Giá như có một người lạ…
Có những buổi chiều, tôi thấy mình như người lạ của Sài Gòn. Tôi là người lạ giữa lòng thành phố đông vui, chen chúc những xe và người. Giữa những hạt mưa lay tâm trí người ta ngả nghiêng để phố bay trong vài dòng lẩn khuất của trí óc.
Thực ra thì tôi đã quen với Sài Gòn lâu rồi. Nhưng ngay cả giữa niềm quen nhiều khi người ta vẫn thấy lạc lõng. Mà nhất là những lúc trời mưa lại chập choạng tối. Đặc biệt hơn là những khi cả hai thứ đó cùng ùa về theo một vệt nhớ mang bóng hình Hà Nội.
Một chiều, tôi lại làm người lạ của phố đông. Hòa vào trong dòng người tấp lập và vội vã, chênh vênh lòng tôi cố biểu hiện ra ngoài bằng những vội vàng cho giống mọi người. Một tình cờ nào đó đã cho tôi gặp anh.
“Anh ơi cho em về bến Vân Đồn quận 4″. Người đàn ông lái xe, bằng một cách điềm tĩnh, hỏi tôi: “Em là người Hà Nội hả?”. Vừa hỏi, anh vừa đẩy cửa xe cho tôi vào rồi yên vị làm đúng công việc của mình. Có lẽ anh nghe giọng tôi mà đoán thế. Tôi trả lời. “Dạ, em người Hà Nội”.
Xe lăn bánh. Những lất phất mưa bám vào lớp kính lấm tấm một vài xúc cảm man mác. Lặng một hồi lâu, anh mới hỏi làm dứt mạch miên man của tôi: “Em có biết phố Hàng Giấy không?”. Tôi trả lời: “Em có chứ. Bác em bán cháo lươn ở phố Hàng Giấy đó”.
Không hiểu sao lúc ấy lòng tôi rộn lên chút bâng quơ khó hiểu. Tôi cảm thấy ánh mắt người đàn ông lạ kia đang xa xăm điều gì sau một tia nhìn lạnh lùng. Anh lại im lặng một hồi lâu, không nhiều huyên thuyên xởi lởi làm khách vui như nhiều chàng tài xế khác. Cũng có thể là anh đang buồn.
Video đang HOT
Khó hiểu thay nỗi buồn muốn ngỏ của người lạ. Tôi bâng quơ nghĩ thế. Đang lặng đi thì anh lại kể. “Vợ anh nó bỏ nhà đi được một thời gian rồi. Anh hỏi thăm mọi người thì biết nó đang sống ở Hàng Giấy, Hà Nội”. Rồi ngập ngừng mấy giây, anh tiếp: “Đã mấy lần rồi anh định bỏ ra ngoài đấy để tìm nó xem như thế nào, nhưng mà ở trong này anh còn công việc lái xe, bây giờ bỏ lái xe thì anh không biết phải sống bằng cái gì. Mới cả còn con anh nữa, không biết ai trông con anh”.
Xe lại đi. Mưa vẫn rơi. Tôi định nói vài câu an ủi anh nhưng rồi thấy không cần. Trong giây lát, tôi lặng đi. Tôi nhìn ra ô kính của xe, bóng tối đang ngập dần Sài Gòn, phố vẫn chưa hết tấp nập.
Con người ta, dù cứng rắn tới mức nào cũng sẽ có một giây trở thành kẻ cả nghĩ. Xuống xe, tôi chùng chình đi bộ một lát. Lạnh bủa vây lấy đêm. Không biết bóng tối này, trong ngay giây phút này đang gieo xuống đôi mắt người đàn ông lạ kia những cảm xúc gì…
Một băn khoăn kì lạ len lên trong trí óc tôi…
Sao lại kể chuyện như vậy với một người lạ nhỉ… Anh ta đang nghĩ gì, giữa đường phố Sài Gòn ồn ào và đông đúc, trước mặt một kẻ lạ lẫm đang biết mình lạ lẫm như tôi…
Có lẽ anh cũng như tôi. Có thể là tôi hiểu anh, một chút thôi. Những câu chuyện riêng đôi khi tôi cũng không muốn kể với người quen. Câu chuyện của anh, kể lên có khi người quen sẽ bảo: “Ồ, anh thật ngốc, sao anh vẫn còn yêu cô ta”. “Không hiểu anh muốn ra Hà Nội tìm cô ta để làm gì”. Rồi những xúc cảm của ba năm trước, người quen có khi sẽ nói: “Có lẽ anh nên tìm cách hàn gắn lại”. Hoặc có người sẽ bảo anh nên quên.
