Gia đình tôi tan hoang vì 1 lời phán
Phải làm gì khi một ngày nọ, con thuyền tình của bạn như rơi vào tâm bão vì một lời phán của thầy bói? Nghiêm trọng hơn, cuộc hôn nhân của lứa đôi sẽ về đâu khi mẹ chồng hay mẹ vợ tương lai căng thẳng tuyên bố không ủng hộ cuộc hôn nhân của con trẻ bởi… thấy bói bảo cưới nhau về sẽ tan vỡ?
Tôi và anh ấy yêu nhau được hai năm thì quyết định kết hôn. Hai tháng trước ngày cưới, mẹ anh ấy đi xem tuổi của tôi và anh ấy. Rồi trước mặt tôi và cả anh ấy, mẹ anh ấy cho biết lời thầy phán rằng nếu cưới tôi về, nhà chồng tôi sẽ bị “thoái tài” 55 năm, còn nhà tôi thì sẽ “tấn tài” 35 năm. Tức là, theo ý thầy bói, tôi sẽ làm cho gia đình chồng tôi mạt đi.
Vì vậy, nếu vẫn giữ ý định cưới thì đám cưới làm càng đơn giản càng tốt. Cụ thể là không rước dâu rình rang, không trầu cau mâm quả, không rước dâu về để thắp nhang ông bà, không cho con dâu bước vào nhà bằng cửa chính mà phải đi cửa sau, đồng thời phải bước qua chậu lửa.
Ảnh minh họa.
Mẹ anh ấy nói rằng cần làm theo đúng những hướng dẫn ấy để tốt về sau. Anh ấy phản đối nhưng không thuyết phục được mẹ. Nghe những điều đó, tôi cảm thấy bị xúc phạm, giận và rất buồn. Quá mệt mỏi, tôi nói ra dự định hủy đám cưới. Thật bất ngờ là mẹ anh ấy cũng tán thành dự định này. Chỉ có anh ấy là quyết liệt phản đối.
Điều đáng nói là sau đó mẹ tôi cũng đi xem tuổi tôi và anh ấy ở chỗ hai ông thầy và cả hai thầy đều nói chuyện cưới xin của chúng tôi có thể diễn ra bình thường. Mẹ anh ấy ít khi đi xem bói nhưng khi đã xem sẽ rất tin. Thầy nói sao nghe vậy. Bản thân tôi cũng tin bói toán, nhưng là tin có cân nhắc, còn chồng sắp cưới của tôi thì không hề tin.
Sau những cơn chấn động cảm xúc, tôi nhìn lại tình cảm của mình và cảm thấy rằng tôi rất thương anh ấy. Vậy là chúng tôi quyết định cưới và phải làm đúng các thủ tục như thầy bói nói, mặc dù trong lòng tôi rất buồn. Trong ngày rước dâu, khi lên xe chuẩn bị đi, mẹ chồng tôi dặn tất cả họ hàng là không ai được bước vào nhà tôi, chỉ để một mình chồng tôi vào làm lễ thôi.
Vàkhi rước dâu về đến nhà hàng thì trong lễ tại nhà hàng, mẹ chồng tôi cũng không mời gia đình bên nhà gái lên làm lễ. Kết quả đầu tiên có thể nhìn thấy được từ việc tin theo lời thầy bói là hai bên sui gia không nhìn mặt nhau.
Cuộc sống sau ngày cưới của chúng tôi rất căng thẳng. Do không được ưng ý từ đầu cho nên mẹ chồng tôi cũng hay tỏ vẻ không ưa tôi. Chúng tôi làm đám cưới và hiện nay có một bé trai gần 4 tuổi. Dù cuộc sống còn khó khăn nhưng chúng tôi không bao giờ đầu hàng số phận. Tôi và chồng tôi luôn cố gắng làm việc và bồi dưỡng chuyên môn kiến thức để có tương lai tốt hơn cho con cái sau này.
