Giá như anh đừng gia trưởng…
Anh à! Giá như anh đừng gia trưởng, anh đừng cho mình quá nhiều quyền phán xét, áp đặt thì có lẽ chúng ta đã tìm được tiếng nói chung. Và sẽ không có những khoảng trống ngăn cách như bây giờ…
V và tôi đã kết hôn với nhau được 10 năm, khoảng cách t.uổi tác giữa chúng tôi không quá lớn nhưng cũng đủ để tôi có cảm giác được “tựa” vào vai chồng. Tôi nhất nhất nghe lời anh, và rất ít khi phản kháng. Không phải tôi là người phụ nữ”an phận” mà tôi nghĩ lắng nghe, thấu hiểu cũng là cách để dung hòa mối quan hệ vợ chồng. Và sự nhẫn nại sẽ giúp tôi nhìn nhận sự việc một cách tích cực hơn.
Nhưng V không hiểu điều đó, anh luôn cho rằng mình phải là người quyết định mọi thứ trong gia đình. Vì thế, rất ít khi anh hỏi tôi: “Em thấy thế nào? Như vậy có được không?”… Dần dần tôi trở thành một cái máy, chỉ biết làm theo những quyết định đơn phương của V. Sợi dây tình cảm vợ chồng cũng dần mong manh mà tôi và V đều nhận thấy. Có lần anh hỏi tôi: “Anh đã làm gì có lỗi với em chưa? Anh sai ở điểm nào? Anh không bồ bịch, anh không đem t.iền đi cho gái, anh không…”.
Giá như anh đừng gia trưởng…
Tôi im lặng nhìn V, im lặng rất lâu, đủ để cả tôi và V đều cảm thấy ngột ngạt. “Hôn nhân không chỉ có s.ex anh ạ! Hôn nhân là sự chia sẻ, là sự đồng điệu của tâm hồn. Giá như anh đừng gia trưởng! Bởi phụ nữ 8X, tư tưởng độc lập rất lớn mà. Vì thế, giá như anh biết lắng nghe, biết chia sẻ, biết coi em là một nửa còn lại của mình…”.
V sững người nhìn tôi, im lặng rất lâu. Một thời gian dài sau đó, tôi và V dường như không nói chuyện gì với nhau. Thậm chí, cả bữa ăn cũng diễn ra thật đơn điệu. Tôi chọn cách lảng tránh, thay vì kể cho anh nghe những câu chuyện thú vị bằng giọng hài hước hàng ngày của mình. Tôi cũng bớt vui tính hơn, để dành chỗ cho những khoảng lặng cần thiết của hôn nhân. V cũng thế, anh vốn dĩ đã ít nói, lại càng ít nói hơn. Và thời gian đó, cả tôi và V đều thực sự thấy ngột ngạt.
Video đang HOT
Một hôm, tôi vừa từ cơ quan về, thấy tầng 1 điện sáng, tầng 2 điện sáng, phòng bếp sáng trưng. Tôi ngạc nhiên hỏi chị giúp việc: “Hôm nay nhà có khách phải không?”. Chị giúp việc mỉm cười không nói gì. Tôi lặng lẽ lên bếp, thấy V đang nấu ăn và đó là những món ăn tôi thích. Đã lâu rồi, căn bếp này vắng bóng V, bởi anh luôn cho rằng đó là trách nhiệm của tôi và chị giúp việc. Thậm chí, chăm sóc con cái cũng là của tôi. Anh nghĩ rằng đàn ông mà phải làm những việc ấy thật “chẳng ra làm sao?”.
Tôi không vì thấy V bỗng dưng làm cái việc nhẹ “tày đình” ấy mà vội vã lao vào ôm chầm lấy anh. Tôi đứng lặng một lúc, không nói gì rồi đi về phòng mình. Để V muốn làm gì thì làm. Có lẽ, thời gian nhẫn nại của tôi đã đủ dài, để không tin vào phép màu trong tích tắc. Điều tôi cần là V phải lấy lại được niềm tin trong tôi, như cái cách anh đã thuyết phục tôi ký vào tờ giấy đăng ký kết hôn năm nào.
