Gia đình vợ không coi tôi ra gì
Tôi lấy vợ đã năm năm, gia đình hai bên cũng thuộc loại môn đăng hộ đối, có nghĩa là chẳng giàu sang phú quý nhưng cũng không đến nỗi nghèo hèn, chúng tôi đều có nhà ở Hà Nội.
Thời gian đầu mới cưới, vợ vẫn ở nhà bố mẹ tôi. Cô ấy cũng ngoan ngoãn hiền lành và cư xử đúng phép.
Tới khi cô ấy cấn thai rồi mang bầu ngày càng lớn thì sức khỏe yếu đi thấy rõ. Cô ấy hay tủi thân vì ở nhà chồng không được chăm sóc chu đáo, muốn ăn món gì cầu kỳ hơn một chút cũng không dám bảo bố mẹ chồng làm cho. Điểm này thì tôi thấy vợ có lý, mẹ tôi không phải người biết nấu ăn, từ bé bà nuôi tôi chủ yếu thực đơn chỉ toàn rau muống với thịt rang khô quắt, bà không giỏi chế biến cũng không chú ý việc thay đổi món, vợ tôi ăn mãi canh rau ngót nấu thịt với thịt rang cũng sợ. Cô ấy thường xuyên bỏ ăn hay cố ăn cũng nôn ra hết vì sức khỏe yếu. Mẹ tôi thì nghĩ cô ấy cậy có bầu nên đổi tính õng ẹo. Tất nhiên bà chỉ tỏ thái độ với riêng tôi, còn với vợ tôi mẹ vẫn đối xử bình thường.
Muốn tốt hơn cho cả vợ và mẹ, tôi quyết định chiều lòng vợ cho cô ấy về mẹ đẻ chăm sóc. Cô ấy rất vui, bố mẹ vợ phấn khởi. Bố mẹ tôi không thực sự hài lòng nhưng cũng không có ý kiến ngăn cản. Thế là vợ chồng tôi “khăn gói quả mướp” sang nhà ngoại tá túc.
Được mẹ đẻ chăm đúng là sức khỏe vợ tôi khá hơn lên. Tôi thấy tinh thần cô ấy thoải mái thì rất mừng. Tôi chiều vợ hết sức, cô ấy muốn gì tôi cũng mua để cô ấy tẩm bổ, tuần đưa vợ đi siêu thị đôi lần. Nghĩ bố mẹ vợ nhọc công chăm cho cả vợ và con tôi nên tôi cũng để ý bù đắp, chiều ý ông bà. Ngoài thời gian đi làm, mẹ vợ bảo gì tôi đều làm hết, từ việc vào bếp nhặt hộ bà mớ rau đến ra chợ mua hộ bà cọng hành, lạng thịt vì sáng đi chợ bà quên mất… Tôi giúp bố chồng giặt quần áo rồi đem quần áo ra phơi, tối lại cất vào vì không nỡ để ông nhiều tuổi rồi còn lọ mọ trên sân thượng. Ở nhà vợ, tôi nhiệt tình như vậy nên mọi người đều quý mến, không còn khoảng cách “dâu con rể khách”, tôi rất vui vì mọi người với mình thoải mái như ruột thịt trong nhà.
Video đang HOT
Song vợ tôi qua chín tháng mang bầu rồi thậm chí sinh con cũng không có ý định quay về nhà nội. Lúc nào cô ấy cũng có lý do để lần lữa. Qua giai đoạn thai nghén ốm yếu tôi tính đưa vợ về nhà thì cô ấy bảo ở bên ngoại cho tiện, gần với cơ quan, giờ bụng to rồi đi lại đoạn đường dài nguy hiểm. Đến sát ngày sinh con cô ấy lại bàn với tôi là đằng nào sinh xong một tháng đầu cũng phải bà ngoại chăm sóc, nên ở lại luôn đỡ phải chuyển đi chuyển lại nhiều lần.
