêm chỉnh, anh chẳng đi đâu ngoài đến công ty và thi thoảng đi tiếp đối tác nhưng toàn là đối tác nam. Một tháng trôi qua, chẳng có manh mối nào. Đúng lúc tôi đang nghĩ mình đã suy nghĩ lung tung quá nhiều thì xảy ra chuyện ấy.
Ngày cuối tuần, tôi muốn rủ anh về thăm ông bà ngoại nhưng anh nói hôm nay anh có hẹn với một đối tác mới bay từ Nam ra, không thể đi được. Đúng lúc ấy thì điện thoại anh đổ chuông:
- Tôi đang trên đường đến đây, anh đã tới sân bay rồi ư? Đợi tôi nhé!
Tôi đành ngậm ngùi đi một mình nhưng anh ra khỏi nhà mà không mang theo thứ đó khiến tôi không ngừng suy nghĩ. Đi tiếp đối tác bàn công chuyện mà anh lại quên cái vật bất ly thân của mình ư? Chiếc máy tính xách tay, anh đi làm việc, chưa từng rời xa nó bao giờ bởi công việc của anh gắn liền với nó. Linh tính tôi báo cho chuyện chẳng lành. Tôi âm thầm bám theo anh.
Tới sân bay, hình ảnh anh ôm hôn thắm thiết một cô gái trẻ đẹp rồi kéo hành lý giúp cô ta khiến lòng tôi nghẹn đắng lại. Thì ra thám tử chẳng phát hiện được gì là do cô nhân tình của anh đi thăm họ hàng ở xa, hôm nay mới về. Vậy nên suốt một tháng qua, anh mới ngoan ngoãn như vậy. Tôi cười mỉa mai, đến ông trời mà cũng giúp anh qua mặt chị đấy ư?
Quay về thực tại đau đớn. Nhìn họ lên xe với nhau mà đôi chân tôi không thể nhấc nổi lên để tới bắt quả tang họ. Tôi trở về trong tình trạng bất ổn nhất có thể. Chúng tôi chỉ mới chung sống với nhau có một năm thôi mà anh đã có thể nhanh chóng phản bội tôi như vậy. Có tàn nhẫn và tệ bạc với tôi quá không? Vậy mà tôi luôn thần tượng anh và nghĩ rằng mình là kẻ may mắn. Đúng là có ai cười thâu đêm suốt sáng được đâu. Một mình gặm nhấm nỗi đau phản bội, tôi lại ước, giá như mình không nghe thấy câu nói bông đùa đó thì tốt biết bao nhiêu.
Theo Một Thế Giới
Chồng đi 'đổi gió' bị lừa phải cầu xin vợ mang tiền đến cứu
Hôm nay, thừa dịp tôi lại phải làm ca đêm, cô ta nhắn tin hẹn chồng tôi đến khách sạn.
Hôm trước, tôi đang làm ca đêm, chồng tôi bỗng nhiên gọi điện đến. Chồng gọi đến vào giờ muộn như vậy, tôi đã có linh cảm không lành. Quả nhiên, vừa nhấc máy thì đã nghe giọng chồng tôi nức nở: "Vợ à, em mang 15 triệu đến khách sạn XX ở đường YY cứu anh, anh xảy ra chuyện rồi!"
Nghe thấy chồng xảy ra chuyện, giọng anh lại rất hoảng hốt khiến tôi chả kịp nghĩ nhiều, vội vàng xin phép, về nhà lấy tiền rồi chạy ngay đến địa chỉ anh nói. Trên đường đi, tôi đã nghĩ ra đủ loại tình huống, nhưng nghìn lần vạn lần cũng không nghĩ đến chuyện chồng tôi sau lưng tôi đưa một cô gái đẹp vào khách sạn.
Giờ tôi đang rất hoang mang, không biết có nên tha thứ cho lần ăn vụng bất thành này của anh hay không? (Ảnh minh họa)
Mở cửa phòng chồng nói ra, tôi nhìn thấy một cảnh tượng lộn xộn. Chồng tôi bị ba người đàn ông cao to vây quanh, trên người anh ta chỉ mặc mỗi một chiếc quần đùi. Bên cạnh anh ta là một cô gái xinh đẹp chừng hơn 20 tuổi, trang phục xộc xệch, đầu giường còn có 1 hộp "áo mưa" mở sẵn. Nhìn cảnh này, tôi cũng hiểu được chồng tôi đã làm ra chuyện gì.
