Giả nghèo thử lòng bạn gái nhà quê, em nói 1 câu khiến tôi điếng người
3 năm làm việc, tôi cũng dần leo lên được vị trí quản lý, lúc này tôi gặp Ly. Em là nhân viên mới được tuyển vào bộ phận của tôi.
Kể ra câu chuyện này có lẽ nhiều người sẽ mắng tôi nhưng thực sự tôi nghĩ đây là việc cần làm, chỉ là tôi đã thử sai người.
Tôi và Ly tới nay yêu được hơn nửa năm. Ly là cô gái hiền lành, xuất thân không cao. Bố mẹ em làm nông, anh chị em cũng không có gì xuất chúng. Theo lời em kể, bố mẹ em khá vất vả để nuôi được 2 con ăn học, sau khi học xong em ở lại thành phố làm việc còn anh trai về quê làm cùng gia đình, giúp đỡ bố mẹ. Trong khi đó, tôi là công tử bột từ bé. Tuy công việc của tôi cũng chỉ hơn em 1 chút trong công ty nhưng không thể phủ nhận bố mẹ tôi là người có chức quyền, có tiền và có đủ điều kiện để cho tôi 1 cuộc sống tốt hơn.
Em ồn ào, vui vẻ tới mức… phát ghét. Ảnh minh họa.
Học xong cấp 2, tôi theo cô sang Anh du học, sau 7 năm học trung học, đại học tôi trở về Việt Nam và làm việc cho một công ty nước ngoài với đồng lương không qua cao, chỉ đủ tôi sống và học hỏi. Vì còn nhiều bỡ ngỡ khi sống ở 2 nền văn hóa khác nhau nên bố mẹ muốn tôi ra ngoài làm việc, học hỏi trước khi trở lại công ty gia đình.
3 năm làm việc, tôi cũng dần leo lên được vị trí quản lý, lúc này tôi gặp Ly. Em là nhân viên mới được tuyển vào bộ phận của tôi. Ban đầu tôi không có hứng thú với cô gái này lắm vì trong mắt tôi, Ly quá “ồn ào”. Em vui vẻ tới mức vừa vào công ty 3 ngày đã quen hết người của bộ phận mình, quen cả bộ phận khác, ngày nào tới cũng cười nói đau hết cả đầu.
Thế nhưng, 2 tuần đi làm tôi mới bắt đầu nhận ra, cô bé này khác hoàn toàn những gì tôi nghĩ. Em cũng có những khoảng trầm ngâm trong ngày – chính là 8 tiếng em làm việc. Trong công việc, Ly rất nhiệt tình học hỏi. Từ ngày đến công ty, em luôn là người ra về sau cùng – trước đó người về cuối là tôi. Cùng nhau ở lại muộn tôi mới biết Ly cũng khá đáng yêu và tốt bụng. Em luôn hỏi tôi có cần uống hay ăn gì không, nếu đi ăn em sẽ mua thêm cho mọi người 1 thứ gì đấy.
Ban đầu tôi cứ nghĩ những điều đó là cách lấy lòng của em, nhưng không, ngay cả với những người không giúp ích gì cho công việc em vẫn đối xử tốt như thế. Tôi yêu em lúc nào không hay, tôi yêu cả sự ồn ào mà trước đó tôi ghét cay ghét đắng.
Dù thời gian yêu không dài nhưng tôi thực sự muốn lấy em làm vợ. Khi đề cập vấn đề này với mẹ, mẹ tôi không chê trách gì em, điều duy nhất mẹ tôi muốn là phải chứng minh em yêu tôi không phải vì tiền. Mẹ tôi ám ảnh những người phụ nữ trước đều yêu tôi vì gia thế hoặc mối quan hệ nhà tôi có.
Mẹ tôi đề phòng không sai, tôi cũng cần phải chắc chắn người mình lấy làm vợ yêu mình vì cái gì. Để thử lòng Ly tôi dựng lên màn kịch gia đình đổ vỡ, tôi phải ôm đống nợ nần. Trước đó, Ly không biết nhà tôi làm gì vì tôi chỉ nói với em mẹ tôi buôn bán bình dân ở nhà, bố tôi lái xe cho bệnh viện.
Khi nghe tôi nói, em không những không ngạc nhiên mà còn cười nói sẽ cùng tôi cố gắng, nhà em tuy không có điều kiện nhưng cũng không đến mức nghèo. Nếu tôi cần tiền trang trải cuộc sống thì em hoàn toàn có thể cho tôi vay, hoặc giúp tôi những gì em có thể. Tôi ôm em, cảm ơn em đã hiểu cho tôi.
Tôi thầm cảm ơn em đã hiểu cho tôi. Ảnh minh họa.
