Gia đình thời nay
Thường là cô vợ về nhà sớm, đứa con nhỏ sau lưng. Vội vội vàng vàng, muôn thuở. Hồi con gái hay bị mẹ cao giọng ‘vô lo, rùa bò, nữa con khóc rã họng còn chồng thì ngán ngẩm’.
Ảnh mang tính minh họa.
Mẹ ơi, xưa rồi, không biết từ hồi nào con cũng thoăn thoắt như mẹ thôi, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh nghen mẹ. Mở cửa sổ, chưa kịp thay thiệm đồ đi làm, đã vo gạo, nấu nước và lấy các thứ từ tủ lạnh ra. Đứa con tự bật ti-vi, từ đó không còn biết mẹ đang làm gì nữa.
Chồng về không ngày nào quên kêu ca đường xá. Đứa con đầu cặp học nặng trịch trên lưng, đi thẳng vào phòng của mình và ở lì trong đó. Chồng vứt áo ở một góc rồi đánh trần, sà xuống salon cạnh đứa con nhỏ. Nhưng chồng cũng vội quên con, cầm lên smartphone và bắt đầu lướt lướt. Đứa con bỏ ti-vi ngay, ghé mặt vào với ba nhưng liền bị đẩy ra.
‘Hỏi mượn điện thoại của mẹ á’. Bây giờ con mới chạy xuống bếp với mẹ nhưng để mè nheo xin xỏ. Người mẹ muốn yên thân, đành phải đưa máy cho con.
Ba thành viên cắm mặt vào lòng tay của mình nhoay nhoáy, tiếng ti-vi không giấu nổi vẻ im phắc quen thuộc nhưng đáng ghét giữa các thành viên. Người phụ nữ trong bếp không nhìn cũng biết chồng và con đang hí hoáy với những gì. Thị điên tiết. Dao thớt rầm rĩ, lửa gas phừng phừng, không món nào ra món nào nữa. ‘Tắm đi!’, trống không nhưng chồng biết thừa câu ấy nhắm vào mình.
‘Thằng kia đâu, dọn chén!’, mệnh lệnh lảnh lói khiến chồng phải hùa theo nhắc vói đứa con trai đang dí mắt vào trò điện tử ở trong phòng. Lúc này người chồng mới miễn cưỡng níu tay con gái nhỏ ‘Ba đưa đi tắm rồi ăn cơm há?’ Đứa con lúc lắc chầy chống nhưng tiếng đằng hắng đáng sợ của cái người trong bếp buộc nó phải để cái máy lại trên nệm salon riu ríu theo cha.
Bữa ăn từ lâu đã không còn cơm ngon canh ngọt. Người vợ từ lâu đã thấy mình biến thành ô-sin trong chính ngôi nhà của mình. Không than thở nữa nhưng cái sự không thèm nói mới là thứ thức ăn thường xuyên nhưng khó nuốt nhất. Chồng biết, chồng nương gượng, nhưng chồng không làm gì để thay đổi.
Video đang HOT
Tiếp tục cắm mặt vào điện thoại, chỉ có người là di động từ salon đến bàn ăn. Đứa con trai cũng không khác gì, nhìn nó nhai, tưởng nó đang nhai dăm bào. Đứa con gái vùng vằng đòi được như ba như anh, không chịu xúc cơm ăn. Người chồng đẩy chiếc iPhone của mình cho con để đổi lấy bình yên, đứng lên cầm lấy iPad tiếp tục lướt lướt. Người vợ thở dài ngao ngán, cũng đứng lên lấy smartphone của mình và vuốt.
Bữa ăn sum họp đáng ra phải đúng là bữa ăn sum họp. Người vợ nói mãi điều đó với chồng và con trai khi tiện ích điện tử đổ bộ vào nhà. Phải nói chúng quá nhiều chức năng, nhiều thú vị và nhiều hữu dụng. Nhưng, chồng và vợ, đôi và lứa còn phải cũ còn phải nhàm huống chi chúng chỉ là những cục sắt.
Người vợ tưởng vậy và với thị, đúng là như vậy. Bởi người phụ nữ vừa xã hội vừa gia đình thì cứ phải sống cuộc sống của cả hai người, bận rộn và phân thân. Nhưng đàn ông lại khác và những đứa con thời nay, cũng quá khác.
