Gia đình xảy ra ‘chiến sự’ chỉ vì một lần lỡ lời của bố chồng
Vợ giận nên vừa hết Tết là cô ấy bắt xe buýt đưa con xuống nhà ngoại, đồ đạc của bé và cô ấy vẫn để ở nhà tôi (cô ấy đã thu dọn sẵn).
Gia đình tôi có ba anh chị em, chị gái đã đi lấy chồng xa. Gia đình tôi sống cùng với bố mẹ và gia đình anh trai (anh có 2 cháu gái 2 và 4 tuổi). Bố mẹ tôi buôn bán và làm ruộng để sống qua ngày. Sức khoẻ bố mẹ không tốt nên thường xuyên đau ốm. Tôi lấy vợ được 2 năm và có một bé trai 9 tháng. Tính vợ thẳng thắn, không thích xu nịnh, nói được làm được.
Trước khi cưới cô ấy bảo sẽ không sống chung vì còn có gia đình anh chồng, nhiều vấn đề phát sinh. Tuy nhiên, bố mẹ tôi không đồng ý và cô ấy chấp nhận sống cùng mọi người (một cách miễn cưỡng). Anh chị đi làm cả ngày nên bố mẹ bảo vợ tôi nghỉ việc để lo cho gia đình. Các công việc trong nhà nấu ăn, dọn dẹp, chăm các cháu… cô ấy đều làm tốt. Ngoài tôi ra, cô ấy chỉ trò chuyện và chơi với hai cháu nhỏ, cả ba rất thân thiết, còn những người khác thì rất kiệm lời.
Khi vợ mang bầu được 4 tháng, bố mẹ đi xem bói, thầy bảo cả nhà không hợp tuổi, vợ lại mang bầu đúng năm kỵ nên bố mẹ, anh em phải sống tách nhau ra thì mới không gặp xui xẻo, bệnh tật. Vợ tôi ngay lập tức ngỏ ý xin xuống thành phố ở trọ. Bố mẹ tôi đồng ý.
Từ khi ở trọ, vợ bắt đầu bán hàng online. Cô ấy là người năng nổ, lại có duyên bán hàng nên công việc khá thuận lợi. Mọi chi phí ở trọ cô ấy trả, vì lương của tôi chỉ đủ gửi về cho bố mẹ trả nợ tiền vay học hồi sinh viên và tiền phường. Từ khi mang bầu vợ chưa hề xin tiền hay hỏi lương của tôi, cô ấy bảo tự lo được
Khi vợ sinh thì về nhà tôi, bé được 2 tháng cô ấy xin về nhà ngoại. Do tôi thường xuyên đi công tác xa, nhà ngoại lại neo người nên bố mẹ vợ bảo cô ấy về sống chung, tiện chăm sóc cháu. Cô ấy ở đó và tiếp tục bán hàng online đến tận giờ. Cháu được mẹ và ông bà ngoại chăm sóc cẩn thận nên nhìn rất xinh trai, bụ bẫm, ai nhìn cũng khen, cũng yêu.
Đợt tết vừa rồi chúng tôi mang bé về chơi, trong bữa cơm bố tôi uống say nên lỡ lời khi bảo cô ấy mang bầu không chọn năm nên năm vừa rồi gia đình gặp nhiều điều không may, mong rằng năm nay sẽ tốt đẹp hơn. Vợ tôi không nói gì, chỉ im lặng ăn cơm. Khi về phòng, cô ấy bảo với tôi: Nếu bố nói vậy một lần nữa thì em sẽ xin cắt hộ khẩu cho bé về nhà ngoại, để nhà nội không còn gặp xui xẻo nữa. Bố mẹ cũng bàn với tôi để cháu lại cho ông bà chăm sóc, bé lớn hơn sẽ cho học mẫu giáo gần nhà. Vợ tôi có thể kiếm việc làm ổn định, sáng đi chiều về (từ nhà ngoại về nhà tôi đi xe mất 30 phút).
Video đang HOT
Bố mẹ tôi vốn không thích vợ bán hàng online vì nghĩ nó không ổn định. Không sống chung thì vợ tôi có thể thuê trọ gần nhà tôi. Vợ tôi không đồng ý. Cô ấy bảo ở đâu thì con sẽ ở đó, con sẽ gửi cho bà ngoại hoặc gửi giữ trẻ, cuối tuần sẽ mang cháu về chơi với ông bà nội, như vậy ông bà sẽ có thời gian nghỉ ngơi, không việc gì mà công việc ở thành phố đang thuận lợi lại chuyển về huyện rồi lại đi tìm việc khác, bắt đầu lại sẽ rất khó khăn.