Video đang HOT
3 tháng sau đó, tháng nào tôi cũng vay em 2/3 số lương em có, tôi tính toán để em 1 khoản đủ sống. Em không mảy may nghi ngờ mà cho tôi vay luôn. Em còn hỏi tôi có cần thêm không, em còn tiền tiết kiệm, có thể đỡ được thêm 1 khoản.
Sang tháng thứ 4, tôi mang tiền tới trả em, đồng thời đề nghị cưới em làm vợ. Tôi không thể bỏ qua người phụ nữ tốt bụng lại biết điều như này được. Nhưng em từ chối, em không muốn cưới tôi.
Em cười nói, em biết tôi muốn gì từ lâu, tất cả chỉ là em thuận nước đẩy thuyền diễn cùng tôi. Trước đó, mẹ tôi đã tìm em nói chuyện, muốn em rời xa tôi vì em không xứng, nếu muốn bước chân vào nhà em phải qua bài test mà tôi làm. Em muốn làm bài test tôi đưa ra xem thực hư nhà giàu cần gì ở con dâu, nhưng sẽ không lấy tôi vì với em, khi tôi đưa em vào bài test là mối quan hệ này đã không đáng để tiếp tục.
Tôi tìm cách níu kéo em hết lần này tới lần khác, tôi hối hận vì đã làm như vậy với em. Tôi không nghĩ lòng tự trọng và sự tổn thương trong em lại nhiều như thế. 1 tháng sau khi chia tay, Ly nghỉ việc. Tôi như điên dại tìm em, tôi tới nhà trọ thì em đã chuyển đi từ lâu, đánh liều tôi tìm về nhà em – tôi đoán em sẽ về quê sau khi gặp cú sốc tình cảm như thế.
Thế nhưng về tới nhà em tôi mới ngã ngửa, bố mẹ em làm nông nhưng là nông trường. Nhà em có hẳn 1 cơ ngơi đồ sộ chứ không phải vài ba sào ruộng như em nói. Anh trai em cũng về quê làm việc nhưng là nối nghiệp gia đình chứ không phải bất tài vô dụng. Tôi quá sốc!
Bố mẹ em là người hiền lành, tử tế, 2 bác cũng vui vẻ như em. Vì biết tôi là sếp của em nên tiếp đãi nhiệt tình dù em không có nhà vì đang bận… đi du lịch. Ra về trong ngỡ ngàng, tôi gọi cho em, nhắn tin cho em hỏi vì sao lại lừa dối tôi nhưng em không trả lời, điện thoại cũng tắt từ lâu. Tôi giả nghèo để thử lòng em, ai ngờ đâu so với nhà em, tôi nghèo thật.
Theo Eva
Mẹ chồng đưa 2 triệu nói tiền ăn cả tháng, tôi đoán trước được âm mưu liền "tương kế tựu kế" khiến bà choáng váng
Sống chung chưa đầy tháng, mẹ chồng ngọt nhạt khuyên tôi đưa tiền lương bà giữ. Thế nhưng tôi nhất quyết từ chối, chính vì thế bà ghét tôi lắm. Bà liền đưa 2 triệu thử thách tôi nấu ăn cho 4 người cả tháng.
Trước khi lấy Kiên, tôi đã nghe phong thanh rằng mẹ anh rất khó tính. Cả xóm ấy đều bảo rằng ai làm con dâu bà thì khổ, trái tính trái nết lại thêm khoản ki bo, keo kiệt.
Tôi sợ hãi, nhưng cũng chẳng dám hỏi Kiên. Vòng vo một hồi, tôi nói khéo:
- Thế nếu sau này lấy nhau về, em và mẹ anh có xích mích thì anh sẽ bênh ai?
- Ai đúng thì anh bênh.
- Nhưng mẹ anh mắng em rất nặng lời thì sao? Anh có can ngăn bà không?
- Ừ, nếu thế thì có. Anh sẽ nói giúp để chuyện lớn hóa bé, chuyện nhỏ hóa không, được chưa nào? Mà em lo gì xa xôi thế, không làm gì sai thì sao mà bị mắng được.
- Em cứ hỏi trước thế. Anh nhớ đấy, anh phải đứng ra bảo vệ em đấy.
Thế rồi mặc cho lời can ngăn của mẹ đẻ, tôi vẫn quyết kết hôn với Kiên. Vì yêu nhau bao nhiêu năm trời, đâu có lý do gì để bỏ. Mẹ anh xấu tính là tôi cũng chỉ nghe qua người ngoài, chứ họ đâu có sống chung. Bình thường bác đối xử với tôi cũng tốt mà.
Thế nhưng khi về chung sống, tôi mới thấy hối hận vô cùng. Đám cưới xong, bà bắt 2 vợ chồng đưa vàng, đưa phong bì cho bà giữ. Tôi vốn ám ảnh về sự ghê gớm của bà nên cũng muốn lấy lòng, liền đưa hết mong bà vui. Nhưng mà mối quan hệ mẹ chồng - nàng dâu chỉ tốt đẹp được ít bữa.
