Giá như bố mẹ chồng mở lòng hơn thì gia đình đã có niềm vui trọn vẹn
Khi biết bố mẹ Nhung đã chọn ngày sinh và lại còn đặt tên cho cháu đích tôn của ông bà thì họ tự ái. Họ cho rằng bố mẹ Nhung đã qua mặt coi thường ông bà thông gia. Nhung cố giải thích nhưng bố mẹ chồng không nghe.
Vợ chồng Nhung hào hứng khi chuẩn bị làm lễ thôi nôi cho con trai đầu lòng. Nhung gọi điện về quê mời bố mẹ chồng lên dự thì bố chồng bực bội:
- Từ khi cháu tôi sinh ra đến giờ, cái gì nhà ngoại chả ôm, giờ còn gọi ông bà nội lên làm gì?
Nói rồi, bố chồng Nhung cúp máy. Nhung gọi lại ba bốn lần cũng không có người nghe, cô thấy buồn và khổ tâm vô cùng.
Giá như bố mẹ chồng mở lòng hơn thì gia đình đã có niềm vui trọn vẹn
Nhung là con út trong gia đình có ba anh em. Gia đình Nhung có điều kiện, lại có mỗi mình cô là con gái nên bố mẹ ra sức chiều chuộng. Khi Nhung và Tiến lấy nhau, biết hoàn cảnh Tiến ở quê khó khăn nên bố mẹ Nhung bỏ toàn bộ tiền làm đám cưới rồi còn mua nhà cho hai vợ chồng nữa. Tiến không khỏi ái ngại nhưng biết là thành ý của bố mẹ vợ nên không thể không nhận.
Cưới nhau được nửa năm thì Nhung mang bầu. Đó là tin vui cho cả gia đình hai bên. Với gia đình chồng thì con trai Nhung là cháu đích tôn của ông bà. Với gia đình Nhung đó cũng là đứa cháu trai đầu tiên vì hai anh của Nhung đều sinh con gái.
Từ khi Nhung mang bầu, bố mẹ Nhung ra sức chăm bẵm, đỡ đần Nhung mọi việc. Đến tháng thứ 9, cái thai của Nhung vẫn ngược ngôi nên bố mẹ cô lại phải nhờ đến bác sĩ giỏi vốn là người quen biết của gia đình đứng ra trực tiếp mổ. Bố cô hiểu biết về tử vi, nhiều người quen xây nhà hay kinh doanh còn đến nhờ ông xem ngày giờ. Vậy nên ông phải chọn cho cháu mình ra đời vào ngày đẹp, giờ đẹp và một cái tên thật ý nghĩa.
Có bố mẹ đứng ra lo liệu mọi thứ nên vợ chồng Nhung cũng chẳng phải nghĩ ngợi nhiều. Với lại suy nghĩ của hai vợ chồng cũng đơn giản. Nhưng bố chồng cô lại không như vậy. Khi biết bố mẹ Nhung đã chọn ngày sinh và lại còn đặt tên cho cháu đích tôn của ông thì ông vô cùng tự ái. Ông cho rằng bố mẹ Nhung đã qua mặt coi thường ông bà thông gia. Bố chồng cô còn lớn tiếng chỉ trích:
Video đang HOT
- Đừng có nghĩ cho con tí tiền mà muốn làm gì thì làm. Nhà tôi nghèo, chữ nghĩa ít nhưng không có nghĩa là không được đặt cho cháu một cái tên hay.
Nhung cố giải thích nhưng bố chồng không nghe.
(Ảnh minh họa)
Ngày Nhung sinh con, thấy mẹ chồng từ quê lên Nhung vui lắm. Bà ở lại chăm mẹ con cô một tháng, chuyện trò, qua lại với gia đình cô rất vui vẻ. Nhung cứ tưởng bố mẹ chồng không còn giận nữa. Bận con nhỏ nhưng thi thoảng Nhung vẫn gọi điện về thăm bố mẹ chồng rồi mời ông bà rảnh rỗi lên chơi với cháu nhưng họ không lên được vì dưới quê nhiều việc. Nghe mẹ chồng nói vậy, Nhung tin chứ biết đâu bố chồng vẫn còn để bụng.
