Giá như em gặp anh muộn hơn chút nữa
Tuy cuộc hôn nhân giữa Hùng và vợ từ lâu đã không còn tình yêu, nhưng Hùng vẫn cảm thấy tội lỗi khi nghĩ về người phụ nữ khác.
Hạnh ngồi ủ rũ ở một góc quán cà phê, đôi mắt đỏ hoe, ướt rượt. Ngoài kia, nắng như đổ lửa hắt qua khung cửa bỏng rát, nhưng chẳng khiến lòng cô ấm lên. Nhìn dòng người hối hả lướt đi trên phố, Hạnh chỉ càng thấy lòng thêm chông chênh.
Cứ mỗi lần mẹ cô nhắc đến chuyện của cô và Hùng, sau vài ba câu nói, thế nào giông bão cũng kéo đến. Mà cô, chẳng khác nào con đà điểu chỉ biết rúc đầu vào cát, lần nào cũng xách giỏ tháo chạy ra góc quán quen, ngồi gặm nhấm nỗi buồn.
Hạnh quen Hùng sau khi ly hôn đã ba năm, trong một lần đi đám cưới bạn. Khi đó, Hùng đang sống ly thân vợ. Trong khi cuộc hôn nhân của con trai đang bên bờ đổ vỡ, mẹ Hùng là người nỗ lực nhiều nhất mong họ thuận hòa. Con dâu bà ở tận miền Nam, bà không muốn phải xa đứa cháu trai duy nhất khi tổ ấm con mình tan rã. Khoảng cách hơn 1.000 cây số đối với bà là quá xa xôi, mà những cuộc điện thoại đường dài sẽ chẳng giúp bà vơi đi thương nhớ.
Hồi ấy, Hùng thường hẹn Hạnh đến đây uống cà phê, khi trong lòng anh nặng nề nhất. Có lẽ sự lắng nghe, thấu hiểu của Hạnh, một phụ nữ từng trải qua đổ vỡ hôn nhân, đã khiến Hùng mạnh dạn thổ lộ những bế tắc trong cuộc hôn nhân của chính mình. Hạnh và Hùng lúc ấy, chỉ như hai người bạn tri kỷ. Hạnh không ngờ, từ sự cảm thông, thấu hiểu, tình bạn này lại có thể phát triển thành tình yêu. Nhưng đó là chuyện của sau này.
Video đang HOT
Lúc ấy, tình bạn giữa họ, lại khiến mẹ Hùng vô cùng khó chịu. Với bà, giữa nam nữ không thể có tình bạn đơn thuần. Nếu Hạnh không có tình cảm với Hùng, thì Hùng ắt có tình cảm với cô. Dù là ai bắt đầu đi nữa, bà muốn sự qua lại giữa hai người chấm dứt. Hạnh không gặp Hùng nữa.
Cái thành phố nhỏ hẹp như thế, vậy mà suốt một năm trời, cả hai lại không hề chạm mặt nhau. Đôi lúc Hạnh cũng thấy chút trống vắng, cô đơn. Cuộc sống này quá mệt mỏi, có một người lắng nghe bạn nói, hay nói cho bạn nghe, ngày qua đi cũng thú vị hơn nhiều.
Hạnh gặp lại Hùng, khi vô tình bước đến góc quán quen thuộc ấy. Hùng nói, không ngờ một năm qua anh “cắm chốt” ở đây, cuối cùng cũng gặp lại cô. Thời buổi công nghệ, muốn gặp gỡ nhau, dễ dàng như lướt một ngón tay trên điện thoại. Anh tôn trọng cô, nhưng cũng muốn đánh cược nhân duyên giữa hai người.
Tuy cuộc hôn nhân giữa Hùng và vợ từ lâu đã không còn tình yêu, nhưng Hùng vẫn cảm thấy tội lỗi khi nghĩ về người phụ nữ khác. Anh muốn sau khi gặp lại Hạnh, mình đã là một người đàn ông tự do. Có như vậy, thứ tình cảm ẩn sâu trong tim không cần anh phải nhọc công che đậy nữa. Nhưng cuộc đời không như anh dự đoán. Khi họ gặp lại nhau, anh vẫn là người đang bị hôn nhân trói buộc.
Vị thẩm phán tiếp nhận vụ án ly hôn của Hùng từng cảm thán, bà chưa từng gặp một người nào như mẹ Hùng, khóc hết nước mắt khi biết vợ chồng con trai đã gửi đơn xin ly hôn đến tòa. Hôm đó, trên hành lang tầng ba của tòa án, mẹ Hùng đã quỳ xuống, xin thẩm phán đừng xử ly hôn vợ chồng con trai bà. Bà còn dọa sẽ nhảy từ tầng ba xuống, khiến vị thẩm phán một phen hoảng hốt.
