Gia đình tôi tan nát sau chuyến viếng thăm của mẹ chồng
Kể từ hôm mẹ chồng tới, gia đình tôi đảo lộn. Anh mặc kệ lại còn ngoại tình với người đàn bà đã bỏ rồi ! Tôi thật sự buồn và thất vọng…
Tôi với chồng tôi lấy nhau mười mấy năm có thể nói là hạnh phúc. Chồng tôi hiền lành, chăm chỉ thậm chí anh còn có xu hướng nghe lời vợ và rất mực chăm sóc vợ con. Cuộc sống của gia đình tôi chắc sẽ êm ấm hết đời nếu không có việc mẹ chồng tôi từ ngoài Bắc vào thăm con thăm cháu.
Mặc dù đã làm dâu hai mấy, ba mươi năm nhưng thời gian tôi ở cùng mẹ chồng không nhiều. Vì cả hai vợ chồng cùng vào Nam rồi lập nghiệp trong này nên chỉ thi thoảng đến tết cả nhà mới về. Trong ấn tượng của tôi thì mẹ chồng là một bà cụ sắc sảo. Dù đã gần 80 tuổi nhưng bà vẫn còn minh mẫn và rất ưa nói chữ. Nghe đâu vừa rồi bà và vợ bác cả có mâu thuẫn, bà bù lu bù loa lên đòi bỏ nhà đi. Chồng tôi nghe tin thương mẹ già, lại nghĩ mình đi xa chưa có ngày nào phụng dưỡng mẹ nên ngỏ ý muốn đón bà vào ở chơi vài tháng cho vui.
Thực chất là việc vui nhưng không ngờ cuộc sống gia đình tôi lại bị đảo lộn. Mẹ chồng tôi là một người nặng tư tưởng phong kiến. Trong nhà tôi, nhìn đâu bà cũng thấy những điểm không hài lòng và sốt sắng bắt tay đưa mọi thứ vào khuôn phép. Dù đã gần 40 tuổi đầu nhưng tôi bị mẹ chồng xoay như chong chóng từ ăn uống như thế nào, đi đứng thưa gửi với chồng, mẹ chồng ra làm sao. Tôi mắng yêu chồng một câu, nhờ chồng hay con trai làm một việc là bà lại tuôn ra một tràng thơ phú kèm lườm nguýt… Tóm lại mọi tư tưởng bình đẳng, tiến bộ đều bị mẹ chồng tôi dẹp hết, thiết lập một chế độ “nữ phục tùng nam, vợ phục tùng chồng”.
Mới đầu tôi nghĩ mẹ chồng chẳng ở lâu nên chịu khó chiều bà. Nhưng mới vài tháng chồng tôi đã thay đổi bộ dáng rất nhiều. Sự thấu hiểu, chia sẻ với vợ biến mất đi đâu, trong hành động và lời nói của anh bắt đầu có những biểu hiện khệnh khạng và trịch thượng. Con trai cũng tôi cậy có bà nội bắt đầu lấn tới, nạt nộ chị gái, coi thường ý kiến của mẹ… Trước sự xáo trộn nguy hiểm đó tôi buộc phải tỏ thái độ và nói chuyện thẳng thắn với mẹ chồng. Chẳng ngờ không những không thể khai thông, ngược lại mẹ chồng còn đối xử với tôi bằng một thái độ thù địch. Từ trong mỗi việc tôi làm bà đều tìm ra lỗi để chỉ trích, không ngừng tố khổ và kể xấu tôi với chồng. Thái độ của chồng tôi đối với tôi càng ngày càng tệ hại hơn, anh công khai đứng về phía mẹ để bắt bẻ và tỏ thái độ ghét bỏ vợ. Thậm chí ngay khi mẹ chồng chỉ vào mặt tôi chửi và bảo “tao cho con tao đi lấy vợ hai…” chồng tôi cũng lẳng lặng đồng tình.
Video đang HOT
Với sự trợ giúp của mẹ chồng, chồng tôi qua lại với một người đàn bà đã bỏ chồng trong những lúc tôi đi làm, đi công tác. Ngày tôi biết được sự việc thì giữa họ đã có tình cảm và tiến xa giới hạn. Tôi phát điên đuổi thẳng mẹ chồng trở về. Các anh chị chồng ở ngoài Bắc cũng điện vào mắng chửi chồng tôi rất nhiều và mong tôi nghĩ lại. Nhưng tôi cảm thấy thực sự suy sụp, tôi không biết làm thế nào để tiếp tục sống với người đàn ông đã từng là chồng mình.
Theo blogcuame
Khi yêu là phải biết chấp nhận khổ đau, yêu được thì bỏ được
Nỗi đau không thể vơi nếu ai đó cứ muốn nghĩ đến, như chiếc bong bóng muốn thả bay lên cao để ngắm nhìn cho đẹp, rồi lại muốn nắm giữ mãi mãi,
Nỗi đau được định nghĩa như thế nào nhỉ?