Chung sống được gần 1 tháng, mẹ chồng gọi 2 vợ chồng xuống và bảo:
- Nhà này xưa nay vẫn do mẹ giữ tiền, giờ con về đây thì đưa cả lương cho mẹ.
Tôi điếng người, chuyện này đương nhiên không thể xảy ra rồi. Tôi nhìn Kiên, chợt hiểu tại sao trước giờ anh rất ít mua quà cáp cho tôi, thi thoảng đi ăn, đi chơi còn kêu thiếu tiền.
Tôi từ chối thẳng với mẹ chồng:
- Mẹ ơi, con giữ tiền cũng được mà. Hơn nữa, con đi làm bên ngoài, nhiều khoản phải lo. Cứ mỗi lúc như thế mà xin tiền mẹ thì cũng kì cục lắm.
Biết tôi không muốn, bà không ép nữa nhưng thái độ thay đổi hẳn. Tối hôm sau, thấy tôi xách cân hoa quả về, bà bĩu môi:
- Ăn tiêu hoang phí mà cũng cứ đòi tự giữ tiền, thế thì bao giờ giàu được.
Tôi nhịn, không nói gì. Tuy vậy, tới bữa ăn tôi rất ngạc nhiên khi mẹ chồng đưa cho 2 triệu, bảo:
- Mẹ thấy bảo cái Nương giữ tiền giỏi lắm, khéo chi tiêu lắm. Nay mẹ đưa con tiền đây, chi tiêu làm sao đủ cho 4 người nhà mình ăn cả tháng con nhớ.
Tôi ngớ người, hỏi lại:
- 2 triệu mà ăn cả tháng hả mẹ?
- Không thì con nghĩ sao? Mẹ vẫn lo cho nhà mình như vậy đấy. Không ăn tiêu tiết kiệm thì làm sao bố mẹ xây được cái cơ ngơi này?
Tôi đá chân Kiên cầu cứu, nhưng anh chỉ cúi mặt, không nói gì. Tôi tức lắm, cũng cầm tiền rồi vâng dạ nhưng trong đầu thì rối như tơ vò.
(Ảnh minh họa)
Hôm sau, tới kể với mấy chị đồng nghiệp, ai cũng phá ra cười rồi bảo: "Quỳ với mẹ chồng em. Mà bà đưa ra thử thách vậy nhằm giữ lương của em thôi."
Tôi biết chứ. Thế rồi tôi nghe lời mấy chị ở công ty, mua 5kg cá khô hết hơn nửa triệu, mua thêm dưa, cà về tự muối. Số tiền còn lại tôi dành dụm vài ngày mua thịt, đậu, tôm, cua đổi bữa. Còn nhà chồng tôi cũng ở quê, có trứng, có rau.
Và tôi bắt đầu làm mâm cơm với toàn món đơn giản, rau súp lơ xào thịt, rau muống luộc, cá khô, cà muối. Rồi hôm sau, lại vẫn là món cá khô, rau muống, bố chồng tôi nhìn mà ngán ngẩm.
Được đâu hơn 10 ngày, cả gia đình chồng tôi không nhịn nổi nữa. Mẹ chồng tôi tức giận tra khảo tôi đã làm gì, tiêu tiền như thế nào mà ăn uống đạm bạc, không đủ chất như vậy. Tôi không ngần ngại công khai cuốn sổ chi tiêu, rồi bảo:
- 2 triệu cho 4 người ăn cả tháng, giờ được chục ngày, con tiêu hết 1 triệu là quá nhiều rồi đấy ạ. Từ ngày mai con sẽ cắt hết khoản thịt, nhà có gì ăn nấy để tiết kiệm thêm mẹ ạ.
Mẹ chồng tôi tức lắm. Còn bố chồng tôi lúc này không nhịn được, bảo:
- Bà đưa cho nó thêm tiền đi. Bà ở nhà làm cơm còn gấp đôi chỗ ấy ý, sống thế này tôi chịu không nổi nữa.
Cuối cùng, mẹ chồng tôi cũng vẫn hậm hực lắm nhưng không thấy đề cập tới chuyện giữ lương của tôi nữa. Tuy nhiên, tôi vẫn đang nghĩ xem làm thế nào để giữ được cả lương của Kiên nữa mới hài lòng.
Theo Afamily
Có nỗi nhớ nào rơi qua tay? Đừng nói là không thể mang lại hạnh phúc cho nhau thì phải rời xa để mỗi người đi tìm hạnh phúc mới. Hạnh phúc, căn nguyên trong hai tiếng thiêng liêng này, đã là sự TỒN TẠI của mỗi người - trong cuộc đời người kia rồi... Truyện ngắn: Có nỗi nhớ nào rơi qua kẽ tay? Cuối cùng tôi cũng rời...