Giả mất tích để… sống với vợ bé
Chuyện hy hữu xảy ra tại TPHCM. Người chồng được báo mất tích trong chuyến làm ăn xa. Ai ngờ, đó là “chiêu” ông dùng để trốn vợ, đi xây tổ ấm mới.
Ông Lý Văn Trâm và bà Trịnh Thị Lan, ngụ quận 8, TPHCM lấy nhau ở dưới quê, rồi dắt díu lên Sài Gòn, sống với nhau 14 năm trời, không có con chung, chỉ có con trai riêng của bà đã 16 tuổi. Nhà ông bà chẳng mấy khi vắng tiếng cãi cọ, mà đa phần là từ bà vợ.
Vợ ông được mệnh danh “sư tử” nổi tiếng cả khu. Bà làm nghề bán thịt, hễ giận gì ai, bà vung dao phay chặt cái “phụp” xuống phản thịt làm đối phương xanh mặt. Tương tự, với chồng bà cũng có thái độ ức hiếp, dồn ép. Khi bà nóng giận, gây sự, ông chẳng được cất tiếng nói của mình, nói tiếng trước, tiếng sau là bà nổi cơn điên đá tung đồ đạc, đánh đấm ông túi bụi. Trong nhà, chỉ duy nhất có thằng con trai riêng của bà là bà cưng chiều, không mấy khi la mắng.
Đã hung dữ, bà còn mắc bệnh ghen tuông đáng sợ. Có lần, chỉ vì ông dừng lâu để nói chuyện với chị bán đồng nát, vậy mà bà ra xô đổ gánh đồng nát, còn cấu véo ông một trận thâm tím mặt mũi. Hàng xóm ai cũng ái ngại thay cho ông Trâm, một ông chồng củ mỉ, hiền lành nhưng phải sống và chịu đựng một bà vợ quái ác như vậy.
Mấy lần, bà bức ép ông khiến ông vừa khổ sở, vừa mất mặt, ông đã đòi chia tay bà, vì hai người không có hôn thú, nhưng hậu quả còn kinh khủng hơn: Bà nổi trận lôi đình, phá tan nhà nát cửa.
Năm 2002, ông bỏ nghề chạy xe ôm, xin bà cho theo người bạn đi buôn trái cây bên kia biên giới. Ban đầu, bà nhất quyết không chịu, nhưng rồi ông nằn nì quá, và bà cũng được hứa hẹn nhiều về số lợi sẽ được hưởng từ những chuyến đi buôn xa, nên cuối cùng chấp nhận cho chồng đi buôn.
Trong năm, ông đi 6 chuyến, mỗi chuyến cả tháng trời, bù lại mang về cho bà tiền lãi tổng cộng hơn 50 triệu đồng, bà hài lòng ra mặt. Đến chuyến đi thứ bảy, thì một tháng, hai ba tháng, rồi nửa năm trôi qua, ông biền biệt không thấy trở về. Bà tìm mọi cách liên lạc với người bạn của ông sống ở tỉnh gần biên giới, người đã rủ ông đi buôn, cũng không thể kết nối được.
Dường như ông chồng bà đã bốc hơi khỏi quả đất. Sau đó, có nhiều tin đồn rằng ông đã bị chết bờ chết bụi do tai nạn, do bạn hàng cạnh tranh hãm hại nhau. Thuê người dò la thông tin chồng một thời gian dài cũng không được, bà đành chịu thua, một mình nuôi con.
Video đang HOT
Vài năm sau, người ta thấy bà cặp kè với một người đàn ông làm nghề cho vay nặng lãi, nhưng rồi cũng kiểu “mèo mả gà đồng”, chẳng đi đến đâu. Năm 2011, bà bị tai nạn giao thông mất.