Giá như bố mẹ chồng mở lòng hơn thì gia đình đã có niềm vui trọn vẹn
Nhung đứng giữa khó xử vô cùng. Cô bàn với chồng không đặt tên con theo ông ngoại chọn nữa mà theo bố mẹ chồng. Nhưng chồng Nhung gạt đi:
- Ai đặt mà chẳng được. Giờ nói lại với ông bà ngoại có khi ông bà cũng không vui. Vậy tốt nhất là để yên. Anh thấy cái tên ông ngoại chọn cũng rất hay và ý nghĩa.
Nghe ngóng thấy bố chồng vẫn không hạ nhiệt nên Nhung không nghe theo chồng mà lẳng lặng gọi điện về quê cho bố mẹ chồng nhờ đặt tên cho cháu. Bố chồng Nhung nổi giận:
- Cô nghĩ chúng tôi là loại người gì mà lại phải chờ người khác ban ơn, chiếu cố hả?
Chẳng còn cách nào khác, Nhung đành chấp nhận chờ thời gian qua đi bố mẹ chồng sẽ nguôi giận.
Giá như bố mẹ chồng mở lòng hơn thì gia đình đã có niềm vui trọn vẹn
Tối đó về nhà Nhung tâm sự với chồng. Anh bực bội bấm máy gọi cho bố. Dù cố bình tĩnh giải thích và dàn hòa nhưng bố chồng cô không nghe. Ông còn gán cho con trai cái tội “đội nhà vợ lên đầu” và kiên quyết cả hai ông bà sẽ không lên dự tiệc thôi nôi cháu.
Chẳng còn hào hứng để mở tiệc nữa. Đến ngày, Nhung làm mâm cơm mời bố mẹ, anh chị bên nhà sang chung vui. Nhung nói dối với bố mẹ mình là ông bà ở quê không được khỏe nên không lên được. Bố mẹ Nhung không hiểu chuyện nên cáu giận:
- Ông bà nội không lên chơi được với cháu thì đành chịu nhưng đầy năm cháu phải làm tươm tất chứ. Nếu con không có điều kiện thì cứ nói để bố mẹ lo.
Nhung vờ vào nhà lấy bát nước chấm để mọi người không ai thấy những giọt nước trào ra trên mắt cô. Nghĩ đến bố mẹ mình cả một đời chẳng bao giờ nề hà, tiếc bỏ con cháu thứ gì nhưng rồi lại vô tình “mang tội” với thông gia, cô lại thấy thương. Dù chẳng thể trách được bố mẹ chồng nhưng cô vẫn ước: Giá như bố mẹ chồng mở lòng hơn thì con cháu và hai gia đình thông gia đã có được niềm vui trọn vẹn…
Theo Thế Giới Trẻ
Khi anh nắm tay tình mới...
Em đau lòng với cái gọi là kỉ niệm mang tên đau thương, em bật khóc khi thấy anh cười, thấy anh nắm tay tình mới. Em có là gì đâu nữa mà phải khóc, em có là gì đối với anh nữa đâu...
Đau lòng, như em lại không mạnh mẽ được, mỗi lần ai đó nhắc tên anh thì tim em lại nhói lên, nhưng khuôn mặt thì giả vờ"mình rất ổn".
Nhưng thật sự thì không...em đau lòng với cái gọi là kỉ niệm mang tên đau thương, em bật khóc khi thấy anh cười, thấy anh nắm tay tình mới. Em có là gì đâu nữa mà phải khóc, em có là gì đối với anh nữa đâu... Vì bây giờ em chỉ là người dưng từng bước ngang qua thời gian ngắn ngủi cùng anh thôi. Sao em không mạnh mẽ như các cô gái khác vẫn thường làm. Sao em cứ mãi vùi mình trong quá khứ không tên, trong mù quáng, trong cái gọi là này chứ!.