Thế nhưng, sau nhiều lần hòa giải bất thành, tòa quyết định để họ ly hôn, khi nhận ra cuộc hôn nhân của vợ chồng Hùng đã không còn tiếng nói chung nữa. Mẹ Hùng sau mấy ngày đau đớn vật vã, đã vực dậy tinh thần, tìm đến nhà Hạnh náo loạn một trận. Bà nghĩ, nếu không phải vì sự xuất hiện của cô, có thể cuộc hôn nhân của con trai bà đã có cơ hội hàn gắn.
Mẹ Hạnh khi biết con gái qua lại với người đàn ông đã có vợ thì vô cùng tức giận. Bà càng xấu hổ hơn khi người lớn “bên kia” tìm đến tận nhà răn dạy con gái. Suốt một thời gian dài, bà chẳng dám ra đường. Bà cấm tiệt con gái qua lại với Hùng.
Mẹ Hạnh nói, nếu cô vẫn yêu Hùng, thì cứ yêu ngoài đường ngoài chợ, đừng dẫn về nhà. Bà không chấp nhận làm thông gia với người phụ nữ như mẹ Hùng. Mẹ Hùng càng không muốn Hạnh làm con dâu, kẻ đã khiến con dâu và cháu trai bà phải khăn gói vào Nam.
Trước đây, khi chưa yêu Hùng, Hạnh mới dễ dàng từ bỏ. Nhưng tình cảm một khi đã nhóm lên, đâu thể dập tắt. Đã 5 năm trôi qua, dù yêu nhau, nhưng Hạnh và Hùng vẫn chẳng thể kết hôn, khi hai bên gia đình quyết liệt phản đối.
Hùng nói, nếu không thể thuyết phục được người lớn, hai người chỉ còn cách lặng lẽ đăng ký kết hôn, anh không muốn họ cứ hẹn hò mãi. Hạnh nghĩ, liệu họ có thật sự hạnh phúc, khi áp lực hai bên gia đình quá nặng nề? Nhưng cô lại không thể buông tay Hùng. Chỉ biết than thở chính vận xui của mình. Nếu cô gặp Hùng muộn hơn chút nữa, khi anh đã là người độc thân, biết đâu chuyện tình yêu của cô sẽ không trắc trở như thế này…
Ngọc Hà
Thật vui nếu bạn trên 40 tuổi
Lòng mình tan nát sau khi mối tình 5 năm tan vỡ. Mình không biết có nên tin vào tình yêu nữa hay không?
Có lẽ do kiếp trước mình làm người ta đau khổ nên kiếp này mình bị đau khổ chăng? Mình bây giờ có lẽ khó mà yêu ai được nữa, nhưng mình vẫn tin một nửa của mình đang ở đâu đó ngoài kia mà mình chưa được gặp.
Mình xin phép tự giới thiệu đôi chút về bản thân: Mình làm việc trong lĩnh vực giáo dục, mình tin vào các giá trị nhân văn mà giáo dục mang lại cho con người, cũng như các giá trị truyền thống tốt đẹp cần gìn giữ cho dù xã hội có đổi thay thế nào đi nữa.
Mình sinh ra và lớn lên ở mảnh đất Sài Gòn năng động, hiền hòa với không ít những con người tốt bụng, dễ thương quá đỗi. Nhưng dường như cuộc sống thành thị náo nhiệt với những thứ hiện đại xa hoa không phù hợp với mình lắm. Mình ước mong một cuộc sống mộc mạc, đơn sơ, được hòa mình với thiên nhiên yên bình ở chốn thôn quê. Mỗi sáng thức dậy được nghe tiếng gà gáy, tiếng chim hót, được thấy ánh nắng ban mai và làn gió mát rượi trong lành tràn vào... Hay những buổi hàn huyên tâm sự bên hiên nhà cùng những người thân yêu, chầm chậm thưởng thức tách trà gừng ấm áp trong một không gian yên tĩnh, êm đềm. Nhưng chỉ tiếc là hiện giờ mình không thể vì còn công việc ở đây.
Mình cũng rất thích nghiên cứu tìm tòi về văn hóa, lịch sử nước nhà cũng như các nước bạn trên khắp thế giới. À mình có ngoại hình bình thường, không đẹp đâu nhé. Nếu bạn trên 40 tuổi, là người độc thân, hiền lành, nghiêm túc, có hiểu biết đủ rộng, biết yêu thương tha nhân và yêu mái ấm gia đình thì mình rất vui được làm quen với bạn.
Tôi quan trọng tình cảm hơn tiền bạc Tôi sống tình cảm, tâm lý, nhẹ nhàng đơn giản, cư xử nhã nhặn, hài hước, luôn giúp đỡ những người khó khăn hơn mình. Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo, đến TP HCM học tập, làm việc đã hơn 20 năm. Khoảng thời gian đó tôi đã cố gắng rất nhiều để mọi thứ được ổn định,...