Giá mà nỗi đau nào cũng biết bay và hạnh phúc thì không biết chạy
Khi anh quay lưng bước đi, có khi nào anh nghĩ rằng em ở lại đây với những nỗi nhớ anh quay cuồng và nỗi đau âm thầm từng ngày không anh?
Ngay cả trong giấc mơ em cũng âm thầm gọi tên anh, níu anh lại với em dù chỉ là thêm một phút giây nữa thôi. Nhưng khi ánh đèn vụt sáng cũng là lúc bàn tay anh xa vời, xa em như chưa từng gặp mặt. Em hụt hẫng và chơi vơi giữa nỗi nhớ, nỗi đau và cả những tiếc nuối cho một tình yêu còn dang dở.
Em là đứa con gái đầy cá tính, mạnh mẽ nhưng cũng rất mong manh, mềm yếu, anh biết điều đó mà. Em có thể kiên cường và nở nụ cười bất cứ khi nào, bất cứ với ai nhưng lại dễ dàng rơi lệ và mềm lòng trước người mình yêu, đó là anh, anh cũng biết điều đó phải không? Em cũng từng nói, em có thể chịu đựng tất cả nỗi khổ đau, bất hạnh nhưng điều duy nhất mà em chẳng thể chịu đựng được đó là mất đi tình yêu chân thành và tự đâm nát trái tim mình. Em không bao giờ có thể gượng cười để chúc phúc cho người mình còn yêu tha thiết, em cũng không thể ôm đau đáu một nỗi đau quá lâu khi tình yêu bỗng chốc vụt mất khỏi vòng tay.
Anh biết không, đôi khi em cũng chỉ có những mơ ước đơn giản và nhỏ nhoi thôi. Giá như những nỗi đau tự đến rồi nhanh đi để lòng mình được thanh thản. Và rồi, hạnh phúc cứ cố chấp ôm ghì lấy mình mãi mãi cũng được. Nhưng đôi khi điều ấy quá đỗi xa vời và trở nên khó đến vô cùng.
Yêu nhau 2 năm, đâu phải là quá ngắn hả anh? Bao yêu thương và kỷ niệm trao nhau cũng đâu phải là quá ít. Thế mà sao nỗi đau anh gây ra cho em sao lại quá lớn. Lớn đến nỗi nó chẳng hề nguôi ngoai dù trải qua bao tháng ngày cách xa. Anh nói anh phải đi, đi vì tương lai, vì sự nghiệp và cuộc sống của anh. Vậy sao anh phải nói lời chia tay khi mà tình yêu vẫn còn đong đầy. Rồi anh trách em ích kỷ, trách em vô tâm chẳng hề hiểu và hy sinh cho em. Anh đâu biết rằng, trái tim em đang đau thắt lại không phút bình yên. Ừ thì em ích kỷ, em vô tâm và chẳng thể hiểu cho anh. Nhưng có phút giây nào anh chậm lại và thử hiểu về em, về tình yêu và tất cả nỗi đau em phải chịu đựng.
Giá mà hạnh phúc cứ ôm ghì lấy em mãi (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Hạnh phúc cùng với những hy vọng, mơ mộng về một tương lai gần bỗng chốc vụt mất khỏi tầm tay em chẳng hẹn ngày quay trở về. Bù vào những khoảng trống ấy là những nỗi đau vô hình nhưng quặn thắt. Em đã không thể cất lên thành lời mà chỉ biết trải những nỗi niềm qua hàng nước mắt lăn dài mỗi đêm. Em đau, em tổn thương nhưng em vẫn nhớ, vẫn yêu và biết mình sẽ vẫn chờ.
Anh ra đi. Lạnh lùng và dứt khoát. Em ở lại. Nuối tiếc và nhớ nhung. Khác nhau lắm anh ạ. Nhưng em biết có một điều chắc hẳn là mãi mãi với hai ta, đó là hạnh phúc đã mãi bay xa. Chính ở cái khoảnh khắc ấy, em mới thấy mình yêu đến thế nào, đau đến thế nào và anh vô tinh ra sao?
Hạnh phúc trong em giờ chỉ còn lại là những ký ức, những kỷ niệm dẫu đã qua nhưng vẫn như còn vương vấn đâu đây. Còn những nỗi đau thì vẫn đầy vơi trong lòng khiến em thổn thức.
Thêm một lần nữa, em nghĩ về những ngọt ngào, những kỷ niệm và lại ước, giá như nỗi đau tự biết bay và hạnh phúc thì chẳng bao giờ biết chạy… Để em được gần anh, yêu anh mãi…
Theo Blogtamsu
Cảm ơn anh đã đến và dạy em biết yêu thương lần nữa
Ngày có anh, em có người để sẻ chia, để than thở và bảo vệ em. Anh là nơi cho em bấu víu tâm hồn giữa cuộc sống xô bồ, tấp nập, nơi dòng đời xô đẩy, bon chen làm em gục ngã, hay cảm thấy mỏi mệt. Anh luôn nhẹ nhàng ôm em vào lòng và bảo:" có anh ở đây rồi". Anh có biết khi nghe câu đó em hạnh phúc như thế nào không, nó còn quí giá hơn cả câu "anh yêu em".