Lúc đó máu nóng bốc lên đầu, tôi xông lên muốn cho chồng một cái bạt tai nhưng đã bị một người đàn ông cản lại. Hắn tự nhận là chồng của cô gái đang ở trên giường với chồng tôi. Hắn cũng ngả bài ngửa luôn, nói bọn hắn bắt quả tang tại trận, còn ghi lại bằng chứng đầy đủ. Nếu tôi chịu trả tiền bồi thường, bọn hắn sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Nếu không, bọn hắn lập tức dẫn chồng tôi trong tình trạng ăn mặc như bây giờ ra giữa phố, cho mọi người biết mặt đôi "gian phudâm phụ".
Tên kia vừa dứt lời, chồng tôi đã quỳ phịch xuống, cầu xin tôi hãy đưa tiền cho bọn người này. Vừa nói, chồng tôi còn liên tiếp tát vào mặt mình, nói "anh không phải là người", rồi còn hứa hẹn "sau này không bao giờ tái phạm". Hai tên còn lại thì ra sức "bơm kích" thêm vào, khiến chồng tôi càng thêm hoảng loạn. Lúc này, tôi đã biết chồng tôi bị sập bẫy bọn họ nhưng bọn chúng có bằng chứng trong tay, dù có giận chồng đến đâu tôi cũng phải móc tiền ra đưa cho bọn chúng.
Về đến nhà, chồng tôi "thẳng thắn xin được khoan hồng", kể lại đầu đuôi câu chuyện: Tôi hay phải đi làm ca đêm, nhà vắng người khiến chồng tôi thấy buồn chán, thường lên mạng chat chit giết thời gian. Một hôm, anh vừa online thì một cô gái bỗng nhảy vào kết bạn với anh. Cô ta tự nhận là người mẫu, còn thường gửi cho chồng tôi mấy cái ảnh hở hang, khêu gợi. Cô ta còn nói chồng cô ta hiện đang làm việc ở nước ngoài, cô ta sống một mình rất cô đơn, muốn tìm một người lén hẹn hò. Cô ta còn cam đoan chỉ để thỏa mãn "nhu cầu", tuyệt đối sẽ không để chuyện này ảnh hưởng đến gia đình cả hai. Chồng tôi không cưỡng được những điều kiện hấp dẫn của cô ta, cuối cùng cũng đồng ý cùng cô ta lén lút. Hôm nay, thừa dịp tôi lại phải làm ca đêm, cô ta nhắn tin hẹn chồng tôi đến khách sạn.
Chồng tôi theo địa chỉ cô ta nhắn tìm đến, mới vào phòng cô ta đã dính lên người chồng tôi, tỏ ra vô cùng nhiệt tình. Trong lúc hai người đang xoắn xuýt quên trời đất thì cửa phòng đột nhiên bị đạp tung, ba người đàn ông xông vào. Một người tự xưng là chồng cô gái kia, hai người còn lại là bạn gã đi cùng để bắt gian. Bọn chúng trói chồng tôi lại, chụp ảnh làm bằng chứng rồi uy hiếp chồng tôi bắt nộp 15 triệu mới thả người.
Chồng tôi vội vàng ra ngoài, quên mang theo ví, trong túi chỉ có 1 triệu. Bọn chúng bực mình cho chồng tôi vài cú thụi, rồi bắt chồng tôi gọi điện bảo người nhà mang tiền đến chuộc. Không còn cách nào khác, chồng tôi đành phải gọi điện cho tôi cầu cứu.
Về đến nhà, chồng tôi lại tiếp tục quỳ xuống xin lỗi tôi, cầu mong tôi tha thứ và thề không dám tái phạm. Tôi ngồi yên nghe anh thề thốt mà chỉ cảm thấy nực cười. Người ta nói "con dại cái mang", còn tôi là "chồng dại vợ mang". Dù biết anh lần đầu trót dại, nhưng tôi vẫn không kìm nén được nỗi đau vì bị phản bội. Giờ tôi đang rất hoang mang, không biết có nên tha thứ cho lần ăn vụng bất thành này của anh hay không?
Theo danviet
Tối nay, chồng đuổi tôi ra khỏi nhà chỉ vì bát nước mắm thiếu ớt Vừa nhìn thấy tôi đặt bát nước mắm xuống bàn, chồng tôi quăng đũa và đứng lên quát lớn: "Đồ mất dạy, mày định trêu tao à! Mày lấy nước mắm và không có ớt là có ý gì đây?". Tôi lấy chồng đến nay đã được 4 năm nhưng lúc nào tôi cũng cảm thấy cuộc sống như địa ngục khi phải...