Sau đám tang của bà, cậu con trai và người trong xóm ngã ngửa khi thấy ông Trâm lù lù trở về, thắp nhang lên bàn thờ và tìm ra mộ vợ. Xong rồi, ông lại đi ngay để tránh xóm giềng dòm ngó, chỉ để lại mảnh giấy số điện thoạiliên lạc. Sau đó, cậu con trai riêng của vợ ông liên lạc, rồi theo địa chỉ để đến thăm ông, mới được kể hết sự tình:
Do sợ hãi và mệt mỏi quá sức với người vợ hung hăng, ông Trâm đã nhiều lần nung nấu cách bỏ trốn để thoát khỏi bà vợ. Biết rằng đường đường chính chính mà bỏ đi, thì dù đi đến đâu bà cũng tìm cách mà lôi về, nên ông tính chuyện vờ như mất tích.
Vừa may, có người bạn cũ lâu ngày không gặp nay sống ở Thái Lan, về rủ đi buôn chuyến, ông đồng ý ngay, vừa có tiền, vừa thoát khỏi vợ. Sau nhiều chuyến đi buôn, có ít tiền đưa vợ coi như là “bồi thường”, ông “đào thoát” luôn, không trở về nữa.
Thực chất, cả chục năm nay ông sống ở ngay trong thành phố, tại một huyện ngoại thành Sài Gòn, làm đầu mối tiêu thụ trái cây nhập khẩu của ông bạn. Nơi ông ở cách nhà vợ cũ hơn 60 km, nhưng ông biết bà chỉ quanh quẩn buôn bán trong khu vực, không đi đâu xa, và bà cũng không ngờ ông dám ở Sài Gòn, nên ông vẫn yên tâm sinh sống.
Sau đó, ông đã lấy vợ, một người vợ làm nghề thợ may , rất hiền lành, tốt tính, trái ngược hẳn với bà vợ kinh khủng của ông ngày trước. Ở với vợ mới, có đăng kí kết hôn đàng hoàng, ông mới biết thế nào là hạnh phúc gia đình. Ở tuổi 45, ông có đứa con đầu lòng, có một cơ ngơi tầm tầm, đủ sống và thấy rất hài lòng.
Sau đó, nghe tin vợ cũ mất, ông thu xếp đến thắp cho bà nén nhang, và cũng là để giải tỏa mặc cảm trốn tránh, lừa dối của mình với bà con xóm giềng cũ, những người đã yêu quý và chia sẻ với ông những ngày khó khăn, đồng thời, cũng muốn xin lỗi đứa con trai riêng của vợ vì sự trốn chạy của ông ngày xưa.
Những người hàng xóm và con trai vợ, không ai trách ông, vì họ hiểu được cảnh “địa ngục” mà ngày xưa ông sống.
Theo Phunutoday
Bị chồng của bạn ép tôi làm vợ bé
Chính trong những lúc đau khổ như vậy, tôi nhận thấy ánh mắt của chồng bạn dành cho tôi ngày một khác. Nhưng thời gian đầu, tôi không chú ý đến việc đó.
Bạn và tôi chơi thân với nhau từ ngày còn học ở phổ thong. Nhà bạn gần nhà tôi nên chúng tôi học chung trường, chung lớp, 12 năm đèn sách phổ thông ngày nào cũng chung đường đi về. Gia đình hai bên coi bạn như tôi và tôi như bạn.
Chúng tôi có thể học bài chung rồi ngủ lại nhà nhau mà không bao giờ bị la mắng. Mẹ tôi và mẹ bạn mua quần áo chung cho chúng tôi. Riết rồi đến nỗi hai khuôn mặt của chúng tôi, mọi người bảo là hao hao giống nhau. Chúng tôi rất tự hào về tình bạn này.
Thế nhưng rồi cũng tới lúc đường đời phải chia hai ngả. Đó là khi tôi đậu đại học, bạn thì rớt và học trung cấp. Con đường đi học của chúng tôi rời xa nhau cũng lá lúc số phận chúng tôi dần dần khác nhau.
Một năm sau khi tốt nghiệp phổ thông, ba má của bạn bị tai nạn giao thông và qua đời cùng một lúc. Bạn còn lại có một mình trong ngôi nhà vắng, chị bạn đã đi lấy chồng xa. Bạn cô đơn, đau khổ và rơi vào trạng thái trầm cảm.
