Giá mà có thể nói một lời tạm biệt…
Người ta nói “Xa mặt thì cách lòng” nhưng có phải vì chưa đủ xa nên lòng không thể cách, nên mọi thứ vẫn vẹn nguyên, mọi kí ức vẫn hiện hữu trong tôi nhức nhối đến vậy…
Tôi có một người bạn, người luôn dịu dàng gọi tôi dậy mỗi sớm bình minh và nhẹ nhàng nhắc tôi đi ngủ sớm khi màn đêm buông xuống.
Tôi có một người bạn, người mà mỗi khi xuân đến hạ về cứ lai tôi phăng phăng trên con đường dốc đảo quen thuộc, lưu giữ cho tôi những tấm hình đẹp nhất của tuổi trẻ rực rỡ.
Tôi có một người bạn, người mà mỗi lần đi đâu xa, cứ luôn điện thoại kể cho tôi nghe về những cảnh đẹp mà bạn ấy đang được ngắm nhìn, tả cho tôi nghe về không khí trong lành tôi không được hít thở và lần nào trở về cũng tay xách nách mang cả đống quà cho tôi và những người bạn ấy yêu thương.
Tôi có một người bạn, người mà mỗi khi trời vào hè nóng nực lại chẳng ngại ngần lôi tôi ra biển, dạy tôi bơi rồi bỏ mặc tôi một mình vùng vẫy giữa biển nước, thế nhưng dù đứng ở đâu ánh mắt ấy cũng chẳng chịu rời tôi lấy nửa bước.
Tôi có một người bạn, người mà mỗi lần trời mưa, cứ khăng khăng đưa tôi đi đón tôi về chẳng quản khó nhọc hay đường xá xa xôi, cũng chưa từng than thở với tôi nửa lời.
Tôi có một người bạn, người mà mỗi khi tôi ốm, chẳng mua thuốc, chẳng đút cháo cho tôi nhưng dù ở đâu xa cũng luôn gọi, nhắn tin hỏi tôi thế nào, đã đỡ sốt chưa rồi lại trách móc tôi lớn rồi sao không biết tự chăm sóc sức khỏe cho bản thân.
Video đang HOT
Tôi có một người bạn, dù có bị tôi giận dỗi ra vẻ như thế nào, cũng luôn ân cần nhường nhịn tôi đủ điều sau đó lại nhắc nhở tôi con gái lớn rồi cứ khó tính vậy bao giờ mới có người rước đi.
Tôi có một người bạn, người bạn thân thiết đến mức, đôi khi còn nói dối để che đậy tội lỗi cho tôi khỏi bị mẹ mắng rồi sau đó lại hết lời mắng nhiếc tôi, nhưng cuối cùng bao giờ cũng chốt lại một câu rằng: “Làm gì thì làm đừng có để mẹ lo”.
Tôi có một người bạn, người đã cùng tôi trải qua biết bao vui buồn của cuộc sống, nụ cười có, nước mắt có, giận hờn có nhưng chưa bao giờ, chưa một giây phút nào ngừng quan tâm đến tôi.
Tôi có một người bạn, một người bạn đồng hành cùng tôi trong suốt 23 năm cuộc đời từ khi tôi được sinh ra, một người đàn ông vĩ đại luôn chở che cho đứa con gái bé bỏng mà bướng bỉnh là tôi.
… Nhưng giờ người bạn ấy đã không còn đồng hành cùng tôi nữa, chúng tôi đã xa nhau một năm rồi, bạn ấy đã buông tay tôi, bỏ mặc tôi lại giữa cuộc đời đầy sóng gió. Nhưng tôi chưa từng trách bạn ấy một câu nào vì tôi biết mỗi người đều có những sự lựa chọn riêng của mình…
Người ta nói “Xa mặt thì cách lòng” nhưng có phải vì chưa đủ xa nên lòng không thể cách, nên mọi thứ vẫn vẹn nguyên, mọi kí ức vẫn hiện hữu trong tôi nhức nhối đến vậy…
Giá mà có thể nói một lời tạm biệt…
Giá mà bạn có thể nhìn thấy tôi mạnh mẽ trưởng thành lên từng ngày…
Giá mà chúng ta vẫn tiếp tục được đồng hành cùng nhau…
…I miss you…
Theo Guu
Hoang mang khi bạn trai không kiềm chế được mỗi lần gặp nhau
Tôi lo vì biết đâu lần sau rồi sau nữa anh lại tiếp tục mà tôi không chống cự nổi thì mọi chuyện sẽ ra sao?
