Giá mà vợ vẫn còn, tôi sẽ nói ngàn lần ‘Anh hối hận lắm mình ơi!’
Những dòng chữ ấy như con dao đâm vào trái tim tôi. Giá như vợ vẫn còn, tôi sẽ nói một ngàn câu: ‘Anh hối hận lắm mình ơi!’.
Câu chuyện buồn của tôi bắt đầu từ nửa năm trước. Lần đầu tiên tôi phản bội sau hơn 4 năm chung sống. Để cưới được vợ, tôi thừa nhận mình từng rất vất vả, gian nan. Từ việc theo đuổi tán tỉnh, đến việc thuyết phục phụ huynh. Trong 4 năm đó, tuy tôi chưa làm tròn hết những lời thề hứa khi cưới, song vợ tôi cũng rất thông cảm và chúng tôi yên ấm bên nhau.
Nhưng nửa năm trước, trong một lần đi chơi với đám bạn và uống quá chén. Tôi đã lên giường với một cô bạn đồng nghiệp. Tỉnh dậy vào lúc 2 giờ sáng, tôi hối hận vô cùng. Tôi về nhà, âm thầm tắm rửa rồi vào giường ôm chặt vợ. Đêm đó là lần đầu tiên tôi khóc, khóc vì đã phụ lời thề chung thủy. Vợ tôi đang ngủ với đứa con 3 tháng tuổi và không hề biết gì.
Những ngày sau đó, tôi tránh cô đồng nghiệp đó rất kỹ. Tôi thậm chí còn nghĩ tới chuyện đổi chỗ làm để không nhìn thấy người ta. Nhưng vì công việc này đang tốt, vợ tôi đang nghỉ sinh con, cần nhiều tiền để chăm sóc con cái sau này nữa, nên tôi lại chần chừ. Mọi chuyện dần bị thời gian làm quên lãng.
Ảnh minh họa
Một tháng trước, công ty tôi tiếp nhận một dự án lớn. Mỗi tổ tuyển ra 2 người xuất sắc nhất tạo thành một team tham gia dự án này. Trớ trêu làm sao, cô đồng nghiệp kia cũng là thành viên nhóm. 5 tháng qua, cái đêm đó vẫn là điều cấm kị trong lòng tôi. Thấy cô đồng nghiệp không tỏ vẻ gì, vẫn như thường ngày nên tôi đoán cô ấy cũng coi như tình một đêm, qua là xong.
Làm việc chung nên chúng tôi tiếp xúc thường xuyên. Vì gặp gỡ nói chuyện, hiểu cách làm việc của nhau nên giữa chúng tôi bắt đầu xích lại gần nhau lúc nào chẳng hay. Đến lần thứ 2 tỉnh lại trên một chiếc giường lạ mà bên cạnh là cô đồng nghiệp đó, tôi mới cảm thấy kinh tởm về chính mình.
Chúng tôi lại lên giường lần thứ 2, sau nửa tháng làm việc chung. Tôi vẫn còn nhớ rõ đêm đó, kết thúc công việc lúc 11 giờ đêm, nhóm chúng tôi còn 4 người, 2 đàn ông và 2 phụ nữ. Chúng tôi chia cặp ra để đưa nhau về. Rồi chẳng hiểu sao tôi lại ở trên giường của cô ấy cả đêm.
Video đang HOT
Lần này không may mắn như lần trước, vợ tôi biết chuyện. Tất cả cũng vì tôi đi cả đêm không về, vợ tôi lo lắng gọi điện rất nhiều mà tôi để chế độ im lặng (do thói quen lúc làm việc) nên không hề hay biết. Lúc 4 giờ sáng, cuộc điện thoại thứ 15 của vợ, trong lúc nửa thức nửa mơ, cô đồng nghiệp thấy màn hình điện thoại lóa sáng nên đã cầm nhầm điện thoại của tôi nghe máy.