Video đang HOT
Từ đó đến nay, bố mẹ tôi vẫn đối xử với vợ chồng tôi chỉ bằng mặt chứ không bằng lòng… Mẹ chồng tôi lúc nào cũng muốn thâu tóm hết tiền bạc mà vợ chồng tôi kiếm được. Vợ chồng tôi đôi lúc cũng xung đột vì chính những trục trặc xảy ra trong ngày cưới, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng xung độ tấy bắt nguồn từ việc xung khắc vận mạng.
Theo Phunutoday
"Duyên nợ" của bác sỹ chữa trầm cảm và nữ bệnh nhân
Sợi dây vô hình đã gắn kết tôi và em 5 năm. Tôi là bác sỹ điều trị chứng trầm cảm cho em không chỉ bằng thuốc mà còn bằng tình cảm của mình.
Cái duyên lần gặp đầu tiên
Tôi gặp em trong lần chuyển viện từ tuyến huyện lên tỉnh. Cô bé chừng 15 tuổi có mái tóc đen dài và trên tay là một cuốn sách giáo khoa. Hỏi thăm hồ sơ bệnh thì bác sĩ tuyến huyện cũng lắc đầu.
"Duyên nợ" của bác sỹ chữa trầm cảm và cô thiếu nữ.
Từ trước đến nay có thể nói đây là trường hợp đầu tiên mọi người chứng kiến cảnh một cô bé nhỏ nhắn, xinh gái nhưng lúc cười nói hoạt bát, lúc lại ủ rũ đọc sách và khóc một mình. Vào khoảng thời gian cách đây 5-6 năm về trước, bệnh viện tuyến huyện không có điều kiện phát hiện về chứng trầm cảm, thần kinh. Mọi cố gắng của bác sĩ dành cho em cũng chỉ là dịch truyền, thuốc ngủ tạm thời cho đến khi em được tôi tiếp nhận.
Khi em được chuyển vào bệnh viện chúng tôi, trên tay là một cuốn sách giáo khoa nhàu nát thì nhiều câu nghi vấn đã được đặt ra và giải đáp: "Có lẽ cháu nó học nhiều quá nên thế này".
Tất cả bệnh nhân đến với bệnh viện này gần như họ gặp một cú sốc về tâm lý rất nặng, tình trạng khi vui khi buồn, lúc mê lúc tỉnh là khó tránh khỏi. Đã quen với những tình huống như vậy, tôi không lấy làm lạ cho lắm về trường hợp của em. Qua hai ngày điều trị thuốc an thần, tình trạng của em cũng không khả quan là mấy. Cuối cùng, tôi chẩn đoán em mắc chứng trầm cảm.
Theo tìm hiểu và tôi được biết, em là một học trò ngoan và học giỏi trong lớp. Biểu hiện em ôm khư khư cuốn sách cho tôi biết chắc điều đó.
Nhiều ngày sau khi điều trị theo phác đồ bệnh trầm cảm, phần tỉnh táo trong em nhiều hơn phần mê man, cuồng dại. Em hay trò chuyện với tôi về những ngày đi học vui tươi. Tôi đặt vấn đề với phụ huynh của em về việc cho em thôi học và nhập viện, như vậy sẽ mang lại hiệu quả điều trị cao nhất cho em.
Một lần nữa em đau
Bên cạnh giường bệnh là ba mẹ em và tôi, cùng trao đổi với em về tình trạng bệnh của em. Những cú sốc tinh thần của em gần như đẩy đến đỉnh điểm khi ba mẹ và em nói chuyện với nhau vài vấn đề ngay tại đó. Lúc này sự thật về nguyên nhân căn bệnh của em mới được sáng tỏ.
Em đau đớn vì ba mẹ em sắp ra tòa ly dị sau nhiều năm ly thân, với một cô bé 15 tuổi thì đó có thể là một mất mát lớn. Ở chứng bệnh trầm cảm, suy nghĩ tiêu cực là cách hủy hoại con người và bệnh tật sẽ càng tấn công mạnh mẽ hơn nữa qua những cú sốc tinh thần.
Câu chuyện gia đình đầy thương cảm của em đã kéo dài suốt nhiều năm, quyết định không chung sống với nhau của ba mẹ em như một sự giải thoát đối với hai người nhưng đối với em đó là một vết thương, vết thương lớn trong tâm thức của em.
