Giá như con đừng… đỗ Đại Học
Bố ạ, một mùa tuyển sinh đại học lại đang đến gần. Sáu năm trôi qua, cứ mỗi lần nghe đến từ Đại học là trái tim con lại nghẹn đắng, thổn thức…
Bố! Khi con ngồi viết những dòng này cũng là khoảng thời gian con đang phải gấp rút hoàn thiện hồ sơ xin việc tại cơ quan mới. Những công việc photo, công chứng đơn giản này bỗng trở thành quá sức với con… Hình như nó còn trở thành nỗi ám ảnh của con suốt những năm tháng qua.
Hẳn bố rất giận khi nghe con nói rằng, con sợ nhìn thấy bằng Đại học, sợ nhìn thấy màu đỏ chói – cái màu mơ ước của hầu hết các sinh viên, sắc màu mà cả đời bố cố gắng giúp con dành được nó. Nhưng bố biết không, với con, màu đỏ ấy bỗng trở nên thật tồi tệ và đáng sợ biết bao. Mỗi lần cầm nó trên tay, cảm giác day dứt, thậm chí có cả sự tiếc nuối lại tràn ngập trong con.
Buổi sáng định mệnh ngày hôm ấy, khi đúng lúc con nhận được cuộc gọi từ người bạn thân thông báo rằng, nhà trường đang tổ chức trao bằng tốt nghiệp và các thầy đang xướng tên con. Con còn chưa kịp nở nụ cười thì nghe tiếng cô y tá hốt hoảng gọi tên mình. Con đã đứng tim, gần như không thở được. Cố gắng từng bước, con mới vào được giường bố nằm điều trị. Mắt bố nhắm nghiền, ngón tay mấp máy rồi chiếc máy theo dõi nhịp tim cứ chạy ngược lại đầy gấp gáp. “Bố ơi, hôm nay là con nhận bằng tốt nghiệp Đại học đấy. Bố mở mắt ra đi, bằng Đại học đấy bố ơi”, con không nhớ mình đã gào lên biết bao lần câu ấy.
Có lẽ, nếu con không đậu Đại học thì giờ mẹ đã không cô đơn… Ảnh minh họa.
Bác sỹ nói, vì bố lao lực bởi làm quá sức. Bố mất vì cơ thể quá yếu không thể chống chọi được với bệnh tật…
Ngày con nhận bằng Đại học cũng là ngày bố ra đi!
Nằm ở bệnh viện gần 1 tháng , thỉnh thoảng bố lại hỏi con sắp tốt nghiệp chưa. Đôi lần bố cứ nhắc đến tấm bằng Đại học. Bố nói, bố mong muốn được một lần nhìn thấy nó.
Video đang HOT
Bố bảo, khi nào khỏi hẳn bệnh, bố muốn ra Hà Nội để biết chỗ con ăn ở thế nào. Bố muốn gặp bà chủ nhà tốt bụng – nơi con đã thuê trọ suốt những năm tháng ở Hà Nội để nói lời cảm ơn. Bố nói bố sẽ dành một con lợn để “bữa tiệc” mời cả xóm chúc mừng ngày con ra trường…
….
Con biết, dù đông anh chị em nhưng con vẫn là đứa được bố cưng chiều và hi vọng nhất trong nhà. Cũng chỉ vì con đỗ được Đại học, điều mà cả xã mình, cả dòng họ mình chưa ai làm được điều đó. ..
Bố lúc nào cũng tự hào khi khoe với hàng xóm, hoặc có họ hàng xa vào nhà chơi rằng: “Con bé thứ nhà tôi đang học Đại học dưới Hà Nội đấy, cả xã có mỗi mình nó được đi học”…
Bố lúc nào cũng chiều con. Chỉ cần con nói con cần gì cho việc học, từ chiếc máy tính, điện thoại hay máy ảnh… bố đều cố gắng chạy tiền mua cho con.
Mỗi lần con đi học về bố đều bảo mẹ đi chợ, nấu những món ngon để con “tẩm bổ” vì “đi học nó chẳng được ăn ngon”. Mỗi lần như thế con lại đọc được sự ganh tị trong mắt của mấy đứa em.
….
