Gia đình thu nhập thấp vẫn có hầu bao tiết kiệm bất ngờ
Tổng thu nhập của hai vợ chồng hàng tháng dưới 7 triệu đồng, lại có 2 con nhỏ; sau những khoản phải chi gia đình này vẫn tiết kiệm được 1 triệu đồng.
Chia sẻ của một cặp vợ chồng trên diễn đàn đã khiến nhiều người vừa bất ngờ, vừa thán phục.
Chia sẻ của một cặp vợ chồng hiện đang cư trú tại khu vực Nhổn (Hà Nội) như sau: “Em không biết các mẹ thu nhập và chi tiêu thế nào. Chứ 2 vợ chồng em tổng thu nhập một tháng dưới 7 triệu đồng. Hai con nhỏ. Cuộc sống tự lập, không có được sự hậu thuẫn từ gia đình nội, ngoại. Một tháng em chi tiêu tiết kiệm, còn dư được 1 triệu.”
Với thu nhập ít ỏi, nhiều gia đình ở HN phải đắn đang phải cố “thắt lưng buộc bụng”
Trong gia đình này, một người làm nhân viên văn phòng, một người làm công nhân. Họ không phải mất chi phí thuê nhà hàng tháng. Theo họ, bí quyết để tiết kiệm chi tiêu là mua thực phẩm tại chợ đầu mối, và cân nhắc kỹ trước khi quyết định chi tiêu. “Mà trước khi mua gì cho bản thân, em đắn đo xem có cần thiết không ấy.”
Gia đình này cho rằng: Nhiều gia đình coi chi tiêu cho ăn uống và hóa đơn điện, nước là thứ bắt buộc không thể cắt giảm, nhưng trong cuộc sống nhiều gia đình vẫn chưa tiết kiệm các thứ đó nên chi phí mới cao. Đơn cứ, có những gia đình chi phí tiền điện lên tới hàng triệu đồng, thậm chí có nhà tới 10 triệu đồng/tháng. Họ ở nhà biệt thự, xài sang nhưng không ý thức rằng tiêu tốn quá nhiều điện năng là gián tiếp ảnh hưởng đến môi trường.
Mặc dù thu nhập không cao, nhưng biết cân đối các khoản chi tiêu nên gia đình này vẫn cảm thấy rất thoải mái.
Video đang HOT
Sau khi chia sẻ, cặp vợ chồng này đã nhận được rất nhiều ý kiến thán phục khả năng khéo “thu vén” của từ nhiều độc giả thời buổi “bão giá” này.
Một độc giả tên Nhi chia sẻ: “Phục bạn này quá. Nhà mình có 2 vợ chồng thui mà cũng gần hết 10 củ (10 triệu đồng – PV) rồi.”
Rất nhiều gia đình có thu nhập cao gấp rưỡi, gấp đôi, gấp 3 gia đình trên mà vẫn than là tháng nào cũng hết veo chẳng tiết kiệm được đồng nào. Có nhiều gia đình phải tốn hàng triệu tiền thuê nhà và trả lãi vay ngân hàng khi mua nhà hoặc mua đất.
Có nhiều gia đình băn khoăn không biết với mức chi tiêu chắt bóp này gia đình kia có đảm bảo đời sống cần thiết cho các thành viên trong gia đình, nhất là trẻ nhỏ hay không. “Một tháng 2 vợ chồng với 2 con nhỏ tiêu 6 triệu thì bạn quá giỏi rồi vì người lớn sao cũng được nhưng các bé thì nhiều món không tiết kiệm được nào tiền học, sữa, bỉm…..”, mẹ Gia Bảo ở Hoàng Mai (Hà Nội) cảm thông.
Có một số gia đình chia sẻ thu nhập hàng tháng lên tới 30 – 40 triệu đồng nhưng cuối cùng cũng hết veo vì nhiều chi tiêu xa xỉ vào mỹ phẩm, thời trang, và du lịch. Có gia đình sau khi trừ các khoản chi tiêu còn dư tới 20 triệu đồng nhưng cả nhà làm chuyến du lịch thế là “đi tong” số tiền này.
Qua những chia sẻ trên cho thấy: Số tiền bạn tiết kiệm được không phụ thuộc vào thu nhập của bạn mà là cách bạn chi tiêu sao cho hợp lý, vừa đảm bảo các nhu cầu thiết yếu của gia đình mà vẫn cảm thấy thoải mái.