Buổi sáng, V nói muốn ăn sáng cùng tôi và uống cà phê. Niềm hạnh phúc đơn giản ấy, mà mãi chúng tôi mới có được với nhau, chỉ vì tôi cứ phải tất bật con cái một mình. V bảo: “Anh bị ảnh hưởng từ gia đình quá lớn, mẹ anh lo hết mọi việc nội trợ trong nhà, và gia đình anh luôn coi phụ nữ là người phải làm những công việc như vậy. Còn việc lớn trong nhà, đàn ông quyết định là được rồi”.
Tôi vẫn im lặng để V giãi bày những suy nghĩ của mình. V thủ thỉ: “Hôm trước anh đến nhà bạn chơi, vợ bạn về muộn, đợi được cậu ấy đi uống bia, cũng mệt. Bởi cậu ấy còn lau dọn nhà cửa, đi chợ, nấu ăn, cho con ăn vì vợ nó làm ca. Đợi mãi bà ngoại mới sang bế cháu giùm. Anh xin lỗi. Anh cứ nghĩ để cho em một người giúp việc là em đã thoải mái xoay xở mọi thứ”.
Tôi bảo V: “Mọi thứ sẽ chưa muộn, nếu anh kịp nhận ra rằng, mái ấm gia đình không thể được “ấm lên” nhờ người giúp việc. Và phụ nữ cũng cần được sẻ chia anh ạ. Chỉ khác là, họ có dám nói thẳng ra điều đó không thôi”.
Tôi như trút được gánh nặng, bởi điều tôi thấy khó nói nhất, cũng có thể nói ra. Và căn bệnh khó chữa nhất của chồng tôi, đã thuyên giảm đáng kể. Tôi mong rằng, những ông chồng nào có tư tưởng này quá nặng, cũng nên xem lại mình. Bởi đức tính đó, chính là “thuốc diệt cỏ” t.àn s.át sự nồng ấm cuối cùng còn sót lại trên cánh đồng đang thênh thang niềm hạnh phúc của ngày mùa.
Theo Nguoiduatin
Giá như tôi có thể điên như vợ cũ….
Giá như lúc này tôi điên được như cô ấy thì có lẽ sẽ chẳng phải đau. Vợ cũ chọn cách điên để quên đi hết tình đời, tình người, quên đi phút sai lầm khi lấy phải một người như tôi.
Tình cũ, vợ mới... trong cuộc sống thiếu gì. Một người đàn ông có thể yêu thương người này nhưng cũng có thể cùng một lúc yêu thêm một người con gái khác. Không có lời hứa nào là vĩnh cửu, tình yêu kể ra cũng có hạn sử dụng, chỉ là chúng được bảo quản trong bao lâu mà thôi.
Khi tôi quyết định ly hôn người vợ đã từng chia ngọt sẻ bùi trong 3 năm, đã từng có quãng thời gian 4 năm yêu nhau trước khi cưới mà lòng nhẹ tễnh. Dứt bỏ mối tình cũ, vẽ ra cái kết tan nát cho một gia đình nhưng trong lòng lại cảm thấy vui sướng, hạnh phúc vì đã hoàn thành tâm nguyện.
Ly hôn vợ thì đã sao, rồi cũng sẽ có vợ mới. Một người đàn ông khi đã quyết định có thêm "phòng nhì", có thêm một người phụ nữ khác bên ngoài thì còn trông chờ gì vào gia đình "cũ". Bỏ đi một người vợ có khó khăn gì?
Người đàn ông bạc tình là tôi, đã nhẫn tâm phá bỏ hạnh phúc gia đình vốn có, đã cướp đi một người mẹ hiền của 2 đ.ứa t.rẻ thơ dại, và đưa về nhà một người phụ nữ cay nghiệt rồi bắt chúng gọi là mẹ. Đến những phút giây ngắn ngủi nằm trên giường kể từ ngày ly hôn tôi cũng mơ thấy bóng dáng cái gia đình cũ năm nào.