Bố biết không, dù đã sáu năm rồi nhưng chưa một ngày nào là con không day dứt, nguôi ngoai khi nghĩ về những dự định nho nhỏ của mình để dành tặng bố…
Bố biết không, con đã định sau khi ra trường, con sẽ tự xin việc và làm tốt để bố mẹ không mất một đồng tiền chạy việc cho con. Vì bố lúc nào cũng động viên cả nhà rằng: “Phải tiết kiệm tiền, cả nhà chịu khó ăn uống khổ chút để dành tiền cho chị xin việc”.
Con vẫn thầm nhủ, sau khi đi làm, những đồng lương của tháng đầu tiên mà con nhận được thì con sẽ mua thật nhiều đồ ăn ngon để cả nhà mình cùng xum vầy mà không phải lo tiết kiệm để đi xin việc. Con sẽ bù đắp cho những đứa em tội nghiệp của mình chỉ vì chị đi học mà phải kham khổ! Con đã hứa với bố sau khi con nhận bằng tốt nghiệp, con và bố sẽ ra Hà Nội chơi vài ngày, đi thăm bà chủ nhà, rồi đưa cả mấy đứa em đi Công viên Thủ lệ….
Vậy mà những dự định nho nhỏ ấy chẳng bao giờ thành hiện thực được…Bố ơi, nhiều năm qua, con cứ tự hỏi rằng, liệu có phải vì con, vì tấm bằng Đại học của con mà bố phải ra đi?
Có phải lựa chọn của con là sai không ạ? Chỉ vì ước mơ, chỉ vì tương lai của một mình con mà cả nhà mình phải long đong? Các em nheo nhóc, bố mẹ vất vả, thậm chí phải đổi cả tính mạng của bố?
Nếu đúng như vậy thì con ước gì, có thể quay ngược lại thời gian để con lựa chọn lại. Con sẽ không thi Đại học, hoặc nếu có thì con lại mong rằng, giá con đừng đỗ đại học…
Theo Him
Bức xúc cảnh mẹ chồng tốt, con dâu quái tính!
Em nhớ có lần đi học về, bước vào nhà là cảnh mẹ em lầm lũi dọn rửa bát chén trong bếp, còn chị dâu em thì ngồi khểnh chân lên ghế, ôm hôn anh trai em!?
Nhà em có hai anh em, được ba mẹ dậy dỗ từ nhỏ nên trước nay anh em không bao giờ to tiếng cãi nhau. Anh trai em là người hiền lành, trầm tính, ít nói. Khi anh trai yêu chị dâu em bây giờ, cả nhà em đều không đồng ý vì chị nổi tiếng tiểu thư, đỏng đảnh, mẹ em sợ sau này lấy về, anh trai em sẽ khổ !?
Chị dâu em thì không được lòng gia đình em từ hồi yêu nhau. Em nhớ có lần đi học về, bước vào nhà là cảnh mẹ em lầm lũi dọn rửa bát chén trong bếp, còn chị dâu em thì ngồi khểnh chân lên ghế, ôm hôn anh trai em (?!) Sau này còn nhiều chuyện nữa, gia đình chị dâu em cho người đánh tiếng là chị dâu em là con nhà lá ngọc cành vàng, không thích hợp với anh trai em. Mẹ em là người vốn ghê gớm, nhưng bị nói như vậy cũng đau lòng lắm. Mà nếu như gia đình chị dâu em cao sang thì đã đành, xét về cả kinh tế lẫn gốc gác đều không so sánh được với nhà em. Chỉ là nhà em không phải là gia đình giàu sang phú quý, nên người ta coi thường thôi.
Sau này, khi muốn lấy anh trai em, nhà người ta mới sang nói là chuỵên xưa chỉ là chuyện... trẻ con (??) mong bố mẹ em bỏ qua (??)
Thôi thì chuyện qua rồi, bố mẹ em cũng vốn là người hiểu chuyện, thương con trai, chiều con trai nên mới gạt chuyện cũ, tác hợp cho anh chị em. Chuyện đám cưới cũng ra vào nhiều chuyện nhưng rồi cũng êm ấm.
Những ngày đầu về thì chị dâu em tử tế với gia đình em lắm. Nhưng rồi sau này mới thay đổi...