Tỉnh dậy, tôi hối hận vô cùng. Tôi thẫn thờ về nhà, thấy vợ ngồi cả đêm trên ghế sô pha. Đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ trong nhiều ngày qua, lần này còn đỏ quạch vì khóc. Tôi đã quỳ xuống bên chân cô ấy vì muốn xin lỗi nhưng lời nói cứ vướng trong cổ họng mà không thể thốt ra được.
Sáng hôm sau tôi đến công ty xin rút chân khỏi dự án và nộp đơn xin nghỉ việc vào cuối tháng. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, động viên tôi ở lại song tôi kiên quyết nghỉ. Cuối buổi chiều, tôi trở về nhà mà lòng buồn như thể bị rút hết sinh khí.
Trong nhà vắng ngắt, chưa kịp tìm xem vợ con đâu thì tôi nhận được điện thoại của mẹ vợ. Bà vừa khóc vừa bảo tôi tới bệnh viện gấp. Tôi cuống quít chạy vào mới biết tin vợ tôi bị tai nạn trên đường đi mua sữa cho con, hiện giờ còn đang cấp cứu.
Ảnh minh họa
Mẹ vợ tôi nói, sáng vợ tôi bế con về bên đó, bảo với bố mẹ rằng đã bỏ chồng. Tưởng hai vợ chồng cãi nhau, mẹ vợ tôi bảo con gái cứ ở lại vài ngày, từ từ suy nghĩ. Chiều, vợ tôi gửi con cho mẹ, một mình đi xe máy đi mua sữa và đồ dùng cho con. Trên đường về thì gặp nạn.
Ba tiếng ngồi bên ngoài, tôi khẩn cầu trời Phật thương xót, nhưng có lẽ tội lỗi của tôi quá lớn, ông trời chẳng động lòng thương, khiến vợ tôi ra đi mãi mãi. Lúc bác sĩ thông báo vợ không qua khỏi, tôi cảm thấy thế giới của mình cũng đổ sụp theo.
Bốn ngày hôm nay lo toan đám tang cho vợ xong, tôi cảm thấy kiệt quệ hết sức. Giờ chỉ còn hai bố con tôi bơ vơ sống nương tựa vào nhau. Lúc thu dọn di vật của vợ, tôi thấy một thùng lớn những đồ dùng cũ của tôi, bên trên là một bức thư ngắn.
Trong thư, vợ tôi viết: ‘Mình thân yêu, đây là cái quần lót em đã mua cho anh từ 3 năm trước, kỷ niệm 1 năm ngày cưới. Ba năm qua, anh mặc nó đã mòn, đã rách, nhưng em vẫn giữ lại. Còn đây là cái áo sơ mi anh mặc trong lần đầu tiên lên làm phó phòng. Chính em đã mua, đã giặt, đã ủi thẳng thớm cho anh.
Cả đôi tất, đôi giày này nữa, anh có nhớ những lần anh đưa em đi bộ những ngày mang thai không? Nay em sẽ đem tất cả ra đốt và từ nay sẽ đoạn tuyệt quan hệ hoàn toàn với anh. Về sau, anh đi đường anh, em đi đường em, cưới hỏi, bệnh tật, không cần phải báo người kia’.
Những dòng chữ ấy như con dao đâm vào trái tim tôi, khiến tôi muốn nghẹt thở. Giá như vợ vẫn còn, tôi sẽ nói một ngàn câu: ‘Anh hối hận lắm mình ơi! Xin em đừng bỏ bố con anh!’. Những ngày tháng về sau, tôi xin sống trong sám hối.
Theo D.T.N/Netnews
Lời chia tay một lần nói ra, tình yêu sẽ giảm xuống một cung bậc...
Ai rồi cũng phải lớn lên, nếu chẳng thể nào níu giữ được một tình yêu thì cũng hãy để tuổi trẻ tươi đẹp theo cách riêng của nó vì ai cũng có cuộc đời riêng của mình. Mình trẻ và gàn dở quá đúng không.
Hai lăm tuổi, em chẳng dám nói là mình ổn đâu. Nếu ổn, em đã không ngồi gõ lách cách như thế này vào lúc hai giờ sáng. Nhưng em không buồn nữa rồi anh ạ!