Một chuyên gia đào tạo có tiếng trong nước với các chương trình đào tạo về kinh doanh, làm giàu chia sẻ rằng: Để đưa ra quyết định chi tiêu hợp lý và đơn giản hóa cuộc sống, bạn cần phân biệt đâu là nhu cầu “cần” và đâu là “muốn”. Những nhu cầu “cần” là không có nó bạn sẽ chết; còn nhu cầu “muốn” là không có nó cũng không sao và thậm chí nó còn phát sinh thêm chi phí về sau.
Theo Dân Trí
Nỗi đau của người đàn ông bị vợ coi thường vì thu nhập thấp
Cuộc sống gia đình tôi rạn nứt cũng chỉ vì thu nhập hàng tháng của vợ cao hơn tôi. Sống với vợ tôi như kẻ ngu, gã khờ bù nhìn để vợ mặc sức mà coi thường. Tôi biết làm gì để thay đổi cuộc sống này?
4 năm trước, tôi và vợ là đồng nghiệp, khi đó vợ tôi đã tốn rất nhiều công sức để theo đuổi tôi. Vợ tôi hơn tôi 3 tuổi, mà trước đó người vợ trong suy nghĩ của tôi phải nhỏ tuổi hơn tôi, hoặc ít ra là bằng tuổi. Tôi tự nhận thấy hình thức của mình khá đẹp trai, vì vậy lúc đó ở công ty có mấy nữ đồng nghiệp đều rất thích tôi, còn tôi có thích một đồng nghiệp tên là Diệp.
Diệp ít hơn tôi ba tuổi, cô yêu thích văn thơ và là một cô gái đa cảm, sự đa cảm đó luôn làm tôi có cảm giác muốn được che chở cho cô, vì vậy mỗi khi rảnh rỗi tôi thường hay chuyện trò tâm sự với Diệp. Tuy lúc đó tôi và Diệp chưa chính thức yêu nhau, nhưng mọi người đều biết tôi có ý theo đuổi cô ấy, vì vậy các đồng nghiệp nữ khác có cảm tình với tôi dần tự động rút lui.
Khi đó vợ tôi và tôi ngồi làm việc chung một văn phòng, vì cô ấy nhiều tuổi hơn tôi, nên tôi luôn coi cô như chị gái của mình. Nhưng cũng vì cô ấy mà giữa tôi và Diệp thường xảy ra mâu thuẫn. Khi đó vợ tôi rất quan tâm đến tôi, nếu tôi không ăn cơm trưa, cô ấy liền xin phép ra ngoài rồi đi mua đồ ăn mang về cho tôi; khi tôi bị ốm cô ấy liền mua thuốc cho tôi. Cô ấy thường cố tình làm những việc này cho tôi trước mặt Diệp, Diệp rất tức giận mà không cần biết tôi có chấp nhận sự quan tâm của vợ tôi hay không, thậm chí sau đó chỉ cần nhìn thấy chúng tôi nói chuyện với nhau, Diệp cũng giận tôi vài ngày.
Tôi không hiểu tại sao Diệp lại nhỏ nhen ích kỷ vậy, tôi tự thấy mối quan hệ giữa tôi và vợ tôi chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường, nhưng tôi càng giải thích, Diệp càng không muốn nghe, tôi thường phải tốn rất nhiều thời gian và tâm trí để dỗ dành cô ấy từ những việc nhỏ nhặt nhất. Lâu dần tôi cảm thấy rất mệt mỏi và áp lực khi ở bên Diệp. Trong khi đó mỗi lần tôi và Diệp giận nhau, vợ tôi đều an ủi động viên tôi, quan tâm đến tôi, dần dần tôi và vợ tôi ngày càng xích lại gần nhau hơn, tôi và Diệp ngày càng xa cách. Sau đó Diệp xin nghỉ làm và chuyển sang công ty khác.
Khi tôi cưới vợ tôi, cô ấy đã có thai 2 tháng, đó là kết quả trong một lần tôi say rượu. Bố mẹ tôi không đồng ý tôi yêu người lớn tuổi hơn, cho nên ngay từ đầu đã không đồng ý chấp nhận cô ấy, còn tôi cảm thấy mình là một người đàn ông sống phải có trách nhiệm. Vì vậy chúng tôi không tổ chức đám cưới mà chỉ lặng lẽ đi đăng ký kết hôn. Sau khi kết hôn chúng tôi không sống chung với bố mẹ tôi mà chuyển đến ở trong một căn hộ để trống của bố mẹ vợ.