Thế đấy, người quen trước câu chuyện cảnh ngộ riêng của ta, nhiều khi họ cư xử buồn cười lắm, họ muốn lôi ta vào những nghĩ suy của họ trong khi ta chỉ cần ai đó lắng nghe thôi.
Này người đàn ông lạ, tôi và anh giống nhau đấy. Tôi lại mang một thoáng nỗi buồn của anh mất rồi, và anh biết điều ấy, có phải không?.
Giữa không gian dần trở lên lạnh hơn. Nỗi nhớ Hà Nôi lại dậy lên ồn ã trong tôi. Ồ, hình như thuở còn ở Hà Nội, tôi có yêu một người, hình như mối tình ngày đó da diết lắm. Mưa giăng giăng gọi dậy chút nhớ nhung lỡ làng khó hiểu nơi tôi.
Giá lúc này có một người lạ đã từng trải qua cảm giác đi trong mưa với một người…
Theo VNE
Lên giường cùng người lạ
Tự nhiên nước mắt của chị ứa ra. Sự thật là chị chưa bao giờ được yêu chiều đến vậy, chưa từng được cuồng say như thế khi lên giường cùng chồng mình.
Hôm nay chị buồn. Buồn bởi sau hơn mười năm lặng lẽ song hành bên cạnh chồng như một osin cao cấp, phục vụ từ việc ăn, việc ngủ đến việc làm tất cả những gì có thể để khiến chồng vui. Thì chồng chị, lại lên giường với gái mại dâm.Chị đón nhận chuyện đau lòng này như là cái kết đắng chát cho việc mù quáng yêu chồng, bất chấp tất cả để tin chồng. Hôm người ta đưa chị đến tận nơi chứng kiến cảnh chồng chị đang trên chiếc giường trong khách sạn, thực hiện hành vi mua dâm với một cô gái bán hoa, chị như chết lặng.Chị không ngờ sự thật lại cay đắng đến vậy.
Chồng chị giải thích rằng chị không có kỹ năng phòng the, anh không tìm được cảm giác mà anh muốn, nên anh chi tiền để thỏa mãn nhu cầu của mình. Chị cười mỉa mai, chua xót. Ồ, thì ra chị đáng chán đến là vậy! Thế mà bấy lâu nay chị những tưởng mình là một người vợ hoàn hảo lắm rồi, vì đã cố nén tất cả những cảm xúc của mình lại, chỉ để phục vụ chồng, hi vọng chồng vui. Chị không còn biết nói gì nữa, cũng không muốn nghĩ gì nữa. Cái cảm giác bị phản bội, nó lạ lắm, nó khiến người ta muốn trả thù, muốn điên, muốn say, muốn quên tất cả và muốn giá như đừng từng yêu như thế...
Nhưng chuyện gì đến thì cũng đến rồi. Có muốn không chấp nhận thì sự thật vẫn là thế. Chị tự mỉa mai, tự khinh khi bản thân mình vì đã thật ngu dại trong bao nhiêu năm qua.Chị rùng mình hình dung những đêm anh bảo phải ở lại công ty để giải quyết cho xong công việc còn tồn đọng, là anh đi tìm lạc thú bên ngoài. Rồi lại rùng mình chua xót cho rằng, những lời "Cảm ơn em!" thốt ra từ miệng chồng chị, trong quá khứ, chỉ là liều thuốc an thần anh cho chị uống, để chị càng tin rằng anh chỉ có mình chị. Hay những khi anh nói: "Đời này, may thay có em chịu lấy anh, hi sinh vì anh!", là thật ra anh uốn lưỡi đến trăm lần mới nói được. Giả dối, hoàn toàn giả dối!