Em vốn là người nhiều bạn bè, gia đình em lại mến khách nên bạn bè em thường xuyên qua nhà chơi. Không một ai là bạn của em mà mẹ em không biết mặt, biết tên cả. Thậm chí nhiều lần mẹ em còn nấu nướng mời bạn bè em sang chơi, ăn uống, tụ tập.
Vậy mà kể từ ngày chị dâu em về nhà, bạn bè em không ai dám đặt chân vào cửa. Chị dâu em cứ thấy bạn bè em đến chơi là ra nguýt vào lườm, rồi nói với mẹ em là bạn bè em đến chơi ồn ào, chị dâu em không ngủ được. Mẹ em tưởng thật, mắng em, rồi em cũng không dám dẫn bạn bè về nhà nữa. Hơn nữa, cũng chẳng ai dám đến, thấy chị dâu em mặt như đâm lê, mọi người cũng khiếp.
Rồi đỉnh điểm là chuyện em và chị dâu em cãi nhau, chị dâu em hất đổ bát cơm của em. Bố mẹ em biết, lần đầu tiên kể từ khi chị dâu em bước chân vào làm dâu, bố mẹ em mới nặng lời nói ra vào. Mẹ em nói, nhà em cơm ăn không có, mẹ em không chấp nhận đứa nào đổ cơm vào thùng rác như vậy.
Sau chuyện đó, chị dâu em lại giả vờ làm người hiền lành 1 thời gian. Nhưng chị dâu em lại ghê gớm theo một cách khác. Chị dâu em tranh thủ lúc nhà cửa nhộm nhoạm, thay cả ban thờ cúng của gia đình em, ban thờ cũ nhà em không chỉ đắt tiền hơn, mà còn làm lễ cúng bái đầy đủ. Chị dâu em tự tiện mua ban thờ khác, ọp ẹp, rồi tự... cúng luôn, không cần hỏi ý mẹ em. Nhiều lần ở ngoài đường lớn tiếng với mẹ em, bị hàng xóm kể lại với em. Em thì nín nhịn vì mấy đứa cháu, em không muốn gia đình em lục đục, rồi cháu em không nhìn mặt nhà nội.
Bao nhiêu lần chị dâu em hỗn láo trước mặt bố mẹ em, em tức tím mặt không nói năng gì, cố nhịn nhưng càng nhịn thì càng quá. Em thương bố mẹ em, thương cả mấy đứa cháu em còn bé. Có hôm em tức quá, đang ăn cơm em đập đũa xuống bàn, quát ầm lên thì chị dâu em mới chịu yên lại.
Mẹ em bảo, mẹ em không muốn nhìn thấy cảnh vợ chồng anh chị em ly tán, các cháu em bơ vơ, nhưng chị dâu em thì càng ngày càng được thể, nhiều lúc đối xử ăn nói với mẹ em như người lạ. Mẹ em là người bỏ tiền cơm nước chợ búa cho cả nhà, mà chị dâu em suốt ngày lén lút mua đồ rồi nấu nướng mang sang biếu mẹ đẻ.
Em cũng là phận gái, cũng muốn hiểu nhưng cảnh chị dâu em không việc làm, mà sắm sửa hết điện thoại xịn đến xe tay ga cho bố mẹ đẻ, còn bố mẹ chồng thì chị dâu em xoè tay ra xin từ cái xe đến tiền cơm thì em không thể nào chịu nổi. Con gái xót bố mẹ. Con dâu thì càng ngày càng lấn lướt bố mẹ chồng. Anh trai em lúc nào cũng im lặng. Em nhìn vào gia đình, mà chẳng biết phải sao. Em còn gia đình riêng của em, chẳng thể lúc nào cũng nhìn về nhà bố mẹ đẻ được, nhưng trông vào cảnh tượng này, mẹ em còn có kinh tế mà chị dâu em đã lấn lướt, đến lúc mẹ em già yếu thì mẹ em cậy nhờ ai đây??
Theo Him
Chết cười với tâm sự đàn ông không dám lấy vợ Dòng tâm sự dưới đây có lẽ ai đọc được sẽ khiến nhiều bạn phải bật cười nhưng đó lại là nỗi đau của cánh đàn ông chúng tôi. Có nhiều bạn khi nghe tôi nghe kể đã nói "thà không lấy còn hơn" bởi lấy rồi sống quá khổ Sau ngày kết hôn, tôi thở phào nhẹ nhõm vì sắp có một...