Ảnh minh họa.
Khi mới kết hôn, tôi và vợ tôi cũng có những ngày tháng ân ái hạnh phúc. Trong thời gian vợ tôi mang thai, cô ấy đã xin nghỉ làm ở nhà dưỡng thai, mọi chi tiêu hàng ngày đều trông vào tiền lương của một mình tôi, vì vậy về kinh tế không dư dả cho lắm. Tuy nhiên vợ tôi thường nói với tôi, tiền nhiều hay ít không quan trọng, chỉ cần được chung sống với người mình yêu thì có ở nhà tranh vách đất cô ấy cũng cảm thấy hạnh phúc.
Sau khi con gái đầy một tháng tuổi, vợ tôi gửi con cho ông bà ngoại chăm sóc và bắt đầu tìm việc làm, đúng lúc đó có người quen của cô ấy mở công ty thương mại bảo cô ấy đến làm cho họ, và cô ấy đã đến công ty đó làm. Một năm sau, doanh thu của công ty tôi ngày càng giảm sút, dù tôi đã là trưởng phòng nhưng thu nhập vẫn thấp như trước, trong khi đó công ty của vợ tôi làm ăn ngày càng phát triển, lương của cô ấy được tăng lên gấp mấy lần. Lúc đầu vợ tôi còn kìm chế niềm vui được tăng lương, nhưng dần dần khi cô ấy cảm thấy mình mới là trụ cột về kinh tế của gia đình, cô ấy ngày càng không coi tôi ra gì.
Lần đầu tiên vợ tôi và tôi cãi nhau là vì cô ấy muốn tôi nghỉ việc để tự làm ăn kinh doanh, nhưng tôi không đồng ý. Tôi cảm thấy bản thân mình không thích hợp với việc kinh doanh. Vợ tôi cho rằng làm việc ở cái công ty sắp đóng cửa đó không có tiền đồ gì, lương lại thấp. Vậy là, tôi - một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất trong mắt mọi người, dần dần trở thành kẻ bất tài vô dụng trong mắt cô ấy.
Vì tôi nhất định không chịu xin nghỉ việc, nên cô ấy đã từng đến công ty tôi làm ầm lên, khiến tôi mất hết thể diện trước các đồng nghiệp. Sau đó, "kẻ bất tài vô dụng" đã trở thành biệt danh vợ tôi gọi tôi, cô ấy thường gọi tôi như vậy trước mặt người lạ mà không phân biệt hoàn cảnh, địa điểm.
Mấy ngày trước khi đang ăn cơm, tôi vô tình làm rơi thức ăn xuống đất, đây vốn là chuyện rất nhỏ, nhưng vợ tôi đột nhiên lại bắt đầu nổi cáu với tôi, cô ấy nói tôi chả làm được việc gì, mỗi việc ăn cơm mà cũng rơi vãi như trẻ con vậy. Cô ấy nói giờ cô ấy vẫn còn chung sống với tôi, chứ nếu trước kia tôi mà lấy Diệp thì Diệp đã bỏ tôi từ lâu rồi. Tôi thật sự không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, hôm đó, cuối cùng tôi đã hất tung mâm cơm xuống đất, sau đó lấy vài bộ quần áo và bỏ về nhà bố mẹ tôi.
Mấy ngày này, vợ tôi không đến tìm tôi, tôi cũng không gọi điện cho cô ấy. Tôi cảm thấy cô ấy không còn chút tôn trọng nào đối với tôi, tôi đang suy nghĩ không biết có nên tiếp tục kéo dài cuộc sống như thế này nữa không. Tôi không thể hiểu được, vợ chồng sống hạnh phúc bên nhau không phải là điều đáng trân trọng nhất sao? Tại sao vợ tôi vẫn không cảm thấy thỏa mãn?
Theo ĐSPL
Chết sững khi cuốn sổ tiết kiệm 500 triệu đột nhiên mất tích sau đêm được chồng "chiều tới bến" Bao lâu thiếu hơi chồng, đêm ấy chị cũng không thể kìm lòng được. Anh chiều chuộng vợ giống như bù đắp cho sự thiệt thòi mà vợ phải chịu suốt nửa năm qua. Cưới nhau mới được hơn 1 năm nhưng anh chị đã sống ly thân tới 4 tháng, chung nhà mà không chung giường. Khi chị biết chồng bồ bịch...