Cô ấy sinh được một tháng, hai tháng, rồi ba tháng, tuy có cho con về chơi với ông bà nội nhưng không có ý định về hẳn. Cô ấy bảo phụ nữ sau sinh phải kiêng nước, kiêng việc đến 4 tháng cơ, về nhà nội sợ không kiêng được thế, sau này sức khỏe ảnh hưởng. Tôi lại nhượng bộ.
Hết lý do này lý do khác được vợ đưa ra, lý do nào tôi cũng thấy hợp lý và nhượng bộ cho nên bây giờ con tôi tuy đã 3 tuổi mà cả gia đình nhỏ của tôi vẫn ở bên nhà ngoại. Tôi thành “ở rể” bất đắc dĩ. Nhà ngoại từ chỗ không còn coi tôi là “khách” đã đi đến coi thường, xem nhẹ sự có mặt của tôi luôn. Mẹ vợ có tính hay bắt nạt chồng, giờ bà bắt nạt luôn cả chồng của con gái nữa. Cái gì tôi làm không vừa ý là bà mắng tôi như chém chả đến mức tôi tự ái, tự hỏi mình nhiệt tình với việc nhà vợ như thế liệu có đúng không?
Bố mẹ bắt đầu giục giã nên tôi sốt ruột muốn đưa vợ con về. Mẹ tôi bảo tôi dại lắm, con trai Hà Nội có nhà cửa đàng hoàng mà phải chạy sang nhà ngoại ở cảnh như thế. Tôi thấy mẹ nói cũng phải nên quyết bàn với vợ yêu cầu cô ấy về. Mẹ vợ biết chuyện lại mắng tôi như tát nước, bảo tôi không biết thương vợ, thương con, chỗ sướng không muốn cho vợ con ở lại định đưa vợ con vào chỗ khổ. Ơ hay, “vợ con con về nhà con cơ mà, sao mẹ nói chỗ khổ” – tôi cãi lại bà như thế, và rốt cuộc là bà nói xấu không thương tiếc cả bố mẹ đẻ tôi, bắt đầu từ việc vợ tôi chửa mà cho ăn uống kham khổ thế nào…
Đến nước này thì tôi hết chịu nổi. Có phải tôi hiền quá nên mới ra nông nỗi này không?
Theo VNE
Chồng em nghèo hơn chồng chị thật đấy nhưng còn lâu chị mới hạnh phúc bằng em
Đi ngang một ngã tư, em thấy chị và chồng đang đứng cãi nhau. Chị dùng cái túi xách quất luôn vào đầu chồng rồi hét lên: "Anh là thằng tồi, anh dám bỏ tôi để đi với con đó hả".
Ngày chị mới về công ty, cả đám phụ nữ phòng em cứ nháo nhác lên, nào là chị xinh đẹp, nhà chị giàu, chồng chị có công ty riêng, chị đi làm chẳng qua là để cho có việc mà thôi. Rồi ai cũng xun xoe đến bên chị để nịnh nọt, chỉ có em là chỉ chào chị đúng mực, rồi lại lúi húi làm việc.
Chị đến làm việc, nhưng em thấy đúng hơn là chị đi diễn thời trang rồi ngồi buôn chuyện. Chị tỏ ra ghét em vì em là đứa duy nhất làm việc chăm chỉ và không xun xoe nịnh nọt chị. Chị bảo em là con bé nhà quê, nghèo kiết xác vì không biết quan hệ. Em chỉ im lặng khi nghe những lời chị nói về em. Bởi em đúng là con bé nhà quê thật, em không có nhiều đồ giống chị, em không có xe xịn giống chị, cũng chẳng trang điểm lộng lẫy giống chị.
(Ảnh minh họa)
Rồi công ty tổ chức tiệc cuối năm, mời người thân của nhân viên đến dự cùng. Chị thích thú lắm, vì đây là cơ hội vàng để giúp chị khoe khéo ông chồng "vàng mười" của mình. Chị nói chồng chị vừa giàu vừa điển trai, hiếm ai được như chồng chị. Bữa tiệc hôm đó, vợ chồng em ăn mặc giản dị, nắm tay nhau đi vào đại sảnh khách sạn, còn vợ chồng chị ăn mặc lộng lẫy, vừa đi vừa vẫy tay như minh tinh Hollywood.