Tôi và anh yêu nhau hơn nửa năm, anh thương và theo đuổi tôi từ lâu. Anh là một chàng trai đa tài, giỏi giang, được nhiều người mến mộ, sinh ra và lớn lên ở mảnh đất Sài thành, lớn lên trong hoàn cảnh khó khăn nên anh rất chịu thương chịu khó, chững chạc và cũng là trụ cột của gia đình. Tôi là sinh viên năm cuối tại mảnh đất Hà thành. Trong một lần công tác ở Hà Nội, anh gặp tôi và thương tôi từ đó nhưng vì khoảng cách tôi không dám thử thách, cuối cùng với sự chân thành tôi cũng gật đầu đồng ý.
Anh thương tôi vì chúng tôi lớn lên trong cùng hoàn cảnh. Tuy khoảng cách không hề nhỏ nhưng anh luôn cố gắng sắp xếp công việc bay ra thăm tôi hàng tháng. Yêu anh tôi mới nhận ra ngoài vẻ ngoài lịch lãm, chín chắn anh còn rất mãnh liệt. Trong chuyến công tác gần đây, anh sắp xếp thời gian ghé thăm tôi nhưng không sang phòng trọ như trước. Vì được nghỉ tận 2 ngày nên anh thuê phòng nghỉ ở khách sạn. Tôi đón anh ở sân bay và phụ anh tìm khách sạn rồi khuân đồ lên phòng. Thật sự tôi rất ái ngại khi phải bước chân vào khách sạn với một người con trai vì sợ ánh mắt của người khác.
Tôi luôn trong sáng, là cô gái ngoan ngoãn, hiền lành, chưa từng làm điều gì trái với lương tâm, làm buồn lòng cha mẹ. Tôi biết yêu xa nên gặp nhau anh sẽ không kiềm chế được bản thân, sau khi vào phòng khách sạn tôi cùng anh soạn đồ đạc, anh ngồi nói chuyện luyên thuyên những gì đã trải qua trong tháng vừa rồi. Sau đó anh nói muốn nghỉ ngơi một lát, thật sự tôi cũng rất nhớ anh và chỉ muốn được ôm anh hàng giờ.
Anh ôm chặt tôi, hôn tôi ráo riết, tay anh sờ soạng. Tôi ra sức chống cự, cố đẩy anh ra vì sợ anh đi quá giới hạn, một điều tôi chưa từng dám nghĩ tới. Tôi vùng vẫy và rồi cũng đẩy anh ra được, khóc vì sợ hãi và thất vọng. Tôi bỏ chạy ra khỏi phòng, anh xin lỗi hết lời, mong tôi thông cảm chỉ vì nhớ tôi quá. Anh hứa sẽ không làm như thế với tôi lần nữa, yêu tôi nhưng anh sẽ cố kiềm chế để giữ gìn cho tôi. Anh còn bảo nếu lần sau như vậy tôi phải cố đẩy anh ra xa, tại anh không đủ sức để kiềm chế.
Tôi hiểu cảm giác của anh, nhìn anh cố cắn chặt chăn để gìm lại cơn ham muốn, hôn tôi nhưng tay anh cố giữ chặt áo tôi, không để tôi tổn thương, nghĩ càng thương anh nhưng không bao giờ tôi đồng ý chuyện đó. Tuy chuyện vẫn chưa có gì quá đáng nhưng sự thật tôi thấy lo sợ, hoang mang lắm, không nghĩ anh yêu mình chỉ vì chuyện ấy. Chính anh cũng thừa nhận chỉ là do một phút không kìm nén được. Tôi thấy lo vì biết đâu lần sau rồi lần sau nữa anh lại tiếp tục mà tôi không chống cự nổi thì mọi chuyện sẽ ra sao? Tuy anh cam đoan giữ gìn cho tôi nhưng ai chắc chắn được trong cơn ham muốn anh lại đòi hỏi? Tôi không dám nghĩ tới vì nếu có chuyện gì chắc không sống nổi nữa mất. Tôi phải làm sao đây?
Theo Tapchiphunu
50 bí kíp giúp hâm nóng tình yêu lâu năm của bạn Hai bạn đã yêu nhau 3 năm? 5 năm? Hay là dài hơn nữa... Đã bao giờ các bạn cảm thấy nhàm chán với tình yêu của mình chưa? ảnh minh họa Người ta thường nói "Lúc mới yêu thật vui biết bao nhiêu". Vậy nếu đã yêu nhau lâu năm, không thể đếm nổi ngày tháng nữa thì liệu có còn vui...