Anh biết không? Trước khi anh đến em như một con ngốc luôn sợ hãi đủ thứ, em đánh mất niềm tin vào thứ gọi là tình yêu, vào người khác giới. Em như con chim bị thương sợ đậu phải cành cong, em khép mình và đóng khép trái tim lại.
Một cô gái mềm yếu dễ vỡ, đa sầu đa cảm như em đã bị tình yêu quay lưng khi mà tim em vẫn trọn vẹn yêu thương giành cho họ. Em vẫn nhớ em đã giam mình trong bốn bức tường và sợ hãi thế giới ngoài kia. Em sống vật vờ như một cái bóng vì một người mà em biết chẳng xứng đáng, chẳng nên nhớ, nên thương nhưng mà sao lòng không thể nguôi ngoai nỗi nhớ. Họ đã đi và để lại trong em một vết lòng sâu khủng khiếp mà bây giờ nhiều khi nghĩ lại em vẫn thấy rùng mình.
Họ đã đi và để lại trong em một vết lòng sâu khủng khiếp mà bây giờ nhiều khi nghĩ lại em vẫn thấy rùng mình. (Ảnh minh họa)
Và khi anh đến, em sợ anh lại như họ nên em luôn cố tình đẩy anh ra xa em, xa thật xa. Em chạy trốn một như con thú chạy trốn kẻ săn, nhưng anh vẫn kiên trì ở bên và cho em hiểu rằng ở trên đời này vẫn còn nhiều người tuyệt vời, chân thành và yêu thương em trọn vẹn.
Anh quá đỗi nhẹ nhàng và nhạy cảm đủ để hiểu em đã đau nhiều như thế nào. Anh chăm em như chăm một cô bé, nhẹ nhàng kéo em ra khỏi màn đêm của sự sợ hãi, của những tổn thuơng vây kín. Anh dạy em biết yêu thương và mỉm cười trở lại.
Anh biết không, ngày anh đi công tác em đã nhận ra hình như mình đang nhớ anh. Em thấy trống trải và ngày đó em khóc. Em khóc không phải vì xa anh mà em khóc vì giờ đây em đã lấy lại được những cảm xúc rất đỗi bình dị mà ai cũng có nhưng em đã đánh mất 3 năm nay. Thì ra em vẫn còn biết yêu thương, biết nhớ nhung, biết hờn giận, đôi khi em thấy mình thật đáng thương. Em ghen tỵ với cô bạn thân khi cô ấy hét lên vì hạnh phúc vì nhớ nhung. Cô âý có thể khóc khi giận nhau với người yêu và vui mừng khi hai người gần gũi. Em tò mò muốn biết cảm giác đó như thế nào. Sau nỗi đau của cuộc tình cũ em như một người bị mất trí nhớ nói đúng hơn là em mất đi cảm giác hay cũng có thể đang trốn chạy nó.
Ngày có anh, em bắt đầu biết cười vui vẻ, hẹn hò và biết quan tâm. Em học yêu thương lại từ đầu như mộ đứa trẻ tập đi vậy. Anh bảo với em rằng :"khi yêu thương đủ lớn em sẽ biết mình cần phải làm gì, nên em không phải buồn phiền hay lo sợ anh buồn vì anh rất kiên nhẫn và vì anh thấu hiểu nỗi đau của em".
Ngày anh đến mang ánh nắng yêu thương ngập tràn trong em (Ảnh minh họa)
Ngày có anh, em có người để sẻ chia, để than thở và bảo vệ em. Anh là nơi cho em bấu víu tâm hồn giữa cuộc sống xô bồ, tấp nập, nơi dòng đời xô đẩy, bon chen làm em gục ngã, hay cảm thấy mỏi mệt. Anh luôn nhẹ nhàng ôm em vào lòng và bảo:" có anh ở đây rồi". Anh có biết khi nghe câu đó em hạnh phúc như thế nào không, nó còn quí giá hơn cả câu "anh yêu em".
Cảm ơn anh đã sưởi ấm con tim em để em lại biết yêu thương và được yêu thương lần nữa. Cảm ơn anh đã làm tim em ấm lại và xoa dịu những tổn thương chồng chất đã mang nơi sâu thẳm tâm hồn. Giờ em sẽ quên đi quá khứ đau thương đó, để yêu anh với môt trái tim ấm áp, chân thành và bằng cả tâm hồn trong sáng của mình.
Anh ah! Mình cũng cố gắng và nắm tay nhau vượt qua tất cả anh nhé.
Theo Blogtamsu
Em à! Hay là mình cưới nhau đi Em à!! Hãy làm vợ anh nhé, mình cưới nhau nhé em, thời gian qua đủ để anh hiểu mình cần phải trân trọng và yêu thương em vì nếu đánh mất em có lẽ không bao giờ anh tìm lại được một người con gái có đức hi sinh và yêu anh nhiều như thế. Cảm ơn em đã đến bên đời...