Trong khi đó tôi có người yêu và vô cùng hạnh phúc. Dù tôi cố gắng hết sức, nhưng cũng không thể luôn luôn ở bên cạnh và giúp đỡ bạn. Bạn ngày càng lặng lẽ, xa cách. Chính vì thấy bạn như thế, tôi đã hết sức vui mừng khi bên cạnh bạn xuất hiện một người đàn ông.
Bạn hồi sinh khi được yêu thương, chăm sóc. Chúng tôi cưới chồng cùng một năm. Rồi cùng có bầu. Tôi cứ nghĩ mọi chuyện bất hạnh đã qua.
Không ngờ chồng tôi mất cũng do tai nạn giao thông. Bây giờ thì đến lượt tôi đau khổ, trầm cảm. Bạn đã ở bên tôi bất cứ lúc nào tôi cần. Có những lúc bạn mang cả con sang ở với tôi vài ngày, chăm sóc dỗ dành tôi và con tôi.
Bạn sẵn sàng bỏ rơi chồng cả tuần lễ vì tôi. Tôi cảm động và biết ơn bạn vô cùng. Chính trong những lúc đau khổ như vậy, tôi nhận thấy ánh mắt của chồng bạn dành cho tôi ngày một khác.
Nhưng thời gian đầu, tôi không chú ý đến việc đó. Những khi anh xuất hiện bất ngờ đưa đón tôi hay giúp tôi làm việc này việc kia, tôi đều nghĩ là bạn nhờ anh làm. Rồi một lần, bất chợt anh ôm lấy tôi khi thấy tôi thắp nhang bàn thờ chồng và khóc, tôi cũng lặng yên, nghĩ rằng anh đang cố an ủi tôi mà thôi.
Thế nhưng sau đó, chồng bạn đã cưỡng bức tôi. Tôi vì yếu ớt và mệt mỏi đã không chống lại được. Ngay sau đó, tôi đuổi anh ta ra về.
Từ đó đến nay đã 5 tháng, anh ta vẫn tới lui nhà tôi, mang cái này cái kia do bạn nấu cho tôi ăn và còn tiếp tục ép tôi quan hệ thêm vài lần nữa. Tôi sợ hãi nhưng không biết làm sao để chống trả lại. Tôi sợ bạn biết thì tôi sẽ mất bạn hoặc bạn sẽ mất hạnh phúc vì tôi biết bạn rất yêu chồng. Anh ta biết điểm yếu đó của tôi.
Hôm qua đây, anh ta đưa cho tôi 5 triệu đồng và nói đó là tiền lo cho mẹ con tôi hàng tháng. Anh ta nói tôi cứ yên lặng như thế thì anh sẽ coi tôi là người vợ thứ. Rằng bạn rất yêu thương tôi, nên từ từ anh sẽ thuyết phục bạn chấp nhận tôi là vợ thứ.
Như thế thì cả 3 chúng tôi đều có hạnh phúc. Tôi nghe anh ta nói xong đã choáng váng nhổ vào mặt anh ta, đánh anh ta. Nhưng anh ta bảo tôi rằng đó chính là số phận của tôi và bạn tôi.
Chúng tôi đã gắn bó với nhau đến thế này suốt hàng bao nhiêu năm thì chuyện có chung một chồng là điều không có gì đáng sợ. Chỉ cần anh ta khéo léo một chút và tôi nhẫn nhịn một chút. Giờ đây tôi không biết phải làm sao.
Mỗi lần anh ta tới nhà cùng bạn tôi hay đi một mình, tôi đều lên run lẩy bẩy vì sợ hãi. Càng như vậy, bạn tôi càng lo lắng và thương yêu tôi.
Tôi không biết mình là nạn nhân hay là kẻ gây tội nữa. Xin hãy giúp tôi.
Theo Phunutoday
Tôi sắp lên xe hoa nhưng vẫn muốn làm "vợ bé" của anh Người tình nói yêu tôi, muốn tôi sinh con và làm vợ nhỏ của anh, anh sẽ lo cho tôi và gia đình tôi. Tôi từng chia tay mối tình bốn năm, cuộc sống hụt hẫng, không phải vì chúng tôi chán ghét nhau mà vì ba mẹ anh không chấp nhận một đứa con dâu bằng cấp thấp, không xinh đẹp, gia...