Một lần thị đập tay xuống bàn ăn để bắt mọi người tập trung vào việc ăn. Ăn không chỉ là ăn mà còn phải nhìn nhau, nói với nhau, cười với nhau, mọi thứ. Chừng như chuyện ấy lặp đi lặp lại được khoảng tuần.
Một lần khác, khi hai vợ chồng đưa các con đi quán nước cuối tuần. Quán hay, bàn ghế gợi cảm, bàn nào cũng có người. Gọi xong đồ uống, chồng đã móc iPhone ra, con trai thấy vậy cũng làm theo và con gái, được nước, nằn nì đòi bằng được chiếc điện thoại của mẹ. Thị ngồi trơ mặt thật lâu, bỗng đứng vụt lên, không nói không rằng, ra bãi lấy xe phóng về.
Ba cha con được một bài học nhưng họ không để nó nằm lòng lâu. Sau đó thị hay ra điều kiện với chồng ‘đi ăn và đi uống ở ngoài, nếu anh cắm mặt vào iPhone, em sẽ lại bỏ về, chịu không?’ Nhưng chả lẽ mẹ không chiều các con, mà đã ra ngoài thì phải chấp nhận chúng không thể rời smartphone vì chúng buồn tay, chúng bứt rứt, chúng nhấp nhổm, chúng thấy thời gian như vô nghĩa, mọi thứ như đang đứng lại, như đang chết!
Không làm sao thay đổi được nữa rồi. Mỗi người đã biến thành robot mất rồi. Từ một con người chầy chống, xoay xở, cứu vãn, thị, người phụ nữ luôn vội vàng chân không bén đất ấy giờ cũng khác. Không việc gì phải lăn xả và cực thân. Mua thức ăn sẵn và nếu cần, đội quân grab hùng hậu vẫn xả thân kia, lo gì. Bếp tạnh, mỗi chiều, ai thích ăn gì cứ gọi, mỗi người mỗi thực đơn và mỗi góc nhà, im lặng tuyệt vời. Đêm xuống, chồng ngồi lì bên bàn, vợ cũng không chờ đợi ai chờ đợi gì cả, mệt mắt thì ném cái thứ tiện nghi hữu dụng ngất trời ấy sang bên để ngủ vùi. Khoảng cách rộng, văn minh chứ, và cứ thế.
Có điều không ai dám chắc họ có sống được như vậy với nhau đến già hay không.
Theo Nông nghiệp VN
Đột ngột về nhà sớm, vợ bắt gặp chồng nhễ nhại mồ hôi và 'vật lạ' trong phòng tắm
Mở cửa vào phòng, tôi bất ngờ thấy chồng tôi nằm "tả tơi" trên giường, chỉ mặc độc cái quần đùi, tóc còn bê bết mồ hôi. Nhìn thấy tôi, anh giật mình, cười rất ngớ ngẩn, vội vã bảo: "Vừa tập chống đẩy"
Ảnh minh họa
Chồng tôi lúc đó đẹp trai, cao lớn và rất vui tính. Tuy nhiên, anh kém tôi 3 tuổi. Vì vậy tôi chỉ luôn coi anh ấy là một "cậu em" chứ không phải là một người đàn ông đáng để tin tưởng và nương tựa. Mặc cho anh ấy theo đuổi tôi như thế nào, tôi vẫn một mực từ chối.
Ai biết rằng anh ấy không vì thế mà bỏ cuộc. Càng bị từ chối phũ phàng, chồng tôi càng kiên trì bày tỏ tình cảm. Cho đến một ngày định mệnh đã thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của tôi. Hôm đó, tôi đi làm về muộn vì có sự cố. Khi đang đi trên đường, tôi bị hỏng xe.
Nếu anh ấy không xuất hiện, tôi không biết sẽ phải làm như thế nào. Sau hôm đó, tôi cảm thấy muốn gắn bó với anh ấy.
Sau hơn một năm hẹn hò, tôi cảm thấy anh là một người đàn ông đáng để nương tựa. Chính vì vậy, tôi không hối tiếc khi quyết định cưới anh. Sau khi cưới, tôi dùng tiền tích cóp của bản thân để mua một căn hộ chung cư ở trung tâm thành phố. Tôi đã tính đến việc sinh con ngay sau khi cưới.