Anh! Anh có nhớ ngày đó không? Ngày mà mình bước vào cuộc đời của nhau ấy. Lần đầu tiên, hai ta đều biết trái tim mình thuộc về nhau rồi phải không anh. Người ta nói rằng cơn say nắng chỉ có thể kéo dài tối đa là bốn tháng mà thôi, những ai trải qua được thời gian đó thì mới gọi là yêu nhau thực sự. Cái khoảng thời gian đó có nhằm nhò gì với chúng mình đâu anh nhỉ. Hai ta đã cùng trải qua tất cả những cung bậc của tình yêu rồi, vui có, buồn có, cả những cãi vã, ghen tuông bốc đồng của tuổi trẻ nữa. Những ngày tháng đó, em yêu anh nhiều lắm!
Lớn lên một chút, áp lực của công việc, tiền bạc, địa vị và cả những mối quan hệ xã hội nữa. Mục tiêu và lối sống của hai đứa khác xa nhau quá. Anh cứ mãi chạy theo những danh lợi, tiền tài và cả những cô gái khác nữa. Em càng kìm kẹp, níu giữ anh càng xa em. Em không nhớ nổi mình đã bao nhiêu lần rơi lệ vì những vô tâm và hời hợt của anh đối với em nữa. Càng ngày em càng cảm thấy cô đơn trong chính tình yêu của mình.
Em rất muốn mình cũng giống như những cô gái khác, được yêu thương, quan tâm và chăm sóc. Em không trách anh đâu, lỗi cũng ở tại em mà. Em biết mình khiến anh tù túng, thất vọng vì chẳng bao giờ tin lời anh nói, luôn cho rằng mình đúng, biến anh thành kẻ xấu xa nhất. Em quên mất rằng anh cũng đã cố gắng rất nhiều để xoa dịu và níu giữ em lại. Lại càng không biết rằng, lời chia tay một lần nói ra, tình yêu sẽ giảm xuống đi một cung bậc.
Mình trẻ và gàn dở quá đúng không anh!
Thật sự trong trái tim em, rất mong muốn có thể cùng nắm tay anh đi qua những tháng ngày còn lại của cuộc đời. Nhưng thế giới của anh và em giống như hai mặt sáng tối của cuộc đời vậy, chẳng thể nào chờ đợi và ở bên nhau mãi mãi được. Anh à! Mình buông tay nhau nhé. Em muốn thấy anh cười, em muốn mình được hạnh phúc. Em muốn đứng bên kia đường mỉm cười và vẫy tay chào tạm biệt anh không phải ở cương vị bạn bè, mà làngười yêu cũ, tạm biệt và cầu chúc cho người mình từng yêu vạn sự may mắn. Cảm ơn anh vì đã dạy cho em nhiều thứ, dạy cho em biết đương đầu với sóng gió và tự đứng lên sau những vấp ngã của cuộc đời.
Ngủ một giấc thật dài và em sẽ bắt đầu cuộc sống mới của mình, sẽ tiết kiệm tiền, học thêm nhiều thứ, cố gắng phấn đấu trong công việc, chăm lo bản thân, gia đình, đi du lịch cùng với bạn bè và thôi không nhớ về anh nữa.
Mình cho nhau một cơ hội để tìm kiếm hạnh phúc mới anh nhé.
Mong anh hạnh phúc!
Theo Phununews
'Bác muốn cháu đi kiểm tra sức khỏe về sinh sản, chứ bác sợ cháu già quá...' Mẹ chồng anh nói với tôi thế này ngay cái ngày tôi về ra mắt. "Bác muốn cháu đi kiểm tra sức khỏe về sinh sản, chứ bác sợ cháu già quá..." Tôi một cô nàng không đến nỗi nào, cũng không hề tệ. Duy có một vấn đề nho nhỏ, tôi đã qua cái tuổi 30, người ta thôi gọi tôi bằng...