Tôi lại nghĩ ông bà chăm cháu sẽ tốt hơn là cho con đi nhà trẻ. Anh chị tôi đi làm cả ngày, vợ cũng có thể đỡ đần, chăm sóc bố mẹ tôi và các cháu. Tôi thường xuyên đi công tác, có ông bà bên cạnh sẽ yên tâm hơn những lúc con ốm đau. Hơn nữa, hàng xóm láng giềng thường xuyên hỏi vợ tôi đâu mà không thấy, bố mẹ tôi không biết nói sao. Hàng xóm lại nói ra nói vào rằng vợ tôi có xích mích với nhà chồng nên mới bỏ xuống nhà ngoại, đã lấy chồng thì phải lo việc nhà chồng chứ ai lại sống mãi ở nhà ngoại. Mặc dù phân tích thiệt hơn nhưng vợ tôi nhất quyết không nghe.
Vì chuyện này mà vợ chồng tôi cãi nhau. Trước kia tôi nói gì vợ cũng nghe theo, từ khi mang bầu cô ấy thay đổi hẳn. Hôm vừa rồi tôi hơi nặng lời khi bảo cô ấy không biết chăm lo cho nhà chồng, bà ngoại không biết dạy con gái cách làm dâu, vợ tôi nói: Hãy bảo anh chị anh nghỉ việc mà chăm con, chăm ông bà. Còn nếu anh không ưng thì cứ việc ly hôn và cưới một người vợ biết nghe lời.
Con thì em sẽ nuôi. Dù không sống ở nhà ngoại em cũng sẽ thuê trọ ở thành phố chứ nhất quyết không về nhà nội (ở huyện), không về thuê trọ gần nhà anh.Vợ giận nên vừa hết tết là cô ấy bắt xe buýt đưa con xuống nhà ngoại, đồ đạc của bé và cô ấy vẫn để ở nhà tôi (cô ấy đã thu dọn sẵn).
Cô ấy bảo sẽ quay lại lấy sau. Giờ tôi phải làm sao để thuyết phục vợ đồng ý đưa con về nhà nội? Phải nói gì để cô ấy hiểu nghĩa vụ của nàng dâu trong nhà chồng? Tôi biết vợ nói muốn ly hôn chỉ là vì tức giận. Tôi cũng rất yêu vợ và chưa bao giờ nghĩ tới việc ly hôn. Con tôi còn nhỏ, không thể không có cha bên cạnh. Xin hãy cho tôi lời khuyên!
Theo Phununews
Câu chuyện ăn chơi cùng bạn bè và sự thật về trinh tiết của em
Ngày tôi yêu em, tôi biết em là một cô tiểu thư con nhà giàu, sống sang chảnh. Em hoàn toàn có quyền làm như vậy bởi em vừa xinh đẹp lại vừa có điều kiện gia đình.
Bố mẹ em làm nhiều tiền như thế, em đâu cần phải giản dị, phải giả bộ quê mùa hay lừa dối ai?
Tôi đã cố tình tán tỉnh em, bởi tôi biết, em là con nhà khá giả. Yêu em, lấy em, bố mẹ em có thể lo cho tôi một chỗ đứng. Tôi sẽ được đường đường chính chính hiên ngang ngẩng cao đầu. Tôi sẽ không phải lo chuyện công ăn việc làm và càng không sợ người khác coi thường. Bạn bè tôi, ai nấy đều thành đạt, công thành danh toại. Người nghèo cũng có ô tô làng nhàng đi, còn tôi thì mãi chiếc xe máy lọc cọc, chán nản vô cùng. Chỉ là, xuất thân bình thường lại không có chỗ dựa, tôi chẳng có cơ sở nào vươn lên ở thành phố. Tôi quyết định tìm đến em...
Em sống vui vẻ, hòa đồng và tiêu tiền rất vung tay. Cách em ăn chơi cũng thật khiến người ta nể phục. Em có tiền mà. Đi bên em, tôi được em đưa đến các nhà hàng sang trọng, các quán bar hạng sang, không phải là những nơi tầm thường. Yêu em nhưng tất cả mọi chi phí trong các cuộc chơi đều do em lo liệu. Tôi cũng ái ngại nhưng vì hoàn cảnh của mình như vậy, cũng chỉ biết dựa vào em.
Em không câu nệ chuyện đó. Em nói với tôi, em yêu tôi chân thành và dù biết tôi có vì gia đình em giàu có mà yêu em, em cũng vẫn chấp nhận. Rồi một ngày, tôi sẽ hiểu, tình yêu em dành cho tôi nhiều như thế nào. Em cũng tin, trong tương lai, chúng tôi sẽ thực sự hiểu và yêu thương nhau nhiều hơn.
Đi đâu, em cũng đưa tôi đi cùng và không ngần ngại nói với bạn bè tôi là bạn trai của em. Em cũng chẳng ngại khi nói về công việc, mọi thứ mà tôi có, tức là tôi chẳng có gì ngoài hai bàn tay trắng. Em tôn trọng tôi, quan tâm và luôn khen ngợi người yêu em trước mặt bạn bè, khiến tôi mát mặt.
