Gia đình tôi phải trả giá cho việc mẹ ngoại tình
Mẹ cặp với rất nhiều người nhưng thương nhất là người bảo vệ nhỏ hơn mẹ 7 tuổi, gần công ty.
Hình ảnh minh họa
Tôi gần 28 tuổi, em gái 26 tuổi, gia đình tôi hồi trước luôn gương mẫu, nhiều người trong hẻm ganh tỵ. Ba mẹ tôi mở công ty làm chung, ba hiền lành, ít nói, không tiêu xài hoang phí, luôn yêu thương ông bà nội và các con, ăn chay trường. Mẹ hoạt bát, sôi nổi, có điều suy nghĩ không xa, ham đi chơi, đi làm về là cứ kiếm cớ đi chơi, nhậu nhẹt với bạn hàng. Ba thương mẹ nên để mẹ muốn làm gì thì làm.
Chuyện gì đến cũng đến, mẹ cặp với rất nhiều người nhưng thương nhất là người bảo vệ nhỏ hơn mẹ 7 tuổi, gần công ty, còn lấy tiền đi theo người đó; bình thường mẹ chỉ cặp với người khác chơi bời thôi. Ba vì chuyện này mà không chăm lo cho công ty nữa, buồn mẹ nên sinh bệnh rồi qua đời. Từ đó nhà tôi xuống dốc, mẹ cũng hối hận nên quay về chăm sóc anh em tôi. Tôi lúc nào cũng ác cảm với mẹ, thấy mẹ nói chuyện với người đàn ông khác tôi lại suy nghĩ là mẹ yêu người ta, vì thế trong lòng tôi lúc nào cũng tức tối, bực bội.
Nhân quả giờ tôi là người gánh thay mẹ. Tôi dáng người cao, trắng trẻo, ai cũng khen hiền và đẹp trai. Lúc đi học tôi bị ăn hiếp, đi làm bị người ta đì. Khi quen bạn gái, dù tôi chiều hết cỡ, yêu thương cô ấy hơn cả mẹ và em gái nhưng lại hay bị cô ấy chửi rủa, xưng mày tao. Tôi nghĩ chắc mình gánh hậu quả thay mẹ nên nhịn cho yên lành. Về phần em gái tôi, lùn, không xinh, được cái hoạt bát, lanh lợi, lấy được chồng yêu thương và chiều chuộng hết mực, thậm chí biết về quá khứ của mẹ tôi mà em rể vẫn thương và lo cho bà đầy đủ. Tôi muốn kể chuyện gia đình để mọi người biết, đừng làm chuyện thất đức rồi những người làm con như tôi phải gánh chịu hậu quả.
Quyết
Video đang HOT
Theo vnexpress.net
Bạn trai 'vắt cổ chày ra nước', sát ngày cưới tôi chỉ muốn hủy hôn
Nhiều lúc tôi cũng buồn và tủi thân nhưng tôi không dám nói vì sợ anh nghĩ mình lợi dụng, yêu kiểu vòi vĩnh. Tôi đã im lặng trong khi bạn bè đều bảo tôi quá ngốc trong tình yêu.
Chúng tôi yêu nhau cũng không phải là ít. Gần 2 năm tôi nghĩ cũng tương đối đủ để hiểu một người. Nhưng có lẽ người ta nói đúng, tình yêu đôi khi làm mờ mắt.
Kể từ khi yêu, tôi luôn tìm cách bào chữa cho sự keo kiệt, bủn xỉn của anh ta mà không nhìn nhận ra vấn đề.
So với bạn bè, chúng tôi có công việc ổn định, thu nhập cũng tương đối khá. Nhưng giờ ngồi nghĩ lại, đúng là từ khi yêu nhau, chưa bao giờ anh mời tôi một bữa ở nhà hàng nào đó trông sang trọng.
Tôi không cần phải quá đắt tiền nhưng ít ra nó cũng là một nhà hàng cho xứng với những ngày đặc biệt như kỉ niệm ngày yêu, hẹn hò. Vậy mà, tất cả những nơi anh đưa tôi đi ăn chỉ là quán xá vỉa hè, nhiều nơi vừa bước vào tôi thấy hơi ghê vì trông không vệ sinh. Nhưng tôi không dám chê bai vì sợ anh nghĩ mình kiêu kì.
Về quà cáp, cho tới giờ, ngày cưới chuẩn bị diễn ra, tôi chưa bao giờ nhận được một món quà giá trị nào từ anh. Thú thực nhiều lúc tôi cũng buồn và tủi thân nhưng tôi không dám nói vì sợ anh nghĩ mình lợi dụng, yêu kiểu vòi vĩnh.