Cô bé thút thít với tôi: "Em không muốn ba mẹ chia tay nhau. Em muốn đi học, em muốn có một gia đình như bao gia đình khác, ba mẹ em mỗi người một nơi em sẽ thế nào đây...". Những lời nói của em cứa vào tim tôi đau xót. Thương và nhớ nhất đối với tôi là hình ảnh em còn quá trẻ phải đối diện với những trúc trắc của người lớn, mà nặng nề nhất là căn bệnh em đang mang.
Sáu tháng đầu em nằm viện là 6 tháng trời ba mẹ thay nhau chăm sóc em, việc ra tòa tạm thời hoãn lại nhưng chuyện đã rồi thì làm sao có thể thay đổi được nói chi đây là chuyện tình cảm. Cuối cùng thì họ cũng chọn giải pháp dứt khoát, mỗi người đi mỗi hướng.
Đã nhiều lần em vào nhập viện, tìm đến cái chết chỉ vì những phút không tỉnh táo. Một lần xuất viện, em chào tôi, nụ cười em tươi như hoa hướng dương, thế mà hai tuần sau tôi gặp em trong tình trạng hết sức nguy kịch với một cánh tay băng chặt. Hỏi ra thì chỉ vì nghĩ quẩn và dại dột trước bế tắc của ba mẹ, em tự tử cắt động mạch tay.
Tình thương, thời gian liều thuốc vô hình
Phác đồ điều trị của em do tôi quản lý, thắm thoát đã 5 năm nay, em được dùng thuốc để điều trị trầm cảm. Quá trình điều trị là một khoảng thời gian cay nghiệt, nó có thể giết chết con người một lần nữa nếu không kiên nhẫn, không được hỗ trợ tinh thần tốt, đặc biệt đối với căn bệnh trầm cảm.
Cha mẹ em, sau khi ly dị, họ đã lập gia đình mới, để em một mình trong căn nhà trống trải với người giúp việc. Họ thường xuyên đến thăm em, chu cấp rất đầy đủ tiền bạc rồi lại vội vã ra đi.
Họ cuối cùng dường như quá mệt mỏi và sợ hãi với căn bệnh của em. Họ không thể đối mặt và mang em vào cuộc đời mới của họ. Và họ để em lại...
Em cứ vật vã ra vào bệnh viện và vật vã cùng bác sĩ tìm lối thoát cho mình. Tôi, ngoài việc là bác sĩ của em, còn được em xem như một người bạn tinh thần. Mỗi niềm vui, nỗi buồn của em, tôi là người được biết đầu tiên.
Em và những bệnh nhân khác của tôi, mỗi người một hoàn cảnh, mỗi người một nỗi đau riêng nhưng tôi biết nỗi đau chung chính là những tình cảm của em, của bệnh nhân khác bị tổn thương bởi những người họ yêu thương nhất.
Hiện tại em đã là một thiếu nữ xinh xắn, hòa nhập cuộc sống với công việc hàng ngày.
Trải qua nhiều cuộc đấu tranh tinh thần, đấu tranh với bệnh tật, hiện tại em đã là một thiếu nữ xinh xắn, hòa nhập cuộc sống với công việc hàng ngày là làm những chiếc hoa giấy. Một công việc nhẹ nhàng, thư giãn và tinh thần thoải mái đã cho em một cuộc đời mới. Tôi chúc em sớm vượt qua mặc cảm tinh thần do bố mẹ vô tình gây nên và sớm có một gia đình êm ấm cho bản thân.
Theo Phunutoday
Nếu đã đủ yêu thì bận mấy cũng có thời gian... Có lẽ anh ấy chưa sẵn sàng yêu, hoặc ít nhất là chưa sẵn sàng đón nhận tình yêu của em. Nếu đã đủ yêu thì bận mấy cũng có thời gian... Moi thư qua mong manh. Đên nôi ma em chăng biêt phai bam viu vao đâu cho khoi nga. Khi ngươi ta hêt yêu, trai tim âm ap kia bông trơ...