Bạn bè tôi bảo, tôi lấy em sau này về chỉ cung phụng em cũng mệt, rồi lại làm tay sai cho bố mẹ em. Họ còn nói tôi, em chơi bời giàu có như thế thì chỉ là hạng đàn bà hư hỏng. Mặc kệ lời người ta nói, tôi vẫn yêu em và quyết định lấy em làm vợ. Bố mẹ cũng đồng ý cho em lấy tôi, chiều lòng con gái. Họ vốn không can thiệp nhiều vào chuyện yêu đương của con.
Tôi dễ dàng bước vào gia đình em, làm con rể của bố mẹ em. Nhưng có một điều khiến tôi vô cùng choáng váng trong đêm tân hôn chính là, em vẫn còn trinh tiết. Người con gái ăn chơi, sang chảnh, tiêu tiền như nước như em mà lại có thể còn trinh tiết hay sao? Tôi vốn nghĩ, em không còn trong trắng vì em ăn chơi như vậy, tôi đâu dám đòi hỏi gì. Chỉ là, em vẫn còn nguyên vẹn. Điều đó khiến tôi có cảm giác bị lừa dối? Tôi còn nghi ngờ, hay là em vá màng trinh?
Tôi xúc động, ôm chặt lấy em và cảm ơn em vì đã yêu tôi, đã đón nhận tôi. Lấy được một cô tiểu thư con nhà giàu lại còn trong trắng, đúng là với tôi, đó là một phước phận... (Ảnh minh họa)
Nhưng suy cho cùng, em vá màng trinh để làm gì? Em cần gì phải giữ gìn sự trong trắng với những người đàn ông bên cạnh em, nhất là người đàn ông sống chết phải lấy được em như tôi?
Tôi ôm em vào lòng nhưng run lẩy bẩy. Em hiểu và nói với tôi rằng &'anh có phải đang nghi ngờ em?'. Tôi cười ngượng &'không, anh chẳng nghi ngờ gì em cả, anh đang vui mà'. Em nhìn tôi, nhìn sâu vào đôi mắt của người đàn ông không dám tin vào sự thật, một cô vợ ăn chơi, cô tiểu thư con nhà giàu sống sang chảnh như vậy, dù đã 27 tuổi mới lấy chồng mà vẫn còn trong trắng. Em nghẹn ngào: "Em còn trong trắng thật đấy. Em chẳng có lý do gì phải lừa dối anh. Có lẽ anh không tin vì anh đã chứng kiến em chơi bời, vui vẻ, sảng khoái như thế nào. Nhưng em có một phương châm sống rõ ràng: chỉ trao thân cho người đàn ông là chồng em. Anh hiểu em chưa? Em không hư hỏng như anh nghĩ đâu".
Nói rồi, nước mắt em tuôn rơi, cứ ôm tôi mà khóc như một đứa trẻ. Em bảo, tôi là người đàn ông em yêu thật lòng và muốn gắn bó cả đời. Em chơi bời cũng vì cuộc sống quá giàu sang, không có một người bạn chân tình, tìm tới các quán bar, các cuộc vui để giải sầu chứ nào phải hạng hư hỏng gì. Em trân trọng tôi và mong muốn, kể từ nay và về sau, chúng tôi sẽ là một gia đình hạnh phúc, yêu thương, quan tâm lẫn nhau, và sẽ chăm lo cho những đứa trẻ. Cũng sẽ chẳng có chuyện chơi bời, vui vẻ bên ngoài nữa, vì giờ, chúng tôi đã là một gia đình thực sự...
Tôi xúc động, ôm chặt lấy em và cảm ơn em vì đã yêu tôi, đã đón nhận tôi. Lấy được một cô tiểu thư con nhà giàu lại còn trong trắng, đúng là với tôi, đó là một phước phận... Tôi hi vọng, sự chân thành của tôi sau này sẽ khiến em nhận ra, dù tôi đã từng lợi dụng em nhưng tôi thật lòng muốn vun vén cho gia đình hạnh phúc. Chẳng phải, với con người, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được sao?
Theo Phununews
Có nên lấy người đàn ông đã từng bỏ rơi bạn gái đang mang thai con anh ta Một người ngay cả con mình không nhận thì sẽ tốt được bao nhiêu với tôi, rồi quá khứ của anh mà bố mẹ tôi biết cũng sẽ không chấp nhận. Tôi 25 tuổi, có ngoại hình khá, học thức, công việc ổn định, chỉ mỗi tội hơi vất vả khi đi sớm về khuya. Do được chiều chuộng từ nhỏ nên cuộc...