Em thấy lòng mình, tim mình bỗng chốc ngừng đập khi lướt lờ qua trang facebook của anh. Em thấy anh và tình mới để relationship với nhau. Nước mắt em lại rơi, rơi mà em không thể nào khống chế được. Em khóc... khóc mãi... vì anh đã là của người khác nên có lẽ em không có cái quyền khóc vì anh nữa. Nhưng em sẽ đau, khóc nhưng chỉ là âm thầm.
(Ảnh minh họa)
Em sẽ chịu đựng một mình. Một đứa trước khi gặp anh đã từng bị nhưng giờ gặp anh, yêu anh, thương anh,... và rồi anh cũng lại em... Có phải cuộc sống này chưa bao giờ có nào cho em không? một đơn giản thật sự... Không có cho em. Em không hẳn tự cho mình cái từ " bất hạnh trong " nhưng em thực sự đã nhiều lắm. Tiếng thở dài của em mỗi đêm, đã dần mệt nhọc, đầy những giảm cân khuất ẩn...Mong lung ý nghĩa của thật sự ở đâu? Phải chăng em đã lạc mất niềm tin về nó rồi...
Con đường dài em biết chứ, và rồi em sẽ lại mở lòng mình cho một người khác. Có thể em sẽ lại vì khi yêu ai em cũng đều mở lòng mình ra, chân thật vậy. Nhưng có thể em sẽ đấy chứ! Nhưng cũng có thể em lại . Nhưng vì cái vết thương lòng này đã quá đau rồi nên lúc sau này nữa thì em sẽ có thể mau chữa lành. Ngày hôm nay nắng ấm áp, em đi trên con đường thân quen mà ngày ấy vẫn có anh đi cùng, nhưng giờ chỉ mình em lủi thủi trong thành phố này.
Em bất chợt nghe ai đó gọi tên anh, em dừng chân, nhưng không phải anh chỉ là người khác cùng tên anh thôi. Em mới nhận ra rằng, mình chỉ là đã tập quen dần thói quen không anh thôi, cũng có thể em đã dần hết thương anh, nhưng nhớ anh thì vẫn còn...Nó đọng mãi trong tim em. Em muốn mình tỉnh giấc, em muốn mình mạnh mẽ giấu nước mắt, em muốn mình cười tươi và , em muốn mình không bao giờ cảm thấy lạc lõng nữa.. Nhưng sao khó thế? em không làm được, em chỉ toàn tự dày vò bản thân mình với nỗi đau với của sự thật là em nhớ anh!!
Em ngây thơ, em mù quáng hay em ngu ngốc....Chẳng phải anh đã rời xa em rồi sao? Sao em cứ mãi trốn chui vào góc tối của quá khứ là thế nào? Sao em cứ khóc và yêu đuối mãi thế. Em thất vọng về bản thân mình vì khi anh đi em chả gì gọi là thứ vui của cuộc sống này. Vì anh đến đã làm cuộc sống em xoay chuyển khá nhiều,.. Và rồi anh ra đi anh lại không giúp nó trở về, anh cứ bước rồi đi như thế, không làm gì... Im lặng...
Em không muốn mình cứ giấu ẩn trong bóng tối của sự mãi thế được. Em sẽ mạnh mẽ đượcthôi! Sẽ hất ra xa kìa rồi đứng lên, nhưng thời gian sẽ giúp em làm điều đó...
Theo Guu.vn
Can đảm cô đơn để chờ hạnh phúc thực sự! Sau những lần đẫm nước mắt ấy, hãy mở lòng, trân trọng mình cũng như trân trọng những thứ mình đang có hơn. Hôm nay con đau rất đau, nhưng ngày mai sẽ thêm một lần mạnh mẽ để bảo vệ chính mình. Mẹ bắt gặp con trong những bọng mắt sưng húp mỗi sáng, giấu nhẹm với mẹ những cái nhìn âu...