Vô hình, luân phiên, mơ hồ, mông lung, rồi lại đau nhói, tan nát, rên rỉ, dày xé, suy sụp, vật vả, bế tắc, tổn thương tột cùng, bầu trời như sụp đỗ, yêu thương vỡ vụn, bất định mất phương hướng, đa sầu đa cảm, cuộc sống hoàn toàn là màu đen, trở nên cô độc đơn côi, muốn tìm lối thoát ngay tức khắc nhưng đầu óc choáng váng nhìn bầu trời nhìn dòng người mà hỏi sống có ý nghĩa gì nữa đâu?
Nỗi đau không thể vơi nếu ai đó cứ muốn nghĩ đến, như chiếc bong bóng muốn thả bay lên cao để ngắm nhìn cho đẹp, rồi lại muốn nắm giữ mãi mãi, bởi biết nếu thả trôi nó sẽ không thể còn bên cạnh nữa.
Việc gì cứ phải tự làm cho mình bị tổn thương?
Nỗi đau được định nghĩa như thế nào nhỉ?
Đau rồi tự khắc sẽ buông, chỉ cần trong ta còn 1 niềm hy vọng dù mỏng manh. Cuộc sống sẽ bớt lo âu đau khổ hơn nếu biết cái gì nên từ bỏ, cái gì nên buông tay, biết phân biệt cái gì xứng đáng cái gì không đáng, cái gì là của bản thân tự khắc sẽ tìm đến chủ của nó thôi, chẳng ai dám sở hữu dành giật được cả. Từ bỏ đi những gì không thuộc về mình, có cố chờ cố đợi, cố với lấy kí ức cũng chỉ đem lấy con số không tròn trĩnh mà còn nhận về con số âm đau thương. Vậy việc gì cứ phải cố ép mình vào khoảng bi đát đó, đã ra đi thì không thể quay lại, đã là người dưng chẳng thể thân thuộc, đã ngược hướng nhau chẳng thể gặp lại, đã là của người khác ta chẳng được nhìn ngắm, đã là cách xa hàng trăm con đường cũng chỉ nên nhớ chúng ta đã từng yêu.
Đơn giản vậy thôi, hãy nghĩ mọi việc dễ dàng, hãy nhớ người đó đã từng là chàng trai chúng ta theo đuổi, chỉ là phép thử nhỏ và nhận ra không thuộc quyền sở hữu.
Đau thương như con dao cứa đứt từng khúc tâm hồn, bao hận thù nhớ nhung nhưng chẳng làm gì được, muốn gào thét, kêu la nằm quằn quại mà than thân cuộc đời sao đối xử tồi tệ như thế. Có ai nhìn thấu, có ai nghe thấu? Người bên cạnh bạn bè người thân thương xót, chứ người cần nhìn thấy thì không, hãy nhớ mình yếu đuối người ta bên kia vui cười, mình tuyệt vọng, người ta thảnh thơi đi tìm hạnh phúc mới, có nhớ đến mình không? cũng có thể, nhưng lại mặc kệ không quan tâm, đã chia tay rồi thì đường ai nấy đi, phận ai nấy lo.
Đau rồi tự khắc sẽ buông, chỉ cần trong ta còn 1 niềm hy vọng dù mỏng manh.
Tình yêu là thế, khi yêu mật ngọt hoa trái, khi chia li, mỗi người mỗi hướng, gặp nhau cũng chỉ là người lạ chưa từng quen, cuối chào vài tiếng có khi làm ngơ mà tránh né.
Đã yêu phải chấp nhận đau, yêu được từ bỏ được, trái đất vẫn cứ quay không chờ một ai đứng dậy, và người cũng bước tiếp không đợi chờ một ai, đừng ngồi nữa, phải đứng dậy bước đi, đứng nằm một chỗ mà khơi gợi quá khứ, hãy để kí ức ngủ thật sâu trong tiềm thức. Hãy tập sống trong nỗi đau, bởi quy luật cuộc sống chẳng có gì là suông sẻ, nỗi đau sẽ trở nên bình thường nhẹ nhõm nhanh vơi khi ngừng suy nghĩ vấn đề trong cái nhìn bế tắc. Hãy nhìn cuộc sống bằng màu hồng, nỗi đau rồi cũng quen, quá bi lụy chỉ khổ bản thân, mạnh mẽ lên nếu không muốn bị đẩy xa, hãy suy nghĩ thật chín chắn trong tình yêu, đừng nên quá nhẹ dạ. Và quan trọng là hãy tập bản thân sống trong nỗi đau ấy, để một mai ai hỏi sẽ mỉm cười và nói không sao, ổn cả, quen rồi mà.
Theo Meyeucon
Nỗi đau mất con chẳng thể nguôi ngoai với mẹ Từ khi mất con với mẹ cuộc sống như địa ngục trần gian, không ăn, không ngủ, ngày hay đêm mẹ chỉ khóc, nước mắt tuôn như suối vô hạn. Cuộc đời này âu cũng là số phận. Có lẽ số phận mẹ sinh ra là để chịu thật nhiều đau khổ, thế là con đã bỏ mẹ ra đi mãi mãi. Mẹ...