“Giá như được… xấu đi một tí!”
Ai bảo xấu mới là cái tội, đôi khi đẹp cũng là một cái tội đấy!
Quỳnh xinh đẹp. Không ai có thể phủ nhận điều đó. Từ bé, Quỳnh đã luôn được khen ngợi bởi vẻ đẹp của mình. Không ít lần có người nói với Quỳnh: “Em có tiền tỉ bố mẹ cho đấy, em biết không?”. Quỳnh lớ ngớ chả hiểu gì thì họ thản nhiên chỉ vào mặt cô mà rằng: “Chính là cái mặt này này!”.
Ngoại hình đẹp chắc hẳn phải là một lợi thế lớn, một niềm tự hào đối với người sở hữu nó, nhất là phụ nữ . Người ta còn nói, sức mạnh của đàn ông nằm ở những bó cơ, sức mạnh của đàn bà lại nằm ở nhan sắc cơ mà! Khi còn bé, Quỳnh cũng thấy vui vui mỗi khi có ai khen mình xinh xắn, dễ thương. Nhưng càng lớn, đối với 1 người có phần hướng nội như cô thì vẻ đẹp ngoại hình lại thực sự là thừa thãi, thậm chí còn toàn mang lại phiền phức mà thôi!
Hồi học cấp 3, cái tuổi mới lớn ẩm ương, các chàng trai cô gái bắt đầu tập tọe yêu đương. Quỳnh với vẻ ngoài nổi trội nghiễm nhiên trở thành người trong mộng của khá nhiều cậu bạn cùng trang lứa. Nhưng những sự quan tâm, những món quà nhỏ và lời tỏ tình ngượng ngập trong ngăn bàn lớp học… của họ chỉ khiến cô thấy phát bực. Sau đó, hễ cứ thấy những thứ tương tự như thế là cô ném hết vào sọt rác. Thế là Quỳnh bị gắn ngay cho mác “chảnh, kiêu”, đồng thời trở thành tấm bia cho các cô gái khác chĩa mũi nhọn vào. Họ thường bĩu môi nguýt dài: “Được tí nhan sắc hơn người mà tưởng mình ghê gớm lắm sao ? Tưởng là công chúa hay hoa hậu à?”.
Suốt những năm tháng đó, mong ước nhỏ nhoi của Quỳnh là được yên thân để học tập và ôn thi đại học, ấy thế nhưng cô lại vô tình trở thành mục tiêu công kích của nhiều người, sự tĩnh lặng quanh cô vì thế mà cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Lần đầu tiên trong đời, cô ước giá như mình không được xinh đẹp thế này!
Video đang HOT
Lên đại học, với vẻ ngoài nổi bần bật, Quỳnh vẫn luôn được cánh con trai yêu thích và tán tỉnh. Mãi chẳng thấy Quỳnh ưng chàng nào, đám con gái ghen tị với cô lại thi nhau xì xào: “Nó xinh thế, không phải đại gia thiếu gia thì nó thèm vào! Có nhan sắc trời cho nên phải biết dùng đúng chỗ chứ! Thế là khôn đấy!”. Người thì quả quyết đã nhìn thấy cô đêm hôm được xế hộp đưa đón, còn có tin đồn chắc như đinh đóng cột rằng cô đã phải vào bệnh viện “giải quyết hậu quả”.
Thấy Quỳnh thường xuyên lên thư viện học bài thì có người trêu đểu: “Đẹp thế thì dùng vốn tự có mà lấy chồng giàu, học lắm học nhiều cũng để làm gì đâu hả em?”. Ban đầu nghe những lời ong tiếng ve đó Quỳnh tức lắm, nhưng sau đó cô quyết tâm trơ mặt luôn, mặc ai nói gì thì nói, việc của cô, cô cứ làm. Đành là vậy, nhưng trong lòng cô cũng không ít lần thầm ước ao rằng ngoại hình của bình được… bình thường thôi. Xinh đẹp ư, nào có báu bở gì đâu!
Ra trường đi làm, với ngoại hình bắt mắt và một bản hồ sơ không tệ, Quỳnh dễ dàng được nhận vào 1 công ty có tiếng. Nhưng hỡi ôi, vào công ty thì cô lại toàn được giao mấy việc chẳng đúng chuyên môn gì hết, tỉ như: gặp gỡ tiếp chuyện đối tác, tháp tùng sếp đi tiệc tùng, bồi sếp đi công tác… Mặc dù lương lậu được sếp trả khá hậu hĩnh, sếp cũng là người đứng đắn, nhưng đó không phải là điều cô mong muốn!
Chưa nói đến việc thấy cô thường xuyên đi cùng sếp trong những chuyến công tác xa gần, đồng nghiệp trong công ty lại túm năm tụm ba xì xầm bàn tán đủ thứ sau lưng cô. Cô kiến nghị với sếp thì sếp thủng thẳng: “Em lạ thật! Vừa được nhàn thân, lương cao lại hông muốn, thích về phòng dự án cày cuốc cho gầy mòn người ra à? Chính vì em đẹp nên mới được giao những việc nhẹ lương cao như thế, người khác muốn cũng không được đâu!”. Quỳnh nghe thế chỉ biết cười khổ, nghĩ bụng giá như cô xấu hơn 1 tí thì chắc hẳn giờ này cô đang chễm chệ ở phòng dự án làm đúng chuyên môn yêu thích của mình rồi ấy nhỉ!
Dạo gần đây, có một sếp già ở công ty đối tác, vợ con đề huề rồi mà khi gặp Quỳnh vẫn tít hết mắt vào. Lão bắt đầu theo đuổi cô ráo riết, thề thốt sẽ bỏ vợ ngay lập tức để rước cô về làm thiếu phu nhân này nọ. Cô bực lắm, nhưng vì là đối tác nên vẫn phải từ chối một cách lịch sự, chỉ mong sao nhanh chóng kết thúc hợp đồng để cô được thoát nợ.