Tuy nhiên, sau đó, tôi lại được thăng chức lên phó giám đốc, thường xuyên phải đi công tác nên đành trì hoãn việc sinh con lại. Chồng tôi ban đầu cũng rất sốt sắng chuyện con cái nhưng thấy tôi ưu tiên phấn đấu sự nghiệp, anh ấy cũng đành bất lực.
Bình thường buổi chiều, vợ chồng tôi thường về nhà lúc 17-18h. Nhưng hôm đó xong việc sớm, lại đau đầu nên về sớm, hơn 16h đã đến nhà. Ngay tại hành lang dẫn vào nhà, tôi va vội vào một cô gái trẻ, mặc váy ngắn, đầu tóc còn bù xù, rối bời.
Mở cửa vào phòng, tôi bất ngờ thấy chồng tôi nằm "tả tơi" trên giường, chỉ mặc độc cái quần đùi, tóc còn bê bết mồ hôi. Nhìn thấy tôi, anh giật mình, cười rất ngớ ngẩn, rồi vội vã bảo "Vừa tập chống đẩy" khi tôi còn chưa kịp hỏi gì.
Nhưng đi vào phòng tắm, tôi giật mình khi thấy lọ nước rửa mặt của mình bị mở nắp, trong khi tôi nhớ buổi sáng dùng xong tôi đã đóng chặt. Phòng tắm cũng ướt nước, lênh láng và dưới nắp thoát nước, tôi tìm thấy một sợi tóc rất dài, trong khi tóc tôi chỉ ngắn đến ngang vai..
Nỗi nghi ngờ khiến tôi lạnh xương sống, nhưng không hiểu sao tôi lại bình tĩnh kiềm chế được. Để kiểm chứng những nghi ngờ của mình, tôi nói với chồng rằng tôi sẽ đi công tác ở TPHCM trong 1 tuần. Thực chất, tôi không đến công ty mà ở nhờ nhà bạn ở gần đó và chiều chiều sẽ "rình mò" ở cửa nhà mình.
Trong 3 ngày đầu tiên, chồng tôi rất "ngoan", anh đi làm rồi trở về nhà một cách bình thường. Tuy nhiên, đến ngày thứ 4, vào khoảng 10 giờ tối hôm đó, 1 cô gái đã xuất hiện, mặc đồ kín mít và đi thẳng vào nhà tôi.
30 phút sau, tôi dùng chìa khóa riêng để mở phòng, vào nhà, nhìn rõ mồn một chồng tôi đang "tập chống đẩy" với người phụ nữ lạ trên chính chiếc giường của hai vợ chồng.
Tôi không thể quên được vẻ mặt của chồng tôi lúc đó. Anh ta không hề hối hận mà còn giận ngược, đổ lỗi cho tôi. Anh ta mắng tôi là nô lệ của đồng tiền, mải mê chạy theo đồng tiền mà không quan tâm gì đến chồng nên anh ta mới "sa ngã".
Sau mấy ngày chiến tranh lạnh, anh ta cũng xuống nước xin lỗi tôi, nói rằng vì tôi thường xuyên đi công tác, không có nhà, anh ta gọi gái chỉ để giải quyết nhu cầu sinh lý chứ vẫn một lòng một dạ với tôi.
Tôi không muốn tha thứ nhưng sau khi nghe lời giải thích của anh ấy, tôi hơi mềm lòng. Trong chuyện này, không phải tôi không có lỗi sai. Hiện tại, tôi không biết phải làm sao nữa. Tha thứ cho anh ấy cũng được thôi nhưng có chắc anh ta không tái phạm nữa?
Xin hãy cho tôi một lời khuyên.
Theo Dân Việt
Sai lầm mẹ nào cũng mắc bảo sao nồi cơm điện vừa nhanh hỏng lại còn dễ gây bệnh ung thư Đây đều là những thói quen dùng nồi cơm điện tưởng chừng "vô hại" nhưng lại khiến cho căn bệnh ung thư dễ gõ cửa và nồi hỏng phải thay liên tục. Nồi cơm điện là vật dụng quá phổ biến và quen thuộc với tất cả bà nội trợ, mỗi gia đình. Vậy nhưng bạn có hay biết rằng việc sử dụng...