Chị gửi hai đứa con sang nhà ngoại vài hôm, bảo với ông bà phải đi công tác đột xuất. Rồi chị một mình, chọn cho mình một chiếc váy bó sát, cùng với cô bạn đang là mẹ đơn thân, tiến vào vũ trường. Hai người đàn bà hận đàn ông, họ muốn tìm đến hơi men để được say, được quên hết mọi chuyện đi và sống thật là chính mình. Hơn bốn mươi năm trong cuộc đời, đây cũng là lần đầu tiên chị muốn làm gái hư. Chị muốn để chồng chị biết, là chị cũng có thể tươi mới như ai, chỉ cần chị muốn.Ấy thế mà chị say thật. Bởi người đàn bà là chị chưa từng nốc cạn đến tận nửa chai whisky như đêm nay. Rồi chị được một người đàn ông đưa về khách sạn, đưa thẳng lên giường. Chị không còn biết gì nữa, cũng không muốn chống cự, tự dưng bản năng của một người đàn bà trong chị lại muốn bung xõa hết thảy.
Chị say cả men tình, và tự nhiên nước mắt của chị ứa ra. Sự thật là chị chưa bao giờ được yêu chiều đến vậy, chưa từng được cuồng say như thế. Dù say, chị vẫn kịp chua xót nhận ra, rằng bấy nhiêu lâu nay chị đã tự huyễn hoặc bản thân rằng cảm giác của chồng, cũng là cảm xúc của mình. Sáng hôm sau, chị tỉnh giấc, bàng hoàng khi thấy mình đang ở trên giường với một người đàn ông hoàn toàn xa lạ. Chị lờ mờ đoán được chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản như không, nói lời cám ơn rồi chia tay tình một đêm tại đây. Người đàn ông lạ mặt bày tỏ rằng anh chưa bao giờ có cảm giác như với chị và chị ở trên giường thật tuyệt vời, anh ta muốn tiếp tục. Chị để người lạ lại một mình, người ấy hoàn toàn không hiểu làm sao chị lại dửng dưng được như thế. Chị tự nhủ rằng kém trong chuyện gối chăn chỉ là cái cớ, chẳng qua chồng chỉ là vì đam mê những cảm giác lạ. Có lẽ anh ta sẽ tìm mãi không bao giờ đủ.
Lúc tỉnh táo, chị mới thấy có chút ghê sợ bản thân mình. Đầu óc quay cuồng, chị bỗng sợ những người khác biết được chuyện này sẽ nhổ nước bọt vào mình, sợ các con nếu biết sẽ mất hết niềm tin vào bố, vào mẹ. Chị thấy mình hành động thật bốc đồng, thật dại dột. Nhưng dẫu sao đi nữa, đêm qua cũng đã cho chị hiểu ra được một chuyện. Đó là chị cần phải sống cho mình, trong những năm tháng tiếp theo. Chị tự hứa rằng sẽ không quay lại chốn đó lần nào nữa, cũng chẳng buông đời mình như thế thêm một lần nào nữa. Dù thích đấy, cảm giác mới đấy nhưng chị không đi tìm lạc thú, chị chỉ cần hạnh phúc thôi.
Chị hẹn chồng ra một quán café để nói chuyện. Gặp anh, chị đề nghị ly hôn. Dù anh một mực xin lỗi, mong chị tha thứ vì tất cả những gì anh có là vợ con mà thôi. Anh bảo anh sai rồi, và anh muốn được cùng chị xây dựng niềm tin lại từ đầu. Anh nói nhiều nữa, nhưng với chị, đều chẳng đáng lưu tâm. Tất cả đã quá muộn, cả anh và chị đều đã đi quá xa.
Chị bảo với anh, rằng mười năm sống mù quáng, quên đi bản thân mình vì anh và ngần ấy thời gian bị anh lừa dối, đã là quá nhiều trong cuộc đời ngắn ngủi của chị. Nay, chị phải sống cho chính mình. Bởi khi niềm tin bị phản bội thì mọi thứ đều hết.
Theo Trí thức trẻ
Đêm tân hôn tôi hốt hoảng khi ôm phải người đàn ông người lạ Hơn 3h đêm tôi tỉnh giấc toan quay sang ôm chồng thì bỗng giật mình bởi vừa quờ phải mặt ai đó. Khi tôi bật đèn lên thì tá hỏa bên cạnh tôi là một người đàn ông khác, còn cạnh người đàn ông ấy mới là chồng tôi. Sau 3 năm yêu nhau cuối cùng chúng tôi cũng chờ đợi được đến...