Nhưng vào một chiều, đúng lúc Quỳnh tan làm thì 1 đám người tới chặn trước cửa công ty cô, vừa nhìn thấy cô, người phụ nữ cầm đầu chẳng nói chẳng rằng lao vào vừa chửi mắng vừa tát cô, giật tóc, còn định xé quần áo cô ngay giữa thanh thiên bạch nhật. May có người vào can cô mới thoát ra khỏi “móng vuốt” của bà ta. Quỳnh tối tăm cả mặt mũi, chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Mãi sau mới rõ, thì ra bà ta là vợ của lão giám đốc “dê cụ” kia, thấy chồng mình si mê Quỳnh thì điên lắm, lại nghĩ chồng mình giàu có thế, sẵn sàng dâng tiền dâng của thì có con ranh nào cầm lòng được! Do đó mà dẫn đến vụ dằn mặt Quỳnh như vậy. Trước khi ra về, bà ta còn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô rồi phán: “Chị đây ghét tất cả những đứa con gái xinh đẹp! Đẹp cũng là 1 cái tội đấy, biết không hả cưng!”.
Quỳnh mặc dù trong sạch nhưng giờ có giải thích thì còn ý nghĩa gì nữa, người ta sẽ nói ngay: “Không có lửa làm sao có khói”! Rồi ngày mai thôi, chuyện cô bị đánh ghen tơi tả tất cả đồng nghiệp sẽ biết, có khi còn lan ra cả mấy tòa nhà văn phòng xung quanh nữa ấy chứ. Nếu tiếp tục làm việc ở đây thì cô sẽ phải đối mặt với những ánh mắt chẳng lấy gì làm hay ho. Nếu cô nghỉ việc, cô sẽ là tội đồ phải trốn chạy vì thị phi và sự việc liên quan đến cô sẽ còn là câu chuyện lúc trà dư tửu hậu của đám bà tám dài dài sau này.
Ê chề đứng giữa phố đông người qua lại, trong con mắt tò mò và những chỉ trỏ, xì xầm của mọi người, Quỳnh lúc ấy chỉ có một suy nghĩ: “Giá như được xấu đi 1 tí!”.
Theo Mask online
Giá như anh cũng sợ mất em như em lúc nào cũng sợ mất anh...
"Viên mãn nhất trong tình cảm không phải là nắm giữ được bàn tay của một người nhất nhất không rời, mà là khi trải qua bao nhiêu mất mát đổi thay, họ vẫn về để nắm lấy tay bạn..."
Vậy thì cuộc đời em, nếu đã lựa chọn yêu anh, sẽ vĩnh viễn không thể nào cảm nhận được hai từ "viên mãn". Vì kể cả khi những mất mát đổi thay đó chưa kịp xảy đến, anh cũng đã không còn muốn trở về để nắm lấy tay em.
Em đã thôi không hờn anh, không trách anh, cũng không còn muốn dằn vặt anh thêm nữa, em đã từ từ hiểu ra rằng, đôi khi yêu một người, cần rất nhiều dũng khí, nhưng để rời xa một người mình vẫn còn yêu tha thiết, lại cần nhiều dũng khí hơn nữa. Vì đâu phải ai cũng có thể đối mặt bình thản với những kỷ niệm của cả hai, đâu phải ai cũng hững hờ với nụ cười, anh mắt, bờ môi, khuôn mặt, hay bàn tay ôm chặt, cái hôn nhẹ nhàng, và cái nhìn dịu dàng, trìu mến.
Nếu nói đau, đâu chỉ là đau lòng, chính là tan nát cả một khoảng không chưa đựng những yêu thương sâu đậm nhất, chính là khóc đến chính mình cũng mệt mỏi rã rời, chính là chẳng còn cần điều gì khác nữa, bởi có lẽ, rời xa anh đã là lựa chọn can đảm nhất của em, cũng là mất mát to lớn nhất đời em, người quan trọng nhất cũng đã không còn, điều trân trọng nhất cũng đã buông tay, em còn cần thêm gì nữa?
Em không hết yêu anh, không ngừng yêu anh, cũng chưa từng nghĩ sẽ rời xa anh, chỉ là nếu anh đã không còn cần sự có mặt của em trong cuộc đời anh nữa, em ở lại còn có nghĩa gì? Kể cả khi em lì lợm bám lấy anh, kể cả khi em vứt cả tự trọng để chạy đến gặp anh vào giữa đêm Sài Gòn lạnh lẽo, kể cả khi em nhớ anh đến cồn cào, đến độ nỗi đau dâng lên mạnh mẽ.
Trong mắt anh vẫn là một mảnh lạnh lẽo, trống rỗng, chẳng còn nụ cười, chẳng còn hơi ấm cũng chẳng có yêu thương chưa đựng bóng hình em nữa rồi. Giây phút đó, lòng em như nguội lạnh, em cũng nghẹn ngào chỉ trực khóc oà lên, giá như anh đừng bao giờ thay đổi, giá như anh cũng sợ mất em như em lúc nào cũng sợ mất anh...
Theo Guu
Giá như bố mẹ chồng mở lòng hơn thì gia đình đã có niềm vui trọn vẹn Khi biết bố mẹ Nhung đã chọn ngày sinh và lại còn đặt tên cho cháu đích tôn của ông bà thì họ tự ái. Họ cho rằng bố mẹ Nhung đã qua mặt coi thường ông bà thông gia. Nhung cố giải thích nhưng bố mẹ chồng không nghe. Vợ chồng Nhung hào hứng khi chuẩn bị làm lễ thôi nôi cho...