Già kén kẹn hom
Tuấn buồn và mệt mỏi, nhưng chẳng dám mở miệng nói với ai. Cảm giác xấu hổ khiến anh không dám bộc bạch.
Tuấn là con độc đinh, lại là đích tôn nên được cả nhà, cả họ tập trung chăm chút. Trời phú cho vẻ ngoài đẹp trai, lại ăn học thành đạt, kinh tế đàng hoàng, biết lợi thế của mình nên yêu cầu của Tuấn rất cao.
Nhiều cô vây quanh nhưng người thì anh chê trông không đẹp, người lại bảo học hành không giỏi giang, có cô đẹp nết, đẹp người, học trường danh tiếng lại bị chê xuất thân không danh giá.
Cùng với sự kén chọn đó, Tuấn tốt nghiệp đại học với một danh sách những cô gái theo đuổi nhưng anh chẳng chấm được cô nào. Tuấn đi làm, cũng không mất nhiều thời gian để thu hút đồng nghiệp nữ. Nhưng vẫn với muôn ngàn lí do, anh đều từ chối tất cả.
Sang tuổi 30, Tuấn giật mình nhận ra cuộc đời chẳng đợi chờ mình nhiều nữa. Gia đình bắt đầu sốt ruột, đòi mối lái. Tuấn vẫn giữ vững quan điểm: “Không lấy vợ thì thôi, chứ đã lấy thì phải lấy người cho xứng!”
Video đang HOT
Rồi Tuấn gặp và có cảm tình với Hương nhân chuyến du lịch cùng công ty đối tác. Hương đẹp, từ dáng người, khuôn mặt đến làn da, ăn nói lại nhẹ nhàng dễ nghe, công việc kế toán thì quá ổn, gia đình lại ở Hà Nội cũng thuộc loại giàu có. Ngay lập tức Tuấn biết, đối tượng này thực sự phù hợp với mình.
Họ nhanh chóng tiến tới hôn nhân. Ngày cưới, ai cũng khen Tuấn “chậm mà chắc”.
Vợ chồng Tuấn được bố mẹ cho một căn hộ chung cư cao cấp ở nội thành để ở. Những ngày đầu lãng mạn của cặp vợ chồng son qua đi, Tuấn bắt đầu nghi ngờ sự lựa chọn của mình. Hương đẹp, vì thế ngày nào cô cũng dành hơn tiếng đồng hồ buổi sáng để trang điểm, bữa sáng Tuấn muốn ăn gì thì ăn. Trưa cô cũng không về nhà dù nhà và cơ quan chỉ cách nhau vài trăm mét. Cô bảo về nhà chán. Anh đi ăn cơm hàng. Bữa tối hôm có hôm không, mà nếu có thì cũng toàn đồ mua sẵn.
Cô tiêu tiền hoang phí, không biết tiết kiệm. Nhiều lúc cô còn tỏ ra coi thường những người trong họ hàng nhà anh, nào là con cái nhà đó học hành không giỏi giang, sống ở thủ đô mà phong cách quê mùa, kinh tế chi li quá…
Cha mẹ anh ở cách nhà chỉ vài cây số, nhưng chẳng bao giờ Hương tới thăm. Họa khi có việc gì cần mới tạt qua, đứng cửa nói vài câu cho xong chứ cũng chẳng vào nhà. Đặc biệt hơn nữa, là chuyện con cái, Hương cứ lừng chừng, vì sợ đẻ rồi dáng xấu. Mà tuổi của Tuấn thì đã bước sang con số 35.
Tuấn buồn và mệt mỏi, nhưng chẳng dám mở miệng nói với ai. Cảm giác xấu hổ khiến anh không dám bộc bạch.
Chiều nay anh về nhà sớm, lát nữa bạn bè đến chơi, nhìn nhà cửa bừa bộn đủ thứ, anh thở dài thườn thượt. Điện thoại cho vợ về làm cơm, Hương nói bận vì đang đi dự khai trương Spa, Hương bảo Tuấn chịu khó mua đồ ăn sẵn về cho tiện.
Tuấn lặng lẽ dọn dẹp lại nhà cửa, ngao ngán tự thốt lên với chính mình: “Đúng là già kén kẹn hom”.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cho em xao lòng lần cuối
Anh, em đã suy nghĩ nhiều rồi. Có chết em cũng không dám thay đổi chuyện gì hết. Mình sống không chỉ cho riêng mình mà còn cho người xung quanh mình... Huống chi, em không biết cái cảm giác mà mình đang có, gọi là gì?
Tình yêu? Em không biết nó có tồn tại trong em không? nếu có, thì tại sao em lại quên mất Người của mình chỉ trong 1 thời gian ngắn ngũi, đến nổi em bàng hoàng, suy sụp, em ráng tìm lại những kỹ niệm, những cảm giác yêu thương, nhớ nhung nhưng đều vô nghĩa. Em cảm thấy bất an với tình trạng này, cho nên em lại nói câu mình nên dừng lại, cho riêng em thôi, vì chắc gì anh hiểu được suy nghĩ của em.
Nhưng em không tin anh chỉ xem em như là đứa em gái, là người bạn thân mà anh đã nói. Em chỉ không chắc cái cảm tình của anh dành cho em nó to lớn cở nào, hay chỉ là một thoáng xao lòng...
Em không hoang tưởng khi hỏi anh tại sao buồn? có phải vì em không? và anh đã mắng em nhưng anh làm sao biết em thật khó chịu khi thấy anh buồn, lúc bình thường em muốn biết được tình cảm của anh dành cho em nhưng khi em cảm nhận được chút tình cảm ấy khi mà anh không kịp che dấu đi, em lại xót lòng... Em không muốn anh khổ hay buồn vì em, con người ta hay mâu thuẩn là thế. Đã biết là chuyện cũng chẳng tới đâu, thì thôi. thà em mất đi 1 người bạn thân, người mà em xem như nhật ký của mình còn hơn để tâm trạng mình luôn bất ổn. Em không muốn sống trong cảm giác đó, em muốn tâm tư mình trong sạch, chỉ một người thôi, yêu không yêu gì cũng được...
Vậy thì anh hãy giúp em đi, khi em dừng lại, không làm phiền anh nữa thì anh đừng nhớ em, đừng liên lạc với em dù với hình thức quan tâm đứa em gái. Em cho anh biết một sự thật, khi em cố tình làm phiền anh những chuyện linh tinh, vô nghĩa...là vì em muốn gặp anh, muốn nghe anh nói, ... là vì em nhớ anh.
Cám ơn anh đã mắng em, để em bình tâm lại và không nhu nhược với chính mình.
Và em chỉ viết vậy thôi, cho em. Anh làm sao mà đọc được những dòng này...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mãi mãi nhớ về anh! Anh à , đã lâu lắm rồi em không cầm bút viết thư. Khi cầm rồi lại không biết viết gì nữa. Phải chăng em đã không còn yêu anh nữa. Nhưng như vậy đã tốt, khi yêu ai trả như vậy em không dám bộc bạch với ai ngay cả người bạn thân nhất, em chỉ dám để trong lòng mình thôi....