Giả mang thai, người tình bắt phá
Cuối cùng thì tôi cũng đã kịp nhận ra bộ mặt thật của gã Sở Khanh ấy. Thật may tôi đã không quyết định lấy hắn, thật may vì tôi đã dừng lại đúng lúc. Nhưng cũng thật buồn vì quãng thời gian qua tôi đã uổng phí công sức, và đã trao thân cho một kẻ không đáng mặt đàn ông ấy.
Tôi và anh ta yêu nhau, tính đến bây giờ, là đã được 3 năm. Thời gian ấy, tôi cùng anh ta cố gắng rất nhiều, tôi cũng đã hi sinh nhiều cho tình yêu. Suốt ngày tôi chăm sóc anh, ngay đến bản thân mình tôi còn không lo lắng được nhiều như thế.
Những năm học đại học, dù khó khăn, tôi cũng dốc sức đi làm thêm và kiế.m tiề.n, thi thoảng có chút kinh tế để hai đứa đi chơi. Anh cũng chiều chuộng tôi, lo lắng cho tôi nhiều. Tôi luôn tin tưởng đó là tình yêu chân thành anh dành cho tôi.
Bạn bè tôi có nói thường hay bắt gặp anh tán tỉnh cô này cô kia, có hành động suồng sã với nhiều cô gái nhưng tôi đều bỏ qua hết. Tôi luôn nghĩ, đàn ông ai chẳng thế, nên tôi lúc nào cũng tin tưởng anh. Chẳng sao cả, đó là chuyện thường, tôi tự động viên mình như vậy.
Tôi nói dối là mình có thai và anh ta bắt phá (ảnh minh họa)
Anh ra trường trước tôi và đi là ở nơi xa. Cứ 2 tuần anh về nhà một lần. Dù là không phải quá xa nhưng chuyện đi lại khó khăn và tốn kém nên anh cũng hạn chế về. Những ngày xa nhau, tôi nhớ anh vô cùng. Tôi chỉ muốn được bên anh mãi.
Video đang HOT
Sau những lần anh về thăm tôi thưa dần. Anh cũng kiếm nhiều lý do để không gọi điện, nhắn tin cho tôi. Có khi nhắn tin cả vài tiếng cũng không thấy anh trả lời. Gọi điện thì anh hay không nghe máy luôn, phải vài giờ sau mới gọi lại, rồi lại lý do bận bịu. Tôi buồn vô cùng. Có những chuyện tôi muốn chia sẻ với người yêu nhưng lại không được, vì gọi điện có bao giờ anh bắt máy ngay đâu.
Tôi cảm nhận tình yêu anh dành cho tôi đã nhạt dần. Tôi bắt đầu nghĩ về những lời đồn đại trước đây bạn bè hay nói về anh. Ngày đó tôi cứ mù quáng yêu anh, tại sao tôi không nghĩ phải điều tra, phải xem xét thái độ của anh? Đúng là con gái khi yêu thật dại.
Những lần sau đó, 2 tháng anh mới về thăm tôi một lần. Và nhiều lần như thế, chúng tôi đều qua đêm với nhau. Tôi nói với anh rằng, tôi đã có thai rồi, anh hốt hoảng vô cùng. Anh nói: “Sao lại có thai? Em đã nói là uống thuố.c tránh thai hàng ngày rồi cơ mà, sao lại có được?”.
Tôi trả lời anh rõ ràng: “Em cũng không biết. Có lần trước em mấy ngày quên uống thuố.c nhưng không dám nói với anh. Và giờ thì em đã có thai thật rồi. Chúng mình cưới đi”.
Anh tái mặt: “Cưới xin gì. Em phá thai ngay cho anh. Đừng để bụng to lên thì người ta cười cho. Con gái chưa chồng mà lại có bầu, bụng to tướng thì ai chấp nhận. Em phải nghe anh, phá thai đi, đợi anh kiếm đủ tiề.n thì mình cưới. Đừng có liều như thế. Bây giờ chưa thể cưới được, anh còn nhiều việc phải làm”.
Cái thai cũng nào có. Tôi chỉ giả bộ vậy để thử lòng anh ta. Nếu anh ta đồng ý lấy tôi, coi như mọi chuyện trước đây tôi xí xóa hết. (ảnh minh họa)
Tôi không biết cái việc anh phải làm là gì, nhưng chuyện anh hi sinh đứa con ruột của mình vì mục đích riêng đã khiến tôi thất vọng hoàn toàn. Tôi nói: “Vậy thì mình chia tay đi, em không muốn phá thai. Em sẽ nuôi đứ.a b.é. Anh tính sao thì tính”. Rồi tôi bỏ đi.
Những ngày sau đó anh cũng không liên lạc với tôi. Tôi phải gọi điện thì anh ta mới nghe máy. Anh nói tôi cứ phá thai đi đã rồi từ từ tính sau, giờ chưa thể quyết được.
Thật ra, thế là quá đủ. Tôi đã ra đi và từ bỏ tình yêu này. Thật đau khổ, thật bế tắc nhưng không thể làm gì hơn nữa. Tôi phải từ bỏ thôi. Người đàn ông đó nào có yêu thương gì tôi. Anh ta chắc đã có người khác và đang cố lợi dụng tôi mà thôi.