Tôi đã im lặng trong khi bạn bè đều bảo tôi quá ngốc trong tình yêu.
Kể từ khi yêu, tôi luôn tìm cách bào chữa cho sự keo kiệt, bủn xỉn của anh ta mà không nhìn nhận ra vấn đề. (Ảnh minh họa)
Tôi và anh cũng có vài lần tranh luận về chuyện chi tiêu. Anh tiết kiệm tới mức đáng ngạc nhiên vì tôi thấy với mức thu nhập của anh thì không cần phải như vậy. Quần áo anh mặc dễ tới vài năm không thay. Anh tiết kiệm cho bản thân anh đã đành, việc tôi mua sắm cho mình, bằng tiền của mình anh cũng để ý, để tứ.
Tôi không phải đứa tiêu xài hoang phí, thi thoảng con gái sắm sửa một chút cho mình thôi, vậy mà anh nói tôi "ăn tàn phá hoại". Ban đầu tôi tưởng anh nói đùa, nhưng về sau tôi phát hiện ra anh khó chịu thật.
Anh nói với tôi, còn trẻ, làm ra thì phải biết tiết kiệm chứ không được phí phạm như vậy. Anh còn "dọa" sau này lấy nhau về, anh sẽ là người quản lí chi tiêu để ngăn chặn thói tiêu hoang của tôi. Mà thực sự, tôi không nghĩ mình là người vung tay quá trán như vậy.
Tôi đã tự bao biện cho anh rất nhiều, cho tới khi chuẩn bị cưới. Hai gia đình bàn bạc, thống nhất, gia đình tôi là nhà gái nên về khoản lễ hỏi cũng đưa ra một vài gợi ý để đẹp mặt cả hai. Nhà tôi hoàn toàn không đòi hỏi mâm cao cỗ đầy gì cả, miễn sao cho vừa mắt thôi. Vậy mà bố mẹ tôi cứ đưa ra cái gì là anh gạt đi kêu bày vẽ, tốn kém.
Chốt lại, anh còn mạnh bạo nói một câu: "Tốt nhất theo con, bố mẹ cứ để nhà con bên này liệu theo kinh tế, mình cưới là vì mình có vì thiên hạ đâu mà phải làm đẹp lòng thiên hạ. Giờ bày vẽ ra, chỉ tội sau này con với vợ con trả nợ thôi".
Bố mẹ tôi giận tím mặt. Nuôi con gái bao năm, nhà tôi hoàn toàn không đòi hỏi gì quá đáng cả, mọi người xung quanh thế này thì làm như vậy cho thiên hạ khỏi chê cười. Mà tôi so với những cô khác đâu phải kém cỏi, xấu xí gì. Nhưng vì nghĩ ngày vui tới nơi rồi, chẳng lẽ làm căng lên vì chuyện này thì không ra sao nhưng tôi biết, bố mẹ xót tôi nhiều lắm.
Cùng anh đi chuẩn bị, mua sắm cho ngày cưới, tôi bàng hoàng trước độ keo kiệt của anh. Giường cưới anh bảo: "Đợt anh chị anh cưới mua cái giường, còn mới tinh, giờ anh chị ấy chuyển ra ở bên ngoài, thôi kê cái giường đó sang mà nằm chứ mua mới làm gì cho tốn".
Từ chăn ga, gối đệm đến tất cả các khoản khác, cái gì anh cũng bảo, mua loại rẻ thôi, bày vẽ làm gì... Đi cùng chồng mua sắm đồ cưới mà tôi cảm giác cưới mình như kiểu một trách nhiệm cho xong. Tôi hoàn toàn không được coi trọng.
Giờ tôi chán thực sự. Ngày cưới càng tới gần tôi càng hối hận vì lấy người chồng keo kiệt như anh. Tôi sợ cuộc sống sau này phải bên người chồng "đo lọ mắm cáy, đếm củ dưa hành" như anh ta. Chẳng lẽ giờ tôi hủy hôn?
Theo 2sao.vn
Nghi ngờ anh rể bạo hành chị gái, tôi bí mật đến nhà và chứng kiến cảnh không thể chấp nhận nổi của chị mình Tại sao chị tôi có thể làm điều đó khi gia đình chị vẫn đang hạnh phúc cơ chứ? Năm 25 tuổi, chị tôi kết hôn cùng một người đàn ông giàu có hơn chị 10 tuổi. Ngày ấy chị đã có người yêu, theo tôi biết, họ đã yêu nhau từ những ngày còn học cấp 3. Thế nhưng thời điểm đó,...