Bữa tiệc hôm đó, mọi sự chú ý đổ dồn vào phía vợ chồng chị. Em cũng công nhận rằng vợ chồng chị quá đẹp, từ phục trang cho đến gương mặt. Trong khi vợ chồng em ngồi thưởng thức các món ngon với vẻ thích thú thì chị lại chạy đến rồi bảo: "Chắc vợ chồng cô mới ăn những món này lần đầu chứ gì? Khổ thân!".
Chị bỏ đi trước sự ngỡ ngàng của chồng em. Phải nói là anh ấy sốc lắm. Em thì bảo chồng không nên chú ý đến chị, chỉ cần mình cảm thấy vui là được. Tiệc tan, vợ chồng em đèo nhau ra về, trời lạnh lạnh, em nép người vào lưng chồng rồi kể chuyện trên trời dưới biển. Đi ngang một ngã tư, em thấy chị và chồng đang đứng cãi nhau. Chị dùng cái túi xách quất luôn vào đầu chồng rồi hét lên: "Anh là thằng tồi, anh dám bỏ tôi để đi với con đó hả". Chồng chị cũng không vừa, anh đáp lại: "Tôi đã vì cô mà diễn cảnh vợ chồng hạnh phúc hôm nay. Cô vẫn chưa vừa lòng sao?".
Em thấy vợ chồng chị đấm đá nhau túi bụi bên cạnh chiếc ô tô sang trọng mà thấy phì cười. Vợ chồng em không có xe, nhà cũng nhỏ, nhưng chưa bao giờ vợ chồng em to tiếng với nhau. Khi em ốm, chồng em sẵn sàng làm giúp em mọi việc nhà, khi em sinh con, anh ấy sẵn sàng thức cả đêm để chăm con cho em ngủ. Anh ấy yêu em mọi lúc, kể cả khi em xấu xí nhất. Đã 7 năm trôi qua rồi nhưng chưa bao giờ anh ấy buông tay em khi đi ngoài đường.
(Ảnh minh họa)
Còn chị hãy nhìn lại cuộc hôn nhân của mình đi, chị luôn tự hào về nó, về sự giàu sang của mình, nhưng đó chỉ là vỏ bọc mà thôi, nó không có cái gì là thật cả. Chồng chị cho chị tiền bạc, nhưng anh ta không thể cho chị một gia đình hạnh phúc giống em. Anh ta sẵn sàng bỏ chị để theo người tình. Chị à, em muốn nói với chị rằng, đúng là chồng em nghèo hơn chồng chị thật đấy, nhưng còn lâu chị mới hạnh phúc bằng em. Thứ hạnh phúc em có là thật, còn chị, chị chỉ chạy theo những thứ hư ảo mà thôi.
Ngày hôm sau đến công ty, chị vẫn ngạo mạn ném cho em nụ cười khinh khỉnh. Chị nói rằng em xứng đôi với chồng em lắm vì cả hai vừa xấu vừa nghèo giống nhau. Em cũng không nói gì trước sự khinh miệt của chị, bởi em biết, thực ra chị cũng là kẻ đáng thương vì không nhận ra đâu mới là hạnh phúc gia đình thực sự.
Theo Blogtamsu
Tình Thương, Giàu Sang và Thành Đạt Bởi vì ở đâu có Tình Thương thì ở đó sẽ có Giàu Sang và Thành Đạt... Một người phụ nữ vừa bước ra khỏi nhà thì nhìn thấy có 3 cụ già râu tóc bạc phơ đang ngồi trên phiến đá ở trước sân nhà. Bà không quen biết họ, nhưng với con người tốt bụng, bà lên tiếng nói: "Tôi không...