Giá mà em là người nói với tôi những lời này
Khi đọc bài viết “Anh đành quên cả, sao anh?” tôi cứ thầm nghĩ, “ giá mà em là người nói với tôi những lời này”, nhưng thực tế là em đã đi xa lắm rồi.
Lòng tôi lại quặn thắt nỗi nhớ về em, cảm giác xót xa, lo lắng cho em chiếm hết chỗ giận dữ trong tôi về những hành động em đã làm. Bản thân tôi cũng chẳng hiểu nỗi tại sao mình có thể yêu em nhiều đến thế, có đôi lúc sự mù quáng đã làm tôi không còn là mình nữa. Nhưng tôi chẳng bao giờ hối hận đã yêu em. Tại sao bao giờ người ta cũng đòi hỏi người mình yêu phải hiểu mình, rồi lại hành động một cách thật sự khó hiểu. Chỉ một lần thôi xin em hãy đặt mình vào vị trí của tôi để em hiểu được tôi đã đau như thế nào khi buộc phải xa em, buộc phải quên em đi, mà thật sự là có quên được đâu.
Nếu đã yêu nhau thì sao không cùng nhau chia sẻ vui buồn, tất cả cứ khư khư ôm lấy một mình, liệu thật sự mình đã là của nhau chưa ?
Những hờn giận trách móc em dường như có thể tuôn trào nếu chẳng may một ai động đến “nỗi đau đời đấy”. Nhưng tất cả chỉ thoáng qua thôi nhường chỗ cho sự lo lắng về cuộc sống hiện tại của em.
Tất cả là sự chọn lựa, mà điều em chọn không phải là tôi. Thôi thì tôi cũng phải bằng lòng với cái mình đang có. Chuyện của tụi mình đã thật sự chấm hết rồi em ah. Tôi cũng hy vọng mình quên em đi, để không còn đau mỗi khi nghĩ về em nữa. Chúa sẽ mang bình an và hạnh phúc đến cho em. Ở đâu đó cũng có một người luôn cầu mong em được như vậy.
Video đang HOT
Theo Ngôi Sao
"Số phận" .... tình đơn phương
Càng ngày tôi càng nhận ra mình thật mù quáng. Khoảng cách giữa em và tôi có lẽ sẽ mãi mãi chẳng thể lấp đầy. Tình yêu thật mãnh liệt, đam mê, nó cuốn trọn trái tim tôi, lôi kéo trái tim tôi để rồi tôi đã dành trọn nó cho em - một người con gái mãi mãi chẳng thể nào yêu tôi.
Ngay từ nhỏ tôi đã là đứa trẻ lầm lì ít nói, không bạn bè tôi nhìn cuộc sống bằng đôi mắt bi quan và vô cảm. Tôi không thích ai đả động tới mình, hạnh phúc nhất đối với tôi khi ấy là tiếp tục được sống vẫy vùng trong khoảng trời riêng của mình.
Vào một chiều mùa đông trời se se lạnh, tôi thu mình siết chặt chiếc áo khoác mong che bớt đi cái lạnh. Thư viện trường vắng lặng chỉ một mình tôi ngồi dán chặt vào cuốn sách. Đang say sưa đọc bỗng một bàn tay ai đó vỗ nhẹ sau lưng, theo bản năng tôi quay người gắt giọng thì bắt gặp một nụ cười, thú thực trong đời tôi chưa bao giờ thấy ai có nụ cười đẹp như vậy. Em nhìn tôi và nói:
- Bạn cho mình đọc chung sách với nhé, hôm nay vội quá mình quên đem theo thẻ thư viện.
Giọng nói ấy nhọ nhẹ, từng lời như làm mềm đi trái tim tưởng như đã khô cứng của tôi. Suốt buổi chiều hôm ấy tôi chẳng cảm nhận được gì từ cuốn sách mà chỉ cảm nhận được nhịp tim thổn thức.
Những ngày tiếp sau tôi chăm chỉ vào thư viện hơn không phải là để đọc sách mà chỉ để được nhìn thấy em, nói với em dù chỉ là đôi câu vu vơ. Cuộc sống dường như trở nên quá rộng rãi với tôi, từ khi quen em tôi bỗng có nhiều bạn hơn, nói nhiều, cười nhiều hơn và hơn hết khoảng khắc ngồi gần em trong thư viện cùng sửa bài, cùng thảo luận, cùng được cười với em đối với tôi thật hạnh phúc biết bao.
Giáng sinh năm ấy tôi quyết định dành hết can đảm để thổ lộ với em. Nhưng đáp lại lời trái tim của tôi là sự chối bỏ tàn nhẫn. Dù được nghe chính những lời nói ấy từ em nhưng tôi vẫn không tin làm sao có thể như thế, những cử chỉ, những nụ cười, những ánh mắt em trao... làm sao?
Em đang dối mình thôi, chắc chắn...tôi tụ dằn vặt và tự nhủ với mình như vậy.
Một buổi chiều chạng vạng tối, tôi thơ thẩn trên đường về nhà, ngang qua công viên bỗng thoáng thấy em đang ngồi cạnh một người con trai. Tôi nấp sau bức tường và quan sát, hai người tâm sự thật thân mật, em và người con trai ấy cầm tay nhau rồi hôn nhau đắm đuối.
Một cảm giác giá buốt len lỏi bóp ghẹt con tim tôi vậy là em nói đúng, em không yêu tôi, trong em đã có hình bóng của một người con trai khác, chỉ do tôi đang yêu đơn phương. Tại sao em lại bước vào cuộc đời tôi để trái tim tôi biết thế nào là thổn thức mong chờ, biết thế nào là tình yêu để rồi em vứt bỏ nó. Tại sao...? Chẳng còn nghĩ được gì thêm nữa, tôi quay cuồng như một con thú say mồi lao tới giằng em khỏi vòng tay của người con trai kia và đánh anh ta tới tấp.
Sau hôm ấy, sau những việc đã làm tôi ân hận vô cùng, tôi tìm em mong được nói một lời xin lỗi. Nhưng tôi càng tim bóng em càng khuất mãi. Ngay lúc này đây tôi cũng không hiểu được tại sao tôi lại hành động bản năng như vậy chứ?
Thời gian luôn là liều thuốc tốt nhất để xoa dịu vết thương lòng và quên đi một hình bóng. Nhưng làm sao tôi có thể quên được em đây, tôi đã yêu em bằng tất cả sự khao khát mãnh liệt của mối tình đầu thơ mộng. Giờ đây tôi vẫn nhớ về em, nhớ về người con gái mãi mãi chẳng thể nào yêu tôi.
Theo Eva