Ngày tôi nói lời chia tay, vợ cũ không khóc, chỉ cười và ký vào đơn ly hôn. Một người phụ nữ khi đã quá đau khổ sẽ chẳng thể giải quyết nỗi đau bằng những giọt nước mắt mà nỗi căm hờn, phẫn uất được chôn chặt trong tim.
Hình ảnh người phụ nữ ngoài 30 t.uổi dáng cao, thon thả, tay kéo vali, đứng nhìn "chồng cũ" như muốn nhắn nhủ điều gì không nói thành lời, rồi chạy đến ôm hai đ.ứa t.rẻ nhỏ vào lòng và khóc nức nở như vết dao đ.âm sâu vào lòng tôi, và chỉ đến khi "gia đình mới" không như ý muốn tôi mới nhận ra điều đó.
Người đời nói, người đời c.hửi tôi xấu xa khi cướp đi mọi thứ mà năm nào vợ cũ đã cùng tôi xây dựng, kể cả hai đ.ứa t.rẻ nhỏ cũng bắt chúng rời xa mẹ. Người phụ nữ có thể mất chồng nhưng không thể mất con. Vậy mà tôi vẫn dửng dưng sống như không có chuyện gì, vẫn quyết dùng mọi thủ đoạn để tòa phân xử cho các con sống cùng cha. Giờ thì nỗi đau như gặm nhấm riêng mình tôi.
Giá như lúc này tôi điên được như cô ấy thì có lẽ sẽ chẳng phải đau. Vợ cũ chọn cách điên để quên đi hết tình đời, tình người, quên đi phút sai lầm khi lấy phải một người như tôi. Từ ngày cô ấy phát điên, dường như thế giới quay lưng lại với tôi, khiến lương tâm một gã chồng bội bạc cũng bị cắn dứt.
Hơn thế người phụ nữ trước kia tôi coi là "phòng nhì", sau khi được đưa về làm "chính cung" bỗng trở nên đáng sợ, cô ta coi những đứa con mà trước đây mẹ chúng quý hơn sinh mạng là những chướng ngại vật, là nơi để xả stress, để thích thì mắng, ghét là đ.ánh. Tôi đau đớn khi nhìn thấy chúng thâm tím chân tay sau mỗi chuyến đi công tác xa nhà, thấy chúng lúc nào cũng run sợ trước mặt "mẹ" chúng.
Người đàn ông bất lực không thể bảo vệ con mình như tôi còn tồn tại trong cuộc đời này làm gì? Nhưng ông trời có mắt, đây là nỗi đau, là hậu quả tôi phải gánh chịu. Hạnh phúc trước kia có lẽ quá viên mãn mà vô tình tôi đã coi rẻ để rồi vứt bỏ nó và mang về những cuộc cãi vã, những tổn thương cho cuộc đời.
Hôm nay sau khi ra khỏi nhà thương điên, hình ảnh người phụ nữ nhìn tôi không cảm xúc như thắt chặt tim tôi lại. Rồi mai đây, khi hai đ.ứa t.rẻ ấy lớn lên chúng sẽ đối xử với tôi ra sao ? Tôi sợ, lần đầu tiên khi điếu thuốc tàn trên tay, tôi thấy sợ, run và bật khóc. Nhưng dẫu sợ hãi đến đâu thì tôi cũng không có đủ can đảm để chấm dứt "tình mới", nếu chấm dứt không biết cuộc đời tôi sẽ ra sao, t.iền bạc, công danh, sự nghiệp cô ta và cha cô ta (ông ấy là giám đốc công ty tôi) đang nắm giữ sẽ thế nào?
Theo VNE
Giá như anh đừng gọi, giá như em đừng đến Tình đến rồi tình đi, kể cả khi ta có thể gắn bó với người ta yêu bằng một chiếc nhẫn nơi ngón tay, thì đôi lúc, vào một khoảnh khắc nào đó, tình vẫn phải ẩn nấp hoặc rời đi vĩnh viễn. Đó chính là quy luật của tình yêu. Ban đầu em tưởng sẽ rất ấm áp, nhưng không còn là...