Cái thai cũng nào có. Tôi chỉ giả bộ vậy để thử lòng anh ta. Nếu anh ta đồng ý lấy tôi, coi như mọi chuyện trước đây tôi xí xóa hết. Nhưng rất tiếc, anh ta đã từ chối rồi. Tôi dù đau khổ nhưng quyết định dừng lại, chỉ hi vọng anh ta sẽ vì sự ra đi của tôi mà day dứt, mà phải sống tử tế hơn, đúng với lương tâm của con người.
Theo VNE
Cứ để con tự lập
Thằng Hiếu học giỏi, vừa ra trường đã được nhận công việc tại một Bộ lớn ở Hà Nội, chẳng phải xin xỏ ai câu nào. Tuy vậy ông bà Thu vẫn tính với nó là chuyển công tác về đây cho gần, rồi lấy vợ, sinh con đẻ cái ông bà chăm cho.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng buồn cười, người ta muốn về thủ đô còn chẳng được, giờ mình ích kỷ lại lôi con về tỉnh lẻ, nó thì đang làm ổn định, mà rồi còn đời cháu mình nữa, ở đâu bằng được trái tim của cả nước.
Rồi ông bà lại đau đầu nghĩ cảnh nó ở đó thì vất vả cho cả nhà. Ông bà có hai căn nhà, một đang ở, một ngoài mặt đường thì cho thuê, lương hưu hai vợ chồng tiêu rủng rẻng, rồi tiề.n làm thêm được của ông cất đi cũng kha khá. Vừa rồi tính bán căn đang ở, ra xây nhà ngoài phố, dành hẳn tầng một để cho người ta thuê kinh doanh, xây chồng năm tầng lên để ở. Háo hức mãi ra tết khởi công, thì đùng một cái Hiếu thông báo: "Con không về và cũng không lấy người gần nhà đâu ạ, con sẽ lấy vợ rồi ở lại Hà Nội".
Hay tin ông cứ rầu rĩ rên rỉ: "Anh làm khó cho bố mẹ quá".
Chúng nó yêu nhau rồi, cấm cản vì cái lý do "trời ơi" ấy mất đoàn kết ra. Mà giờ rẻ người rẻ ta, đất ở Hà Nội xuống giá thật nhưng đất ở đây cũng thế, tính bán hết hai mảnh để về đó định cư thì cũng dở vì "mua vải bán áo" mà thực tâm ông bà không thích Hà Nội tí nào cả, về đó một hai hôm mà thấy khổ sở như bị tr.a tấ.n thì sống mãi khéo phát rồ mà chế.t non. Trong khi đó cuối đời rồi ở mãi trong căn nhà lụp xụp thì cũng chán, chẳng dám xây bởi xong thì lấy đâu ra tiề.n hỗ trợ con, bố mẹ nhà cao cửa rộng mà để con cháu nhếch nhác thì vui nổi không. Chưa kể sau nó sinh con còn phải đi biệt phái về đó.
Chuyện khiến ông bà nhớ đến bà chị chồng, xây cái nhà ba tầng to vật vã ở quê xong mới ngã ngửa khi biết tin hai cậu con trai quyết định ở lại thành phố, phải đi ở trọ, nay người ta dọa đuổi, mai đòi tăng giá, đành đi vay họ hàng để mua đất rồi cắn răng vay cả ngân hàng để xây nhà, giờ vẫn trong tình trạng thuê nhà giá cao.
Thương con thương cháu mà nó có nghĩ có thương mình đâu, bà đến mất ăn mất ngủ... mà nghĩ tới nghĩ lui thấy chẳng cách nào khả dĩ. Đứa con gái thì đã được ông bà lo lắng hết thảy nhà cửa, trông con cho đủ hai đứa rồi. Còn mỗi thằng này, chẳng lẽ không được ít nhiều như thế.
Bỗng hôm đó thằng Hiếu về thông báo tiếp: "Bố mẹ xây một cái nhà rộng rãi mà ở, thi thoảng con sẽ đưa gia đình về thăm. Bố mẹ đã dành dụm vất vả cả đời để nuôi chị em con ăn học rồi, tiết kiệm mãi làm gì. Còn con cũng phải có động lực và mục tiêu để phấn đấu chứ, không thể dựa dẫm vào bố mẹ đã về hưu được".
Bà ngơ ngác nói mà không nhìn ông: "Nó lớn lúc nào sao tôi chẳng hay".
Theo VNE
Chỉ vì tiề.n nên anh mới yêu tôi Thi thoảng anh lại đến vay tiề.n tôi, khi thì 3 triệu, lúc thì 5 triệu... rồi đến cả con xe của tôi, anh cũng mang đi bán để có tiề.n nướng vào trò đỏ đen. Trên con đường tôi đi, chưa bao giờ tôi có được một ngày bình yên, hạnh phúc. Hầu như ngày nào, nước mắt cũng hòa chung với...